Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 169




Chương 169: Tại sao con lại ra tay?

Trương Thiên Thành ngồi im trên ghế không nhúc nhích, dù ở trước mặt bố mình, anh cũng không có lấy chút áy náy hay kính trọng mà chỉ có nỗi hận thù sâu sắc.

“Trương Chính Hiền, tôi đau đầu muốn chết rồi. Bác sĩ nói tôi bị chấn động não, có lẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian.”

Dương Thanh My õng ẹo nói.

“Chấn động não?”

Trương Chính Hiền hỏi lại.

“Đúng đấy.”

Dương Thanh My nhất thời chột dạ, bà ta không dám nhìn vào mắt Trương Thiên Thành, càng không dám nhìn sang Trương Chính Hiền, ánh mắt của bố con nhà này quá giống nhau, sắc bén như dao vậy.

Dương Thanh My lắp ba lắp bắp, thấp giọng nói: “Bị chấn động não nhẹ.”

“Ha ha!”

Trương Thiên Thành cười trào phúng, chấn động não nhẹ đâu cần quấn băng dày như thế: “Tôi thấy bà chỉ cần đi dạo phố, mua thêm hai món đồ trang sức là chấn động não nhẹ này sẽ ổn thôi.”

“Cậu…”

Dương Thanh My tức giận, bởi vì có Trương Chính Hiền ở đây nên bà ta không thể đứng ra, đành oan ức nhìn về phía Trương Chính Hiền, chờ ông ta ra mặt vì mình.

Quả nhiên, Trương Chính Hiền nhíu mày, không vui nhìn chằm chằm con trai của mình: “Con nói gì vậy hả?”

“Chấn động não nhẹ, chắc là bà ép bác sĩ chẩn đoán như vậy nhỉ, muốn nói là tôi đánh bà sao?”

Trương Thiên Thành thoải mái đứng dậy, anh rất cao, thậm chí còn cao hơn Trương Chính Hiền, cho nên lúc này anh đang nhìn chằm chằm Dương Thanh My từ trên xuống, dù không nói gì nhưng cũng đủ uy thế.

Dương Thanh My yếu thế, bà ta vội vàng trốn vào lòng Trương Chính Hiền.

“Trương Thiên Thành.”

Cuối cùng Trương Chính Hiền cũng không nhịn được nữa, trong lòng ông cũng biết là thiệt thòi cho đứa con cả này, cho nên nó có làm gì ông cũng chưa từng hỏi gì nhiều, dù sao Dương Thanh My cũng là người phụ nữ ông thương, mà Trương Thiên Thành làm vậy thì đúng là hơi quá đáng.

“Bố sẽ không hỏi hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng con ra tay với mẹ mình như vậy thì không đúng đâu, nếu bị truyền đi thì người ngoài sẽ nghĩ sao về Tổng giám đốc của Á Đông chứ?”

Giọng nói và ngữ điệu của Trương Chính Hiền đầy vẻ nghiêm khắc, nhưng vẫn chỉ như một người bố đang trách con trai mình mà thôi.

Trương Thiên Thành không buồn ngước mắt, Dương Thanh My giả vờ đâu phải chỉ lần một lần hai, anh cũng thấy nhiều lần, từ khi còn nhỏ anh còn từng bị đòn bị mắng vì như thế, nhưng bây giờ…

“Sao bố không hỏi tại sao con lại ra tay?”

Ánh mắt Trương Thiên Thành sắc lẻm, giống như một lưỡi đao đâm thẳng vào lòng Trương Chính Hiền.

Trương Chính Hiền sững sờ, ông ta phản ứng lại rất nhanh, cúi đầu nhìn Dương Thanh My đang tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu trong lòng, trầm giọng nói: “Mặc dù tính tình của Trương Thiên Thành hơi ngang tàn, nhưng nó không phải là đứa không hiểu chuyện, nói đi, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

“Bây giờ ông lại chất vấn tôi sao, ôi, tôi đau đầu muốn chết, sao ông không hỏi đứa con trai bảo bối của ông ấy.”

Dương Thanh My không chịu, đổ hết lỗi lên cho Trương Thiên Thành, bà ta không tin Trương Thiên Thành sẽ nhắc đến Vũ Linh Đan ngay trước mặt Trương Chính Hiền.

Quả nhiên, Trương Thiên Thành trầm mặc.

Anh đan hai tay lại với nhau, ánh mắt nhìn Dương Thanh My chằm chằm, Trương Chính Hiền lại ôm Dương Thanh My chặt hơn, bây giờ ông không nghĩ nhiều đến chuyện ai đúng ai sai nữa, ông nhân tiện đáp: “Chuyện hôm nay cứ như vậy đã, con cũng về công ty sớm đi.”

Trương Thiên Thành vẫn im lặng như trước.