Lý Mỹ Hà, Cô Gái Tài Ba

Chương 12: Buổi học đầu tiên




Sorry mọi người nha, mạng nhà mình lỗi, mình sẽ đăng bù!-----------------------------------------------------------

Từ lúc lên phòng tới giờ, tâm trạng nó cứ như đeo đá vậy. Nó cảm thấy rất khó chịu. Nó cũng không hề giận hay thù hận gì ba hắn vì nó hiểu tâm trạng và suy nghĩ của ông, nếu bất cứ ai gặp phải tình huống như vậy cũng đều khó có thể tin người khác được. Nhưng nó tin chắc ba nó vô tội. Nó chỉ mong sao sẽ sớm tìm được bằng chứng chứng minh ba mình vô tội. Đang suy nghĩ vẩn vơ chợt nó nhận được tin nhắn của Ngọc Mai: ''đã ăn cơm chưa? Ngày đầu tiên ở đó thế nào rồi?'' (chị quan tâm bạn bà quá!)

Nó nhắn lại cô: ''Mình ăn rồi! Mình đang bị ép học tại Nhất Lâm!''

''Cậu bị ép á? Cậu có thể từ chối được mà, đúng không?''

''Đây là yêu cầu của Trương chủ tịch, mình phải làm theo!''

Nó chờ một lúc không thấy cô nhắn lại, nghĩ cô bận, đang định cất máy đi thì cô nhắn: ''Ngày mai đến nhà hàng The food gặp tớ, tớ và cậu nói chuyện với nhau. Sáng mai trường cho nghỉ nên mình có thể gặp cậu!''

''Ừ!''- kết thúc cuộc nói chuyện, nó cất máy đi.

''Cộc cộc'', tiếng gõ cửa, nó ra mở cửa, thì ra là bà quản gia. Bà nhắc nó:

- Chuẩn bị cà phê cho cậu chủ, cậu chủ thường hay thức khuya nên cần cà phê. Trước đây công việc này là của Thu nhưng từ nay sẽ là của cô. Nên nhớ là ngày nào cũng phải pha!

- Vâng ạ!

Nói xong bà quản gia bước xuống lầu, nó đóng cửa lại rồi theo xuống sau. Nó bĩu môi: ''Đúng là lắm chuyện mà!'' Nó trước đây cũng cần thức khuya nhưng không đến nỗi phải như hắn. Công tử bột!

-----------------------------------------------------------------

Tại phòng hắn, hắn đang ngồi học bài và xem qua một số sổ sách mà thầy cô giao. Nhìn hắn bây giờ nhất định ai cũng sẽ nghĩ hắn rất ngoan và chăm chỉ. Nó đặt cốc cà phê xuống bàn, miệng lầm bầm: ''sao bây giờ ngoan thế!''

- Bà quản gia kêu cô pha cà phê?

- Ờ!

- Cô nghĩ mình là ai mà định sẽ chịu đựng chỉ vì một người không rõ vô tội hay có tội chứ? Mà dù sao mọi bằng chứng cũng đều chứng minh ba cô có tội thôi!

- Ông ấy vô tội, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy!

- Được thôi, tôi sẽ xem cô chịu được bao lâu! Giờ thì cô có thể ra được rồi đấy!

Nó quay lưng bỏ ra ngoài. ''Trương Mạnh Quân, nhất định tôi sẽ tìm được bằng chứng chứng minh ba tôi vô tội!''- nó nghĩ.

----------------------------------------------------------------

Buổi sáng là thời gian làm cho tinh thần nó thoải mái nhất, giúp nó xua tan phiền muộn. Nó xuống nhà chào hỏi mọi người. Khi nó mới tới đây, có một vài người biết được hoàn cảnh của nó thì đã an ủi, hòa đồng với nó, họ còn mong nó sớm thành công. Mặt khác, một số người vì ghen ghét nó có quyền lợi hơn họ nên họ đã không hòa đồng với nó. Chính vì thế mà khi nhận được lời chào từ nó, có người mỉm cười thân thiện, có người mặt sầm sì. Nó bước lại gần chỗ chi Ly, người đầu tiên thân thiện với nó, giúp chị chuẩn bị bữa sáng.(chị Ly là bếp chính).

Chị nhờ nó bê đĩa trứng rán ra bàn ăn. Nó bê ra, đang định quay lại giúp chị thì chợt cốc nước cam đổ lên người nó. Đó là do Thu làm đổ và cô ta cố tình. Cô ta cười đắc ý rồi giả vờ thân thiện:

- A em có sao không? Chị xin lỗi nha, chị bất cẩn quá!

Nó đã nhận ra sự giả dối của cô ta, chỉ gượng cười:

- Không sao, em sẽ đi thay áo.

Nó bước vào nhà vệ sinh. Cô ta cười thầm bỏ đi. Chị Ly đã nhận ra mọi việc, chị nhờ người khác làm giúp rồi vào nhà vệ sinh theo nó. Nó đang rửa tay thì có một chiếc áo được đưa vào. Nó nhìn chị Ly mỉm cười:

- Cảm ơn chị!

- Em đừng để bụng chuyện vừa rồi nha. Thực ra Thu nó cảm mến cậu chủ, nhưng hôm qua bà quản gia lại giao em việc pha cà phê cho cậu chủ của nó nên nó mới vậy thôi! (*t/g: sao lại mê anh ta thế nhỉ?*hắn chen mồm vào: vì tôi đẹp trai!*t/g: ọe...nhưng cũng có thể)

- À, em biết rồi, chị yên tâm!

Nó thay áo xong rồi ra ngoài. Sau khi bữa sáng xong xuôi, nó chuẩn bị đến nhà hàng the food gặp Ngọ Mai.

------------------------------------------------------------------------------------

Tại nhà hàng the food, cô và nó cũng chọn chỗ gần cửa sổ vì ở đây thoáng mát. Nó đang khuấy li nước cam, chợt cô lên tiếng:

- Mình quyết định sẽ học tại Nhất Lâm cùng cậu!

Nó ngạc nhiên, vội ngăn cô:

- Không được, cậu đang học tại trường Sky rất tốt. Cậu không được vì mình mà hi sinh quá nhiều như thế!

- Ba mình đã đi làm hồ sơ rồi, đây cũng là ý kiến của ba mình. Cậu định từ chối tình cảm của gia đình mình dành cho cậu sao?

Nó rơm rớm nước mắt:

- Cảm ơn cậu và ba mẹ cậu, Ngọc Mai!

- Ngốc này.

Nó ngồi nói chuyện thêm với cô. Một lúc sau cô đưa nó về biệt thự nhà họ Trương và tạm biệt nó ra về. Ngày mai sẽ là ngày mà nó ghét nhất chăng?

-------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau nó dậy sớm chuẩn bị. Ba hắn lại đưa ra một ''đặc ân'' nữa là nó không phải chuẩn bị bữa sáng nữa. Nó biết ông làm thế không phải vì thương nó mà là đang muốn người khác ghét nó do nó có nhiều quyền lợi. Nhưng mặc dù vậy, những người bạn của nó ở trong ngôi nhà này đã không ghét nó mà còn giúp đỡ nó nhiều hơn làm nó cũng khá áy náy.

Bữa sáng xong xuôi, Ngọc Mai đến trường cùng nó nhưng không để mấy cô người hầu chảnh chọe biết được vì hôm qua cô đã nghe chuyện về Thu nên cô không muốn nó có thêm hiềm khích.

Đến trường Nhất Lâm, nó và cô đang bước vào trong trường thì có tiếng hò hét làm nó rất lo lắng. Nhưng hóa ra là hắn cũng đang bước vào trong trường nên lũ học sinh kia mới hò hét. Nó lắc đầu: ''toàn người hám trai cả!''

Nó và cô vào phòng hiệu trưởng, thầy nở nụ cười vô cùng thân thiện, thầy nói nó học lớp 11a1. Sau đó nó và cô theo giáo viên chủ nhiệm vào lớp. Nó giới thiệu bản thân mình. Nó nhận ra mình học với khá nhiều ''người quen'': hắn, anh và Dương Ngọc Mễ.

Dương Ngọc Mễ đã để ý đến nó, nhỏ ta nhếch môi vì có thể trả thù nó vụ lần trước. Hắn nhìn mọi người quanh lớp, có vẻ như đã ''bắt đầu''. Nó và cô ngồi cùng nhau, hắn và anh ngồi cùng nhau dưới bàn nó và cô. Buổi học bắt đầu.

''reng reng'', giờ ra chơi. Mọi người kéo nhau xuống căng tin. Nó và cô cũng chọn bàn gần cửa sổ. Sáng nay nó đã ăn sáng nên chỉ uống nước cam, còn cô sáng nay ''nướng'' muộn nên giờ mới ăn sáng. Trong lúc cô đi lấy đồ ăn, nó bị Dương Ngọc Mẽ nắm tóc từ phía sau nên nó không đánh lại nhỏ được. Nhỏ cười cợt:

- Có vẻ như giờ mày chẳng còn có thể đánh được tao nữa nhỉ? Ha ha, hôm nay tao chỉ cảnh cáo mày thôi. Chuẩn bị tinh thần đi, sẽ có trò vui tiếp mày!

Nói rồi nhỏ ta bỏ đi, cười ha hả cùng với một vài đứa học sinh khác. Cô quay lại thấy tình hình như vậy định đánh nhỏ nhưng nó ngăn. Trò vui ư? Đúng là lũ người vô giáo dục. Nó và cô tiếp tục ăn sáng. Nó nhất định sẽ không chịu khuất phục vì ba, vì mẹ, bà quản gia và cũng như vì gia đình Ngọc Mai. Nếu nó khuất phục bây giờ, ba nó sẽ mãi mang tiếng oan không ai rửa. Và nếu nó khuất phục, hắn và ba hắn sẽ thành công trong việc làm nó từ bỏ. Nó sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra! Sẽ cố gắng!