Lý Mỹ Hà, Cô Gái Tài Ba

Chương 40: Cảm giác mạnh - sự thật




Nó ngồi lấy bức ảnh của gia đình mình ra xem. Nó vuốt lên hình ba nó, có phải lúc trước ba nó cũng đau khổ như nó bây giờ không? Cảm giác đau đớn tột cùng khi không ai tin tưởng mình. Nó nhìn ra bầu trời cao đầy sao kia. Hôm nay nó lại khóc, bởi vì nó hiểu được cảm giác của ba nó khi bị oan. Nó gạt hai hàng nước mắt đi: ''Ba ơi, nếu con biết ai là kẻ hại ba, con nhất định sẽ không tha cho người đó. Cảm giác khi bị oan thật khó chịu, tại sao con người lại cứ phải làm vậy với nhau. Chúng ta đều cùng một loài cơ mà?'' Nó cất tấm ảnh đi, hôm nay quả thực rất mệt. Nó nhớ tới bà quản gia, phải rồi, may là nhờ có bà mà nó được minh oan. Nó chỉnh lại khuôn mặt cho gọn gàng rồi xuống dưới tìm bà quản gia. Bà quản gia đang ngồi ở khuôn viên nhà hắn, tất cả mọi người đang ngồi đó trò chuyện. Anh Khoa bất bình lên tiếng:

- Chưa thấy cái con người nào thâm độc như hai cái con người đó!

- Đúng thế, một chút nữa là Mỹ Hà bị đuổi đi rồi!

- Bị đuổi em cũng sẽ ở lì đây, em bị oan cơ mà! - nó lên tiếng.

- A, Mỹ Hà...

Nó ngồi xuống cạnh mọi người, lòng nó bây giờ đã có chút thanh thản. Ở đây thật là nguy hiểm, mà cũng tại tên Quân óc lợn mà ra cả. Ai bảo Thu và Di mê hắn ta cơ. Nó thở dài một cái, quay sang bà quản gia, bà đang ngồi cười nói đôn hậu. Nó lên tiếng:

- Cháu cảm ơn bà rất nhiều! Không có bà, không biết giờ cháu thế nào.

- Không có gì đâu. Ta không thể để người giúp cậu chủ thay đổi xa cậu ấy được.~~~

Chị Ly cười tủm tỉm, chị hớn hở quay sang:

- Đúng đúng, sao để xa được!

- Là sao ạ? - nó khó hiểu.

- Không có gì. - bác Tú chặn họng nó.

Nó lắc đầu, mấy người này lại dấu nó gì đây? Nhưng mà mặc kệ, hôm nay nó đang cảm thấy ấm áp. Đó là vì ở nơi đây nó có rất nhiều những người bạn tốt. Họ luôn giúp nó vượt qua mỗi khó khăn hàng ngày.

Ba hắn đang khá tức giận, ông không thể tin nổi là chuyện ông lo lắng vẫn xảy ra. Ông gọi hắn lên phòng. Hắn cũng đã cảm nhận được ba hắn muốn nói gì. Nhưng hôm nay, hắn sẽ nhận hết tất cả. Ba hắn ngồi trên bàn, mặt nghiêm nghị, ông đập tay xuống bàn:

- Quân...

- Con xin lỗi ba vì đã để điều này xảy ra, nhưng sự thật là con thích cô ấy.

- Hừ, bây giờ con nghĩ ta nên làm gì với con đây hả???

Hắn đứng im nhìn ba mình. Dù thế nào, hắn và Nhất Hải đã quyết định cạnh tranh công bằng rồi, bây giờ, hắn không thể từ bỏ nó được!

------------------------------------------------------------------------

Hôm nay là chủ nhật, cái ngày mà toàn thể học sinh trong trường mong mỏi nhất. Ngọc Mai, Nhất Nam và Nhất Hải cũng đã biết chuyện xảy ra với nó. Ba người họ sốt sắng hỏi han đủ điều. Ngọc Mai mọi hôm duyên dáng hôm nay cũng chửi bậy, nguyền rủa Thu và Di một cách kinh khủng. Nhất Nam, Nhất Hải và hắn ngồi há miệng ra mà xem. Nhân đây mới biết một chân lí vĩ đại, đó là: ''Đừng nên động vào con gái. Con gái không phải dạng vừa đâu!''~~~... Nói tiếp đến vấn đề ngày chủ nhật, trong khi toàn thể học sinh đang miệt mài lên facebook hoặc đang đi ''du lịch'' trong mơ thì nó và hắn lại phải chuẩn bị tới trường. Hôm nay thầy dạy Toán kêu nó và hắn đi ôn để chuẩn bị cho kì thi Tỉnh. Chà, với hai cái đầu thông minh này, không biết sẽ rước giải gì về đây nha?

Ba người kia cũng đã ra về, nhưng họ lại không đi chơi mà chuẩn bị ôn thi học kì I, đúng là quá lắm kì thi cần chuẩn bị. Hắn hôm nay bắt nó ăn sáng cho nhanh để còn đến trường. Nó thì đến chết nghẹn thôi, người ta dọn dẹp giờ mới được ăn, độc ác vừa thôi chứ? Xong xuôi ra xe hắn, hắn nói giờ Thu và Di đi rồi, không cần phải lo nữa. Còn mấy cô hầu chảnh chọe khác thì đã có phần thân thiện với nó. Bởi vì hôm qua họ thấy hắn bảo vệ nó ghê quá!

Ra xe, nó quắc mắt hậm hực nhìn hắn:

- Anh cần tôi chết nghẹn lắm hả?

- Không...

Hắn ngồi lên xe, nó thắt dây an toàn. Chợt điện thoại hắn reo lên.

- Alô, ba, có việc gì vậy ạ?

- Sao ạ.

Hắn cúp máy, quay sang nó:

- Ba tôi quên hợp đồng với công ti Red, giờ cần quay lại lấy để đem cho ba tôi.

- Ờ.

Hắn lấy xong bản hợp đồng, đem đến trước công ti White&Black, chợt điện thoại lại reo.

- Gì nữa đây? Cô đem lên cho ba tôi đi!

- Ờ.

Nó cầm bản hợp đồng lên, hắn rõ là rắc rối, lắm người gọi điện. Nó lên phòng ba hắn, lần trước có đến nhiều rồi nên rất quen. Nó gõ cửa.

- Vào đi.

Nó bước vào. Điều đầu tiên mà nó nhìn thấy là một người đàn ông chừng 50 tuổi.

- Được rồi, của ông đây Dương Quân Minh.

- Hợp tác vui vẻ!

- Được.

Nó xin phép ra ngoài. Người đàn ông đó cũng đi ra. Hai người liếc nhìn nhau. Chợt một cảm giác mạnh dâng lên trong lòng nó. Là sao? Không biết vì lí do gì mà trái tim nó thôi thúc mình đi theo người đàn ông đó. Ông ta đứng trước cửa thang máy với người quản lí. Nó nép vào góc, giọng ông ta đều đều:

- Đó là Lý tiểu thư?

- Vâng thưa chủ tịch.

- Có vẻ con bé đó rất thông minh. Vừa rồi ta có cảm giác như vậy. Quả là con gái Lý Hải Hoàng. Nhất định phải đề phòng nó, không thể để nó phát hiện ra chúng ta là người hại ba nó.

Nó như sét đánh ngang tai. Cái gì? Ông ta là người hại ba nó? Hai bàn tay nó bất chợt đã nắm chặt từ lúc nào. Thì ra cảm giác mạnh vừa rồi là do có điềm báo trước. Dương Quân Minh, tôi nhất định sẽ trả thù cho ba tôi!

Nó đi theo người đàn ông đó. Dương Quân Minh rẽ vào lối nhỏ của tầng ba. Nó đuổi theo, cẩn thận không mất dấu. Nó vào trong lối nhỏ. Không có ai, chết tiệt, mất dấu rồi! Chợt từ đằng sau, một chiếc khăn tay bịt vào miệng nó. Ôi không, nó dãy dụa, dần dần mất cảm giác, nó ngất lịm đi.

- Quả như ta nghĩ, nó đã phát hiện ra. Đem nó về căn nhà hoang. Phải thủ tiêu nhanh gọn.

- Vâng thưa chủ tịch.

Dương Quân Minh đứng đó, không hổ danh là tiểu thư nhà họ Lý, rất đáng nể phục. Có thể coi nó chính là kẻ thù có thể làm ông ta tổn thất nặng nề. Nhưng không sao, chỉ nhanh thôi, người có thể chống lại ông ta sẽ không còn nữa. Nó sẽ phải vĩnh biệt thế giới này mãi mãi! Ông ta bước ra khỏi công ti White&Black. Lái xe đi mất.

Hắn ngồi ngoài đợi cả nửa tiếng rồi, cáu tiết đi lên phòng ba hắn.

- Có việc gì vậy?

- Cô ấy đâu rồi ạ? Con cần đến trường ôn Toán.

- Hửm, nó đi rồi.

- Đi rồi?

Hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng. Ba hắn cũng có cảm giác kì lạ. Cảm giác ấy ép ông phải cùng hắn tìm kiếm nó. Hắn kêu tất cả mọi người trong công ti. Gọi điện hỏi cả Nhất Nam, Ngọc Mai và Nhất Hải nhưng không rõ tung tích. Ba người họ nhanh chóng đến chỗ hắn. Ngọc Mai như điên lên:

- Mỹ Hà đâu?

- Tôi đang cần hỏi các cậu đấy!

Mọi người lo lắng. Nó đã đi đâu rồi? Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Nhất Hải lấy điện thoại dò hỏi khắp nơi. Cậu ném cốc nước đang uống dở do vội nên mang từ nhà đi luôn xuống đất. Chết tiệt, nó đi đâu?