Ly Rượu Pha Vội

Chương 97




Vài giờ sau, tôi đứng trong bóng tối ở công viên Battery, cực Nam Manhattan. 

Manhattan, cha tôi hay nói trước khi chúng tôi bắt đầu những cuộc tản bộ ba lần một tuần ở chính công viên này. Guồng quay vĩ đại nhất trên đời. 

Bài tập thể dục hàng ngày sau khi nghỉ hưu của ông gồm đi xe điện ngầm từ đây đến ga cuối, đi bộ qua Broadway, xem ông đi được bao nhiêu dặm đường bê tông của Manhattan thì mệt và nhảy lên xe điện ngầm về nhà. Suốt thời gian học ở trường Luật, tôi đi cùng ông mỗi khi có dịp. Lắng nghe ông kể về các tội ác, những vụ bắt giữ xảy ra trên vô số giao lộ. Chính từ một trong những cuộc tản bộ với cha khiến tôi muốn trở thành cảnh sát hơn là luật sư. Tôi muốn được giống cha. 

Chính ở nơi này, bắt đầu chuyến đi bộ một mình, cha tôi đã mất vì một cơn đau tim. Dường như ông không có cách nào khác là dạo qua các nẻo đường trong thành phố mà ông đã phục vụ và yêu quý. 

Tôi để bản báo cáo của FBI dựa vào chấn song han gỉ trước mặt lúc lắng nghe những làn sóng mơ hồ vỗ vào cầu tàu bằng bê tông. 

Chỉ khi nào con hoàn thành trò chơi đố chữ gay cấn nhất này, cha ạ, tôi nghĩ. 

Con đã được giao phó một thứ bất thường. Câu chuyện đời con gần đây. 

- Con phải làm gì hở cha? - Tôi thì thầm lúc nước mắt chảy dài trên má. - Con không biết làm gì bây giờ. 

Tôi biết chính xác chỉ có hai lựa chọn. 

Tôi có thể vứt món quà của Bonnie đi như một chứng cứ còn lại, rồi đến với cuộc sống mới ở Connecticut, làm một người mẹ hạnh phúc. 

Hoặc có thể tát vào mặt mình vì từ bỏ và hình dung cuộc sống sắp tới của tôi đầy khổ ải với người chồng khó hiểu của tôi. 

Tôi giơ chiếc phong bì lên trên chấn song. Việc này thật dễ dàng. 

Chỉ cần tôi mở các ngón tay ra là xong. 

Tôi sẽ đi tàu lên phương Bắc, nơi an toàn, yên ổn, chồng tôi và cuộc sống mới của tôi đang đợi. 

Một cơn gió mạnh cuốn nước, vỗ cái phong bì phần phật trong tay tôi. 

Buông nó ra, tôi nghĩ. Buông nó ra, buông nó ra. Nhưng rốt cuộc, tôi cấu móng tay vào phong bì và ấp chặt nó vào ngực. 

Tôi không thể. Tôi cần đi tới tận cùng vụ này, dù nó khó khăn, xấu xa đến chừng nào. Ngay cả sau tất cả những việc tôi đã làm, những điên rồ, tổn thương bạn bè và che giấu sự việc, tôi vẫn còn một mảnh của thám tử trong con người tôi. Có lẽ còn hơn một mảnh. 

Tôi nhắm nghiền hai mắt. Tôi cảm thấy ở nơi nào đó trong bóng tối của công viên đằng sau tôi, một ông già đang duỗi chân, khởi động cho cuộc tản bộ. Lúc quay ngoắt lại tìm chiếc taxi, tôi cảm thấy qua khóe mắt một người đang gật đầu về phía tôi, nụ cười hiện trên gương mặt.