Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 84: Đại chiến




Editor: Wave Literature

Tôn Hằng quét mắt nhìn ba hướng còn lại, hơi hơi trầm tư, sau đó bước tới bên cạnh Triệu Minh Nghĩa.

"Diệp đại hiệp, khi Giang gia gặp nạn, ngươi trốn ở đâu?"

Nghe giọng, thì hiển nhiên hắn tin tưởng thanh danh tốt đẹp Bạch Y Tú Sĩ hơn.

"Tôn hộ pháp!"

Thấy được động tác của Tôn Hằng, Trương Huyền Nghiệp trợn mắt, vội vàng mở miệng nói: "Ngươi phải tin ta, hắn mới là Ma Môn đệ tử!"

"Trương Huyền Nghiệp!"

Triệu Minh Nghĩa bước lên một bước, nhìn Trương Huyền Nghiệp nói: "Ngươi lửa giận công tâm, ngay cả con cháu của Giang gia cũng không buông tha! Loại người như ngươi, còn có mặt mũi nói người khác là Ma Môn đệ tử?"

"Tôn huynh đệ!"

Triệu Minh Nghĩa nghiêng đầu nhìn Tôn Hằng, sau đó bước tới gần hắn: "Người này tội ác tày trời, có có hai con Ma Môn yêu nữ nữa, ta với ngươi đồng loạt ra tay, đừng để cho bọn chúng chạy thoát!"

"Được!"

Tôn Hằng gật đầu, cầm đao bước tới, sắc mặt ngưng trọng nhìn ba người đối diện.

"Trương Đại Ca!"

Sắc mặt của hai nữ Ma Môn biến sắc, nhìn Trương Huyền Nghiệp rồi la lên: "Bây giờ chúng ta tách nhau ra chạy trốn, tí nữa gặp nhau ở chỗ cũ…"

"Cẩn thận!"

Ba tiếng hét lên, lại từ miệng của hai nữ và Trương Huyền Nghiệp.

Trước mắt bọn họ, đang tức giận Triệu Minh Nghĩa cùng nhìn hằm hằm Trương Huyền Nghiệp Tôn Hằng đột nhiên cùng lúc trở mặt, tấn công về phía nhau.

"Vù!"

Ánh sáng lạnh lóe lên, một nửa ống tay áo rơi xuống đất.

Gió mạnh dậy sóng đánh xuống mặt đất, khiến cho bụi mù bay đầy trời.

Hai người vừa va chạm vào nhau liền tách ra, đứng xa xa.

"Được, rất tốt!"

Triệu Minh Nghĩa trên mặt có hoa văn rậm rạp bao phủ giơ hai tay, nhìn ống tay áo bị chém đứt của mình, rồi nhìn vết máu nho nhỏ ở cổ tay không ngừng cười lạnh.

Công lực của hắn tinh thâm, thể chất kỳ dị, nhưng so về phản ứng, chiêu thức, lại không bằng Tôn Hằng.

Tôn Hằng cũng đưa tay vỗ vỗ bụi đất trên người, nhìn đối phương rồi cười cười: "Thủ đoạn của Triệu huynh cũng không tệ!"

Tuy hắn cười nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại không bao giờ mất cảnh giác.

Tôn Hằng vốn cho rằng, một đao hồi nãy, sẽ chặt đứt một cánh tay của đối thủ, nếu không thì cũng có thể phế được tay của hắn.

Nhưng không ngờ tới, lại chỉ có thể tạo ra một vết thương nhỏ trên cổ tay của hắn.

Loại cảm giác trắng nõn và đàn hồi này, giống như vừa chém lên một lớp da làm bằng cao su vậy.

"Vì sao?"

Tuy vừa mới ăn thiệt thòi, nhưng Triệu Minh Nghĩa vẫn cảm thấy khó hiểu: "Vì sao ngươi không tin ta?"

Quan hệ ở Trần quận của hắn rất tốt, thanh danh lại tốt đẹp, so với một tên cả nhà bị giết như Trương Huyền Nghiệp tốt hơn rất nhiều.

Nói hắn là Ma Môn đệ tử, ở Trần quận mười người thì có chín người rưỡi sẽ không tin!

"Triệu huynh đúng là quý nhân hay quên."

Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu: "Chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện bốn năm trước ở Miên Nguyệt Lâu sao?"

Đôi mắt của Triệu Minh Nghĩa co rụt lại: "Ngươi đã nghi ngờ ta từ lúc đó sao?"

"Không sai!"

Tôn Hằng gật đầu, nói: "Trước kia ta chỉ nghi ngờ mà thôi, mà bây giờ, đã có bằng chứng rồi."

"Vậy thì sao?"

Triệu Minh Nghĩa thu chưởng, vẻ giật mình trong mắt cũng biến thành lạnh nhạt.

Nếu như kế hoạch này không thành công, thì cứ chính diện chém giết là được, chẳng lẽ còn sợ đối phương chạy hay sao!

Hắn nghiêng đầu, lạnh nhạt nói với hai nữ: "Trương Huyền Nghiệp sao cho các ngươi, vị Tôn huynh đệ này, để ta tự đối phó!"

"Vâng!"

Hai nữ cũng không còn vẻ ta đây nữa, nhẹ nhàng khom người, sau đó đồng thời xuất thủ tấn công Trương Huyền Nghiệp.

Hai người bọn họ phóng ruy băng, thân hình tung bay, giơ chưởng đánh tới, chưởng phong của một người dữ dằn, một người còn lại thì sâu như biển.

Thi triên thân pháp, khí chất của hai người cũng rất khác nhau.

Rõ ràng tướng mạo của hai nàng giống nhau, nhưng khí tức của một người thì cao thượng trong trẻo nhưng lạnh lùng, như tiên nữ trên cung trăng, một người thì diễm lệ vô cùng, trong mắt toàn nhu tình.

Một cương, một nhu, một âm, một dương, hai người liên thủ, khí tức của hai người đột nhiên gia tăng gấp đôi.

"Xoẹt xẹt..."

Đón thế công của hai nữ, tàn đao bay bên không, liên tục va chạm với kình khí của hai nữ.

Nhưng lúc này Trương Huyền Nghiệp đã bị trọng thương, thực lực không còn ba phần, đối mặt với thế công cường hãn của hai nữ, nhanh chóng rơi vào hạ phong.

Những chiêu thức dễ dàng như trở bàn tay, mà lúc này thi triển ra, cũng làm cho sắc mặt hắn trắng bệch, cơ thể run rẩy.

Vung múa tàn đao, dưới khí tức của đối phương, khiến cho Trương Huyền Nghiệp liên tục rút lui, gần như không thể ngăn cản được hai nữ.

Một bên khác, Tôn Hằng lướt chân, trong chớp mắt phóng tới mấy trượng, bức tới trước người của Triệu Minh Nghĩa.

Vân Long Đao lóe lên, bảy đường đao nhắm vào chỗ hiểm của đối phương.

Đối mặt với một tên không biết sâu cạn như Triệu Minh Nghĩa, Tôn Hằng vừa ra tay, liền sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất của mình Nghịch Phong Thất Sát!

"Xoẹt xẹt..."

Triệu Minh Nghĩa khẽ múa song chưởng, kình khí như bão táp, mặc dù uy năng cường hãn, nhưng vẫn bị trường đao xẹt qua cơ thể.

Toàn bộ quá trình này, dễ hơn Tôn Hằng tưởng tượng.

Cho dù thể chất của Triệu Minh Nghĩa rất kỳ lạ, không sợ đao kiếm.

Nhưng Vân Long Đao cũng là một thanh thần binh cực hạn, bây giờ lại ở trong tay một cao thủ như Tôn Hằng, dễ dàng kéo ra bảy đường máu trên người của Triệu Minh Nghĩa.

"Ách..."

Đôi mắt dựng thẳng như mắt rắn của Triệu Minh Nghĩa chớp chớp, cúi đầu nhìn những đường máu trên ngực, không khỏi nhếch miệng cười.

"Nguy hiểm thật!"

"Cổ quái!"

Cử động của đối phương, khiến cho Tôn Hằng nhướng mày, trong lòng cảm thấy nguy hiểm, lúc này biến đổi bước chân, tiếp tục tấn công!

Hắn không tin một người có thể truy sát Diệp Huyền như Triệu Minh Nghĩa lại đơn giản như vậy.

"Vù…"

Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt, tốc độ cực nhanh, khiến cho Tôn Hằng không phản ứng kịp.

"Coong..."

Bóng đen đâm vào sống đao của Vân Long Đao, lực lớn vọt tới, khiến cho cổ tay của Tôn Hằng run lên, mém chút nữa buông trường đao.

Vật gì?

Trong lòng liên tục báo động, còn chưa kịp phản ứng, thì bóng đen kia đột nhiên quất tới, đánh vào lồng ngực của mình.

"Bành!"

Kình khí gào thét, Tôn Hằng cầm trường đao đạp chân xuống đất, rút lui về sau mấy trượng.

Mà trên mặt đất cứng rắn, có hai vết lõm rất sâu.

"Vù! Vù!"

Trong sân, bóng đen nhảy múa, giống như giao long bay trên trời, không cần phải cầm trong tay, tự động bay xung quanh Triệu Minh Nghĩa, đây chính là pháp khí Thanh Giao Tiên!

"Pháp khí!"

Nhìn thấy vật này, đôi mắt của Tôn Hằng co rụt lại, trong lòng ngạc nhiên.

Theo tin đồn của giang hồ, phàm làm những người có thể không dùng tay điều khiển pháp khí, đều có thể so với tiên thiên!

"Vậy mà người vẫn không bị thương?"

Cùng với sự ngạc nhiên của Tôn Hằng, còn có ánh mắt âm lãnh của Triệu Minh Nghĩa.

Hắn nhìn chằm chằm vào lồng ngực của Tôn Hằng, quần áo chỗ đó bị xé nứt, lộ ra bảo giáp đen kịt, bởi vì bảo giáp này va chạm với pháp khí, ở trên còn có một số mảnh vỡ, nhưng cũng chưa hỏng.

"Hộ thân bảo giáp!"

Khóe miệng của Triệu Minh Nghĩa vểnh lên: "Thì ra là vậy!"

"Đi!"

Rống lên một tiếng, Thanh Giao Tiên đã hóa thành một bóng đen, nhanh như chớp đánh về phía Tôn Hằng.

Lần này có thể nhìn rõ ràng thế công của nó, Tôn Hằng cắn nhẹ răng, cất bước tiến lên, cây trường đao trong tay của hắn đã hóa thành tàn ảnh, chém mạnh về phía trước.

Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!

Hắn dùng lực lượng toàn thân, tụ về mũi đao, từ trên cao bổ xuống, chém ra một đường cong màu tuyết trắng.

"Đinh!"

Một tiếng giòn vang vang lên, thế công của Thanh Giao Tiên bị cản lại.

Nhưng nó không thể cho Tôn Hằng kịp thở dốc, Thanh Giao Tiên đột nhiên đánh xuống, tiếp tục quật vào lồng ngực của Tôn Hằng.

"Bành!"

Tốc độ cực hạn của nó, để cho không khí xung quanh liên tục rung động, quật nhanh xuống, tạo thành sóng khí cuồng bạo.

Một tiếng trầm đục, Tôn Hằng nhảy lên khỏi mặt đất, mà Thanh Giao Tiên cũng không có buông tha cho hắn, điên cuồng đuổi theo quật.

Pháp khí khác với thân thể, không cần quá trình tụ lực rồi phát lực, phương pháp điều khiển, lại linh hoạt bách biến, khác với chiêu thức võ công.

Lần đầu đụng phải pháp khí, khiến cho Tôn Hằng nhanh chóng rơi vào nguy hiểm!

"Bành!"

Lại là một tiếng vang lớn, trong bóng roi, đột nhiên xuất hiện một bàn tay, xung quanh bàn tay này có một quầng sáng nhàn nhạt, khiến cho bàn tay này giống như được làm bằng kim cương vậy, bàn tay nắm chặt, đã bắt được một đầu của Thanh Giao Tiên.

Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật!

Thất Tinh, toàn bộ triển khai!

"Phanh!"

Dường như không trung cũng bị bàn tay này nắm nổ, sóng khí chuyển động, hiện từ trên bàn tay kia.

Mà Thanh Giao Tiên dang bay múa, đột nhiên cứng cờ, giống như một con rắn bị người khác cầm chặt đuôi vậy, điên cuồng giãy dụa, liên tục quật xuống.

"A!"

Bị bóng roi quật liên tục khiến cho Tôn Hằng rít lên một tiếng, vứt Vân Long Đao xuống đất, tay kia bắt tới cây roi này.

Roi dài giãy dụa muốn tránh, nhưng nó bị cố định một đầu, không có chỗ né, bị bàn tay kia bắt trúng.

Đầu đuôi roi bị bắt lại, nếu như là một vật sống thì đã sớm không còn lực giãy dụa.

Nhưng pháp khí linh động, cây roi dài năm thước này vặn vẹo, giống như người ta vặn quần áo vậy, quấn chặt hai tay của Tôn Hằng.

"A!"

Xa xa, Triệu Minh Nghĩa hai tay bóp ấn quyết, Giao Long Châu trong cơ thể hắn điên cuồng lấp lánh, mí mắt của hắn đỏ lên, lực lượng cuồn cuộn truyền vào khiến Thanh Giao Tiên điên cuồng vặn vẹn, muốn bóp chét Tôn Hằng.

Hắn không ngờ tới được, một người như Tôn Hằng lại khó đối phó như vậy, cơ thể kia, sức bật kia, dường như hắn đang đối phó với một con thú lớn đến từ thời khủng long vậy!

Chỉ một lát, trong sân xuất hiện một màn kỳ quái.

Triệu Minh Nghĩa đứng ở phương xa, hai tay bóp ấn quyết, cơ thể vì điên cuồng vận chuyển Giao Long Châu trở nên run rẩy.

Mặt khác, Tôn Hằng bị vặn thành bánh quai chèo chân đạp đất, đứng ở đối diện, kéo căng cơ thể.

"Rắc… Rắc…"

Âm thanh cổ quái truyền từ trên người Tôn Hằng.

Cây Thanh Giao Tiên đang xiết chặt này, bị Tôn Hằng dùng sức mạnh cơ thể giữ lấy, kéo căng ra, khiến cho nó hơi buông lỏng, có thể để cho Tôn Hằng cử động nhẹ.

Xa xa, Triệu Minh Nghĩa cắn chặt răng, từng bước từng bước tới gần Tôn Hằng.

Khoảng cách càng gần, thì hắn thao túng pháp khí càng linh hoạt, lực lượng phát ra cũng càng lớn.

Khoảng cách với Thanh Giao Tiên càng gần, trên mặt của Triệu Minh Nghĩa cũng dần nở ra nụ cười.

Phía trước, Tôn Hằng dùng hết sức hét lớn một tiếng, cơ thể của hắn bị Thanh Giao Tiên quấn chặt, nhưng hắn vẫn đủ thời gian, để vứt ra 5 vật màu đen nhỏ.

Vật gì?

Triệu Minh Nghĩa đang nghi ngờ, thì trước mặt của hắn đột nhiên biến thành đỏ thẫm.