Lý Tưởng Của Em Là Được Yêu Anh

Chương 29: Ly hôn? tuyệt đối không có khả năng!




- Tối rồi vẫn rủ anh đi siêu thị, không làm phiền anh chứ? - Hồ Anh Vũ một tay đặt rỏ trứng vào xe đẩy, không nhìn anh cô nói.

- Một chút. - Hàn Quốc Cường mỉm cười thành thật.

Vừa rồi anh đang ăn tối cùng gia đình, nhận được điện thoại của cô, anh gần như ngay lập tức bay ra ngoài.

- Xin lỗi.

Hồ Anh Vũ cúi cúi mặt muôn phần hối hận. Biết vậy, cô đã không làm phiền anh, thế nhưng anh không những không giận mà còn bật cười trên đỉnh đầu cô.

- Nhưng anh rất vui, vì em đã nghĩ đến anh đầu tiên.

- Như anh thật dễ sống.

- Sao lại nói vậy?

Hồ Anh Vũ nghiêng đầu cười giải thích, thế nhưng lời cô muốn nói ra đều chảy ngược vào bụng.

Hồ Anh Vũ ngẩn người nhìn quầy gạo trước mặt, nơi đó, một đôi nam nữ đang đứng.

Tần Duệ Minh hai tay đút túi quần đứng dựa vào một bên quầy, khuôn mặt anh lạnh lẽo đầy cô độc.

Đối với anh không gian lúc này gần như là hư vô, nhưng trong cái giả ảo đó, trực giác mách bảo anh có người đang nhìn mình.

Tần Duệ Minh nâng hàng mi dài rậm lên để lộ đôi đồng tử màu hổ phách đầy cuốn hút.

Hồ Anh Vũ thoáng ngẩn người trong vài giây, đến khi ý thức được thì người cô phải chạy trốn lại đang đứng trước mặt cô.

Hồ Anh Vũ bối rối thu lại ánh nhìn. Cô khoác tay Hàn Quốc Cường gương gạo lên tiếng.

- Đã lâu không gặp.

- Đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp được cô ở đây.

Cúc Phương mỉm cười đắc ý ôm lấy cánh tay Tần Duệ Minh, trông mặt cô ấy lúc này dường như rất hạnh phúc.

Hồ Anh Vũ nhất quáng giữ im lặng không lên tiếng. Thực ra với Cúc Phương, cô không thích chị ta cho lắm, từ sau lần ở nhà hàng vào hai năm trước cô lại càng ghét chị ta hơn, nhưng biết sao được, người Tần Duệ Minh yêu lại là người con gái đó.

Cúc Phương làm như không hiểu điều đó, không biết vô tình hay hữu ý, chị ta nhìn cô cười giả tạo.

- Bạn trai cô à? Ai vậy?

Hàn Quốc Cường nhìn Hồ Anh Vũ, xong khẽ cười tự giới thiệu.

- Xin chào, tôi là Hàn Quốc Cường.

- Oa, bạn trai cô đẹp trai thật.

Hồ Anh Vũ không phủ nhận, bởi đó cũng chính là niềm tự hào của anh.

- Cảm ơn. - Cô gượng cười lên tiếng.

Điều duy nhất cô có thể ước được lúc này là cô có thể rời khỏi đây.

- Duệ Minh, anh ấy với anh, anh nghĩ ai đẹp trai hơn. - Cúc Phương mỉm cười kéo sát mặt lại khẽ hỏi Tần Duệ Minh.

Hai hốc mắt cô chợt đỏ lên, thế nhưng cô ép mình không được khóc, không được mềm yếu trước mặt anh.

Khuôn mặt Cúc Phương chợt tối sầm.

Tần Duệ Minh im lặng không nên tiếng. Anh ghim chặt ánh nhìn nơi cánh tay cô đang ôm Hàn Quốc Cường.

- Tôi có chuyện muốn nói với em.

Nói đoạn không để cô kịp phản ứng, Tần Duệ Minh xoay người hất mạnh tay Cúc Phương đi ra cửa. Như để rõ ràng hơn, anh nói thêm.

- Vũ nhi, em theo anh ra đây.

Anh và Cúc Phương đã đến với nhau, còn coi níu kéo cô thêm làm gì nữa. Phải rồi, theo quy định của nhà nước, cô với anh vẫn còn là vợ chồng hợp pháp.

Hồ Anh Vũ tỉu ngỉu bước theo sau Tần Duệ Minh, nhìn anh đứng dựa vào một bên tường, hai tay đút gọn trong túi quần, hai mắt lim dim đầy mệt mỏi, cô nhìn mà thấy thương anh vô cũng.

Hai người cứ giữ im lặng như vậy trong một khoảng thật lâu. Tưởng như đã bỏ quên cả thế giới, anh mới chậm rãi nâng hàng mi dài râm lên, buông đôi mắt màu hổ phách nhìn xa vô định, anh nói như ảo giác.

- Em đã quyết định quay lại với anh ta rồi sao?

Hồ Anh Vũ trợn ngược mắt đoán rằng anh quen biết Hàn Quốc Cường, nhưng theo những gì cô biết thì dường như là không mà.

- Anh ta đã theo em sang Mĩ?

Lại là một câu hỏi nữa. Hồ Anh Vũ nhíu mày nhìn anh xong vẫn không trả lời.

- Hai người yêu nhau sao?

- Tần Duệ Minh, rốt cuộc anh muốn nói gì?

Tần Duệ Minh thu lại cái nhìn xa xăm, hướng tầm mắt về phía Hồ Anh Vũ, anh nhếch môi cười như không cười nói.

- Vũ nhi, em là vợ anh!

Cô biết!

Nhưng như vậy thì sao?

- Vậy anh nói đi, làm thế nào thì anh mới chịu ly hôn?

Hồ Anh Vũ ép mình phải mạnh mẽ nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng trái tim cô lại rất đau đớn, như bị ai đó sát muối lên miệng vết thương vậy.

Đáy mắt Tần Duệ Minh chợt tối sầm, nâng hàng mi dài nguy hiểm lên, anh lạnh lùng tuyên bố.

- Vũ nhi, nghĩ em cũng đừng có nghĩ, dù có chết anh cũng không ly hôn.

- Duệ Minh?!

- Em từng hứa sẽ thực hiện một yêu cầu của anh, nhớ chứ? Ở lại bên cạnh anh, làm anh đau khổ thôi cũng được.

Tần Duệ Minh xuống giọng cầu xin. Hồ Anh Vũ, cô sẽ chẳng bao giờ biết, cô quan trọng đối với anh biết chừng nào.

- Em không thể.

Hồ Anh Vũ rũ hàng mi dài xuống, cô đau đớn mở miệng. Ai có thể hiểu cho cô, trái tim cô muốn nhưng làm sao có thể?!

Khuôn mặt Tần Duệ Minh đanh lại trong một khoảnh khắc. Anh đã phải xuống giọng năn nỉ cô, đã phải hạ mình van xin cô, nhưng tại sao cô vẫn không hiểu?

- Duệ Minh, ly hôn thôi, em đã có Quốc Cường, em không thể để anh ấy vì em mà phải chịu khổ thêm nữa.

- Còn anh thì sao? Vợ, em có nghĩ cho anh không?

- Xin lỗi, em không được phép. - Hồ Anh Vũ nói mà hai mắt nhướm lệ. Trước khi cho phép mình được rơi nước mắt, cô kịp thời xoay người rời khỏi siêu thị.

Hàn Quốc Cường lái xe đưa cô vè tận dưới nhà.

Bước xuống xe, Hồ Anh Vũ nghiêng đầu nhìn anh cười rạng rỡ.

- Cảm ơn anh.

Hàn Quốc Cường nhìn cô chăm chú, rồi bỗng đưa tay ôm cô vào lòng.

Hồ Anh Vũ sững người, cô tuyệt nhiên không hề phản kháng.

Giữa vùng trời về đêm, hai người cứ đứng ôm nhau như vậy. Cảm nhận được sự mệt mỏi cửa anh, cô lặng yên không lên tiếng.

- Anh Vũ, em đồng ý làm bạn gái anh nhé?

Trong đáy mắt Hồ Anh Vũ hiện rõ sự hoang mang. Đây là vấn đề cô không muốn nghĩ tới nhất và là vấn đề không thể nghĩ đến.

Cô biết anh yêu cô, nhưng tình yêu của anh bao dung cô quá lớn. Giá như 4 năm trước cô yêu anh thì tốt biết mấy. Yêu anh, có lẽ giờ cô sẽ không phải hối hận. Nhưng cô...

Người đàn ông đó đáng để cô yêu sao?

Khẳng định là không!

Nhưng trái tim cô lại chỉ biết yêu mình người đàn ông đó.

Cô hiểu, như vậy là không công bằng với Hàn Quốc. Biết chuyện, anh vì bệnh tình mà phải bất đắc dĩ rời ra cô, cô cũng rất đau lòng. Nhưng giữa cô và Tần Duệ Minh vẫn còn tồn tại sợi dây pháp luật. Chỉ khi nào cắt đứt được sợi dây đó, cô mới có thể dũng cảm đón nhận tình cảm của anh.

- Cho em thời gian, cho em thời gian để chấm dứt mọi chuyện.

Hồ Anh Vũ ngẩng đầu ngược với ánh đèn. Hàn Quốc Cường không thể nhìn ra vẻ mặt của cô lúc này, nhưng anh biết, trong lòng cô đã có quyết định.

- Được, anh chờ em.

Hồ Anh Vũ mỉm cười rúc sâu vào lòng Hàn Quốc Cường. Qua vai anh, cô nhìn thấy chiếc lamborghini phóng như điên lao vào màn đêm mù mịt.