Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy)

Chương 11: Yul - Chuyện Của Tên Nhóc






Tôi là Yul, ừ thì dạo gần đây tôi cảm thấy tâm trạng ghê lắm. Chả hiểu vì sao mình lại thế nữa. Chỉ biết rằng tôi muốn gặp cô ấy. Một lần này nữa thôi...
Làng tôi ở đây, sâu trong rừng. Có ai thắc mắc là tại sao chúng tôi lại chọn nơi rừng sâu như thế này để sinh sống không? Vì làng chúng tôi muốn tách biệt với thế giới ngoài kia. Không muốn làm hại đến họ. Vì cơ bản, chúng tôi cũng chẳng phải là con người.
Thôi, bỏ qua chuyện này đi. Hôm nay tôi lại quyết định đi ra phía ngoài bìa rừng kia, tôi sắp được gặp Mie rồi. Tôi vui lắm.
Ai kia? Lại là hắn, Jay! Tại sao tên này lại từ phía ngoài kia chạy vào? Nếu bình thường, tôi nhất định sẽ túm cổ hắn, dần cho một trận. Ai bảo hắn là dòng dõi của loài ma cà rồng độc ác kia chứ.
Bỏ qua cho tên đó lần này, vì tôi không muốn làm chậm trễ việc đến gặp Mie. Kia rồi, cô ấy đang ngồi phía trước con suối. Đôi bàn chân buông thõng xuống làn nước mát. Nhìn thật là đáng yêu.
- Lâu rồi không gặp, Mie! - Tôi đứng phía sau cạnh cô ấy và chào hỏi.

Tôi cứ nghĩ là cô sẽ tỏ vẻ ngạc nhiên hay tương tự thế để trả lời tôi. Nào ngờ cô lại ngước lên nhìn tôi, rồi lại cúi xuống, vẻ mặt sao buồn bã vô cùng. Tôi ngồi xuống cạnh cô ấy và nói:
- Cô sao vậy? Sao trông cô buồn quá...
- "..."
- Gặp lại tôi khiến cô không vui thế sao?
Mie lắc đầu, tôi cười và vỗ nhẹ vào vai cô ấy :
- Đùa thôi, thế thì làm sao mà buồn?
- Cậu ấy đã lừa tôi...
- Ai?
- Ma cà rồng...
- Cô... Cô đã gặp chúng?
- Anh biết họ?
- Người mà cô nói có phải là một tên nhóc ma cà rồng không?

- Uhm. Cậu ta bảo là không có nơi để đi. Nên tôi đã giữ cậu ta lại...
- Sao? - Tôi có phần ganh tị rồi đấy.
- Tôi không biết cậu ta là một ma cà rồng độc ác đến thế. Cho đến khi có người trong làng chết vì bị rút hết máu...
- Sao cô nghĩ là do tên ấy làm?
- Thì... xung quanh đây làm gì có ma cà rồng nào nữa đâu...
- Tên nhóc đó không đến nỗi thế đâu. - Tôi lẩm bẩm.
- Anh nói gì?
- Không, vậy cô ghét tên đó lắm à?
- Cậu ta là một ma cà rồng. Nếu như cậu chịu nói trước với tôi thì có lẽ... đằng này cậu ta lại giấu tôi. - Mie có vẻ như sắp khóc.
Tôi đang có một suy nghĩ. Mặc dù không chắc cô ấy có xem tôi là bạn không? Nhưng nếu lỡ một ngày, để cô biết được sự thật con người tôi, tôi sợ Mie sẽ giống như lúc này - bị tổn thương lần nữa. Tôi thật sự không muốn điều đó xảy ra chút nào.
- Mie này, cô ghét tên nhóc đó lắm à?
- Không, tôi chỉ buồn là tại sao cậu ta lại giấu tôi thôi. Còn chuyện kia... tôi không biết!
- Uhm. Vậy Mie này... tôi không muốn sau này cô sẽ nói là tôi lừa cô. Nên bây giờ, tôi muốn nói với cô một chuyện...

- Sao cơ? Anh cũng có bí mật nữa à? - Mie tròn mắt nhìn tôi, làm tôi lúng túng lắm.
- Uhm... Tôi... tôi cũng không phải một con người. Tôi là... một người sói!
Mie nhìn tôi, ánh mắt cô khiến tôi im lặng. Rồi cô ấy mỉm cười :
- Yul là người sói à?
- Uhm, Mie không giận tôi chứ?
- Giận gì nhỉ? Anh có làm gì đâu mà tôi lại giận?
- Ơ... Ý tôi là cô không ghét người sói chứ?
- Không... Tôi không ghét người sói! Như đã từng không ghét ma cà rồng...
Mie mỉm cười, cô không ghét tôi vì tôi là người sói. Nhưng câu nói của cô còn ẩn chứa thêm tên nhóc kia làm tôi chẳng biết bản thân nên vui hay buồn?