Ma Đạo Tình Kiếp (P2)

Chương 217: Biệt nữu (tứ)




Chỉ vỏn vẹn có mấy chữ, mà sao nghe như ngũ lôi oanh đỉnh.

Lam Hi Thần cứng người ngã bệt xuống nền phủ đầy cánh hoa cẩm thạch, biết rõ là không thể nhưng vẫn ôm lấy một tia hy vọng “Minh Quyết! Ta cầu xin ngươi, hãy thứ lỗi cho ta. Ta biết ta sai rồi. Ta không nên vì tin tưởng Mạnh Dao mà xa cách ngươi. Ta không nên chỉ nghĩ đến cái ơn cứu mạng của hắn liền cho hắn là một người đáng tin tưởng, từ đó phai nhạt tâm ý của ngươi. Ta không nên chỉ tin vào những gì mắt mình nhìn thấy. Ta không nên bỏ ngoài tai lời của ngươi. Ta không nên cho rằng ngươi mạnh mẽ mà vô tâm với ngươi. Ta không nên vì thấy Mạnh Dao bề ngoài yếu đuối, bên trong lại có ân cứu mạng với ta mà quên mất ngươi đối với ta còn cao cả hắn. Ta cũng không phải đặt trái tim lên Mạnh Dao như ngươi nghĩ đâu. Ta không có cảm tình gì với hắn cả. Ta chẳng qua chỉ xem hắn giống như Vong Cơ và Hoài Tang thôi. Hắn là bạn tâm giao, là tri kỷ, nhưng mà ngưới mới chính là người ở trong đầu và trong tim của ta. Ta đáng lý phải nhận biết sớm hơn, nếu không ngươi đã chẳng chịu khổ, nếu không ngươi và ta đã chẳng rơi vào bi thương hôm nay. Mười ba năm kể từ ngày ngươi bạo huyết trên Kim Lân đài, lúc xuất hiện ở miếu Quan Âm, rồi đến khi ngươi một lần nữa từ cõi hư vô trở về, trong suốt mười ba năm đó, không lúc nào ta xóa được hình bóng ngươi ra khỏi tâm trí, không đêm nào ta cảm thấy nhẹ lòng, không đêm nào ta không nằm mơ thấy ngươi dùng ánh mắt oán trách nhìn ta. Nhất là những đêm trời đông giá lạnh, khi bên ngoài cửa tiếng gió rét thổi mạnh, ta thực sự cứ ngỡ ngươi đang trở về. Đã có lúc tưởng như thoáng qua, thế nhưng xung quanh ai cũng xa lạ, và ta lại thêm túng quẫn, thấy ai đó cũng nghĩ là ngươi. Ta không thể nào quên được cái đêm bi thương ở miếu Quan Âm, ta không quên được, mỗi lần ta nghĩ đến đều có cảm giác đâu đâu cũng có hình bóng ngươi xuất hiện. Ta khổ sở vô cùng. Cho nên.....cho nên......”.


Nhiếp Minh Quyết hạ giọng "Cho nên ngươi đợi suốt mười ba năm qua, gặp lại chỉ để nói rằng "ta sai rồi", và cũng chỉ đợi một câu tha thứ của ta thôi phải không? Vậy ra ngươi đối với ta, rốt cuộc chỉ có áy náy".

Lam Hi Thần mờ mịt nhìn hắn, còn hắn, chỉ nhắm mắt trong giây lát rồi mở ra, thần sắc không lạnh không nhạt nói "Được rồi. Như ngươi mong muốn". Lam Hi Thần sững sờ nhìn hắn, còn chưa kịp mừng rỡ thì hắn đã nhẫn tâm ném y xuống vực sâu tuyệt vọng khác "Lam Hi Thần, từ bây giờ ngươi hãy nhớ: Ta và ngươi không còn ràng buộc gì nữa". Hắn quay lưng chậm rãi bước đi, vừa đi vừa nói "Khi ngươi quay về, hãy nên làm như trước đây ngươi từng suy nghĩ. Không nên lưu luyến ta. Ngươi có con đường của ngươi, ta cũng có vận mệnh riêng của ta. Trở về rồi, ngươi chính là Băng Di tinh quân Lam Hi Thần, còn ta là Chính Chương Thánh đế Ngôn Huyền, không phải Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết. Ngươi không cần nặng lòng, dằn vặt hay tự làm khổ mình nữa".


Có một luồng lực vô định xuất hiện, kéo y ngược ra sau, khiến khoảng cách giữa y và hắn đã xa lại càng thêm xa.

Cơn mưa hoa vần vũ kéo đến, một vài cánh hoa bết vào khóe mắt khiến Lam Hi Thần đau nhói, cơn đau như đem lại sự thanh tỉnh. Y dụi mắt một cái, ngẩn đầu lên nhìn, phát hiện người kia bắt đầu mờ dần sau những cánh hoa rơi lả tả.

Không nên lưu luyến.

Giọng trầm khàn của hắn vang lên nhẹ nhàng.

Không muốn…

Cơn hoảng loạn bỗng dưng lan ra khắp người, Lam Hi Thần bật dậy, hớt hải đuổi theo bóng dáng của hắn, nỗi sợ hãi càng rõ rệt hơn, không quan tâm mình có bao nhiêu sức, y lao về phía trước như một mũi tên.

Không nên lưu luyến.

Hắn nói thế.

Nhưng y không muốn....

Hắn sẽ không bỏ rơi y đâu, sẽ không đâu!

Y tự trấn an mình, nhưng vẫn biết rõ cái gông mà mình đeo lên cho hắn nặng nhường bao.


Hắn nắm quyền tối thượng, ngự trị trên tất cả chúng sinh, cũng đã có người khác tâm niệm, nhưng y lại cứ dùng đủ mọi cách để gông xiềng hắn.

Song tất cả cũng phải đến lúc kết thúc thôi.

Nước mắt trào ra, bay theo gió.

“Quyết......Minh Quyết!”.

Lam Hi Thần vừa chạy vừa khóc, tim đập lồng lên, hét tới lạc giọng “Minh Quyết.....”.

Lúc tưởng như sắp bắt được vạt áo của hắn, một hòn đá nhỏ ngáng chân làm y té sấp xuống đất, ngã uỵch trên đám cỏ xanh mướt, nhưng y vẫn bất chấp cơn đau nhói ở xương ngực, bò dậy, thét lên đau lòng.

“Ngươi trở lại đi! Trở lại đi.....”.

Dù biết rõ hắn đang đi xa, biết rõ có lẽ hắn không muốn nghe nữa, tuy vậy, Lam Hi Thần vẫn cắm đầu chạy như điên trên cánh đồng xanh mướt màu cỏ nom, muốn đuổi kịp hắn, nhiều lần vì quá hoảng hốt mà suýt phải té ngã lần nữa, nhưng y vẫn chật vật dùng cả tay lẫn chân cố sức chạy tới, hét lên khản giọng, như một đứa trẻ khóc tức tưởi.
“Ta không cho ngươi biến mất! Ngươi có nghe không hả? Không cho biến mất! Không cho phép.....ngươi quay lại đi! Quay lại đi! Minh Quyết......Minh Quyết........”.

Y khóc lóc kêu gào, tay trầy trụa, chân cào xước, chạy tất tả trên triền cỏ.

Trời vàng, cỏ xanh, mưa hoa màu lục biên biếc, thậm chí không gian nơi này là thật hay mơ đều không lọt vào mắt.

Mắt y nhòe lệ không thấy rõ con đường trước mặt, chỉ cảm thấy tim đau tới sắp nứt ra, chỉ nghe thấy tiếng la hét điên cuồng của mình vang vọng trong rừng lá.

Lam Hi Thần chạy như phát rồ để tới gần Nhiếp Minh Quyết hơm, vật nài tới xé gan xé phổi “Đừng đi! Đừng đi! Quyết.....Minh Quyết.....”.

Trong cơn hốt hoảng chỉ muốn đuổi theo hắn, muốn tới gần hắn, chẳng màng tới thứ gì và cũng không nhìn rõ thứ gì, ngay giây phút y lao ra khỏi con dốc, đối diện là cả một khoảng trời bát ngát, nơi đó là một bờ vực, y hét lên kinh hoàng, nhưng y không ghìm chân lại được, đà chạy đã đẩy cơ thể bay thẳng tới.
Ngay khoảnh khắc Lam Hi Thần nghĩ rằng mình sẽ té nhào xuống vực thì một đôi tay đã ôm chầm lấy y từ đằng sau.

Vững vàng. Chắc chắn. Kéo y đã chới với giữa không trung về lồng ngực.

Lam Hi Thần thở hào hển, nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh của mình bay tung lên trong gió, nghe thấy tiếng đá sạt xuống rào rào dưới chân mình.

Y dựa sát vào vòng ôm vững chãi sau lưng, được ôm rất chặc, thậm có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập và ngửi được mùi hương chiên đàn chưa bao giờ phai nhạt.

Nhưng nỗi sợ hãi và khẩn trương vẫn dâng lên trong lòng.

Y không dám tin, quay phắt đầu lại nhìn hắn, hơi thở nghẹn lại, muốn mở miệng nói nhưng âm thanh lại kẹt trong cổ họng, chỉ có nước mắt nóng hổi là chảy xuống lã chã.

“Ngươi điên rồi sao? Đã bảo ngươi quay về rồi mà, tại sao còn đuổi theo ta?”.
Hắn gầm thét đầy tức giận, nhưng hắn đang ở đây, hắn đã quay lại......quay lại rồi!

Nhiếp Minh Quyết bừng bừng lửa giận quay người toan kéo Lam Hi Thần rời đi, lúc này y khóc tới mức quên luôn mình là ai, chỉ biết ôm chặt lấy tấm lưng sừng sững của hắn, quýnh quáng nói “Biểu tỷ của ta nói: sau "hỷ", "tử", "biệt" thì hai người mới hiểu rõ lòng nhau. Ban nãy ta vẫn chưa nói hết. Mười ba năm qua hy vọng gặp lại ngươi vốn chẳng phải chỉ có nói xin lỗi. Ta mặc kệ đây là trong mơ hay là thực, mặc kệ ngươi là Nhiếp Minh Quyết hay Ngôn Huyền, mặc kệ ngươi nhớ ta hay không. Minh Quyết......ta chỉ biết.....chỉ biết mình không thể sống thiếu ngươi..... giống như nấm hương không thể thiếu thịt heo......như trứng luộc không thể thiếu nước sôi.....như quả sơn trà không thể thiếu đường đỏ............như con thỏ không thể thiếu củ cải....”.
Vì sợ mất nên Lam Hi Thần không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ còn biết khóc lóc nói bậy nói bạ, bất chấp hết vùi mặt vào lưng hắn “Ta xin lỗi! Không phải ta cố ý muốn cản ngươi, không phải cố ý muốn trói buộc ngươi đâu. Nếu ngươi không còn đặt trái tim hướng về ta nữa, không sao, ta biết ngươi hướng lên Bích Điệp, tuy ta không vui thật đấy nhưng ta vẫn sẽ giúp ngươi làm mai, ta sẽ đặt sính lễ thay cho ngươi, tổ chức lễ thành hôn thật linh đình cho hai người, ta làm nghĩa đệ như trước kia thôi cũng đủ rồi, làm nghĩa đệ thôi, chỉ xin ngươi đừng đi nữa… đừng đi nữa… đừng bỏ ta lại…...”.

Bờ môi phấn của y run run, nghẹn ngào thốt ra những lời thất thường, khóc tấm tức hệt như một đứa trẻ ba tuổi.

Nhiếp Minh Quyết bị nam nhân đang rơi nước mắt như mưa và gần như hóa điên trước mắt làm cho rúng động dữ dội, thân mình khẽ run lên một nhịp.
Hắn nghe thấy từng câu kêu gào tới xé lòng của y, nghe thấy tiếng y té ngã rồi bò dậy, nghe y sợ hãi điên cuồng, nghe tiếng y cầu khẩn thất thố và tiếng kêu hoảng loạn.

"Cần gì cố chấp như vậy?".

“Chỉ cần ngươi ở bên ta… cái gì ta cũng làm hết…... ngươi bảo ta làm gì thì ta sẽ làm đó…”.

Lam Hi Thần chưa bao giờ rơi vào cơn sợ hãi tột độ như thế này, run bần bật áp sau lưng hắn, xót xa cầu khẩn.

“Ngươi không phải đã từng nghĩ, chỉ cần ta phế bỏ chức tinh quân của ngươi, ngươi sẽ thoát khỏi sự phiền não ta gây ra cho ngươi?”. Hắn lên tiếng, giọng khàn khàn “Ngươi đã từng nói, nếu là ở Nhân giới thì đã không muốn đi theo ta?”.

“Ta nói dối…”.

Y cụng trán vào lưng hắn, kịch liệt lắc đầu, không thể dằn được cơn run rẩy, nức nở thừa nhận “Ta nói dối…...ta không có ngươi thì không được…....ta không làm được… ta tưởng là ta có thể....có thể cho từ bỏ ngươi.....nhưng ta không làm được… ta không làm được… không làm được…”.
Trái tim bị như bấu chặt, đau tới run rẩy.

Cái xích sắt khóa quanh người Nhiếp Minh Quyết dường như càng siết chặt hơn, nung đỏ hắn như bào cách.

“Đáng không?”.

Đôi mắt hắn tối đen sâu thẳm, tay vuốt lên bàn tay thon mịn quấn trước ngực, khàn giọng hỏi “Làm vậy có đáng không?”.

Lam Hi Thần nấc một tiếng, nghẹn ngào nói “Đáng! Vô cùng đáng! Những gì ngươi làm cho ta từ nhỏ cho đến lớn, bây giờ ta vì ngươi trả lại đều rất đáng......Ta biết, những điều ta làm vì ngươi hôm hay có lẽ không bù đắp nổi một phần vạn cay đắng ngươi vì ta mà chịu, nhưng mà ta hứa..........ta sẽ dùng toàn bộ phần đời còn lại để bù đắp hết cho ngươi...... Ngươi muốn như thế nào ta cũng đáp ứng......ngươi nói cái gì ta cũng sẽ nhất nhất nghe theo......ngươi nhìn nhận cái gì cũng đúng hết.......…ta biết là rất tồi, vừa cứng đầu vừa ích kỷ, nhưng ta không phải đồ ngốc… không có ngốc…..... ngươi không được xem thường ta......”.
Cổ họng bị bóp nghẹn.

Nam nhân thế mà lại không khác gì một đứa trẻ ba tuổi khóc tức tưởi ấm ức như hoa lê trong mưa, rõ ràng y có hết mọi thứ, vậy mà lại cố chấp vì hắn, còn mất đi sự tỉnh táo vì hắn.

Hắn khó lòng tin nổi, thấp giọng nhắc lại “Ngươi nên nhớ ta là ai, ngươi cũng nên nhớ rằng bản chất của ta đã không còn như trước nữa. Ta sẽ không còn nóng nảy bộc trực, kể cả...... ôn nhu thâm tình với ngươi đâu”.

Lam Hi Thần nghe đến đây mới biết tại sao hắn lại muốn nhắc cho y nhớ khoảng cách giữa hai người.

Hắn nhắc y nhớ, vì muốn y biết thứ mình lựa chọn chính xác là gì.

“Ta biết ngươi là ai, ta biết…”.

Nước mắt y rơi như mưa “Nhưng nó không quan trọng. Không quan trọng đâu. Ngươi là ai không quan trọng, quan trọng là ta tâm niệm ngươi, bất kể ngươi có như thế nào thì ta cũng luôn hướng về ngươi…”.
Mắt hắn vụt sáng bừng, huỳnh kim dị nhãn rực lên như muốn át hết mọi thứ màu sắc trên thế gian.

Trong phút chốc, huyết dịch toàn thân dường như đều sôi lên.

Nhiếp Minh Quyết dằn trái tim đang đập điên cuồng xuống, khàn giọng hỏi “Cho dù ta yêu người khác, muốn cùng thành đạo lữ với người khác?”.

Ngực thắt lại, đau buốt, nhưng Lam Hi Thần vẫn cố kìm nén đôi mắt ngấn lệ rưng rưng, môi run rẩy, vầng tráng chà xát lên lớp vải trên người hắn làm động tác gật đầu.

Hắn trầm giọng hỏi lại “Ngươi sẽ làm mai cho ta? Đặt sính lễ thay ta? Tổ chức hôn sự cho ta sao?”.

Cổ họng y tắt nghẹn, cắn môi, rưng rưng ép mình rặn ra một tiếng “Ta sẽ làm được......ta sẽ làm được…...làm được…...”.

Nụ cười gượng gạo đọng ở bên môi, nhưng nước mắt lại chẳng nghe theo lý trí, vẫn lăn xuống từng dòng lại từng dòng.
“Đừng nói dối!”.

Nhiếp Minh Quyết siết chặt bàn tay nhỏ bé đang vòng trước ngực, khàn giọng yêu cầu “Đừng nói dối bên tai ta....…”.

Lam Hi Thần khẽ nấc lên một tiếng, cái mặt nhỏ nhăn thành một đống.

Hắn trầm giọng, hỏi lại lần nữa “Ngươi muốn ta quên đi ngươi, sau này ở bên người khác thật sao?”.

Y hít hơi vào, môi còn run run, há miệng muốn nói nhưng giọng lại kẹt cứng trong cuống họng.

Hắn không ngừng hỏi “Ngươi có muốn không? Có thực sự muốn thế không? Ta muốn nghe lời thật lòng. Phải nói bằng sự thật. Ngươi biết, ta ghé nhất là kẻ nào miệng nói một đằng nhưng tâm nghĩ một nẻo mà”.

Gương mặt điệt lệ sớm đã ướt đẫm, y vẫn không cầm được nước mắt, cũng không chặn được cơn đau ở tim, chỉ nghe mình nức nở thốt lên “Ta không muốn… không muốn… không muốn không muốn không muốn… Ta muốn ngươi ở cạnh ta… chỉ cần ngươi ở cạnh ta… làm nghĩa đệ cũng được… làm nghĩa đệ cũng đủ rồi…”
Nhiếp Minh Quyết nghiêm giọng “Ta không muốn thế”.