Ma Đế Độc Tiên Bí Sử

Chương 52: Thi đấu Tứ môn




Tống Thanh Vũ ở trong động phủ nhận được tin truyền âm của Vân Khởi, bối rối một hồi liền phi thường kích động mà rời động phủ đi xuống phong —— sống cái cuộc sống “Thế giới trong phong này đại khái chỉ có một mình ta” này hai tháng trời, giờ lại nghe nói nhị sư huynh chỉ sống trong miệng Vân Khởi sư huynh cuối cùng cũng về phong rồi, hắn thực sự không cách nào kiềm chế được tâm tình của mình.

Từ thuyền bay đi xuống, khi  Đỗ Thủy Thanh nhìn thấy Tống Thanh Vũ còn kinh ngạc một hồi, dù sao ấn tượng của hắn đối với Hàn Quỳnh phong chỉ dừng lại ở giai đoạn chỉ có hai sư đồ bên cạnh này thôi.

“Đây là tiểu sư đệ của ngươi. Vi sư thu ở ngoài tông.”

Tựa hồ nhìn ra sự không hiểu của Đỗ Thủy Thanh, Tô Diệp Tử chỉ vào Tống Thanh Vũ, giải thích với Đỗ Thủy Thanh. Sau đó không chờ Đỗ Thủy Thanh nói ra nghi hoặc trong lòng ra, liền chuyển sang Tống Thanh Vũ, “Đây là nhị sư huynh mà lúc trước Vân Khởi đã nhắc tới, hắn ở ngoài phong rèn luyện một thời gian, vừa trở về.”

Tô Diệp Tử vẫn là cái giọng điệu hững hờ kia, lần này Đỗ Thủy Thanh nghe xong lại cảm thấy trong lòng nhảy lên một cái, hắn có chút kỳ dị nhìn Tô Diệp Tử, sau đó mới nhìn về phía Tống Thanh Vũ.

Hai người đối diện nhau hành một lễ cùng thế hệ.

“Hàn Quỳnh phong bây giờ chỉ có ba đệ tử các ngươi.” Tô Diệp Tử nói với Đỗ Thủy Thanh, “Ngươi cứ tùy tiện chọn một nơi, ta mở phủ cho ngươi, sau đó ——”

Giọng nói của Tô Diệp Tử im bặt đi, sau đó hắn chuyển sang Vân Khởi: “Lần trước khi mới về tông bận việc quá, động phủ của đồ đệ ngoan đã cho Thanh Vũ rồi, bây giờ bí cảnh địa phương hữu hạn cũng thực sự không thích hợp để ở lại, không bằng ngươi cũng chọn một nơi đi?”

Vân Khởi lặng lẽ vài giây, cong khóe môi nhìn về phía Tô Diệp Tử: “Ta có thể vào động phủ của sư phụ ở không?”

Tô Diệp Tử: “…”

Tống Thanh Vũ mặt không hề cảm xúc: “…” Cầu xấu hổ.

Đỗ Thủy Thanh lại có chút ngơ ngẩn: “…?”

—— Là tình cảm sư đồ trong Hàn Quỳnh phong đã hòa hợp đến mức ở cùng một động phủ rồi sao?

Qua nửa ngày thấy Vân Khởi đều không định đổi ý, Tô Diệp Tử hít vào một hơi, thỏa hiệp: “Mở cho một động phủ bên cạnh động phủ của ta.”

Đáy mắt Vân Khởi có chút tiếc nuối, nhưng vẫn che phủ ý cười bên dưới: “Nghe sư phụ.”

Tô Diệp Tử lạnh lùng liếc hắn, chuyển tầm mắt nhìn hai đồ đệ còn lại: “Thấy tu vi của hai người các ngươi cũng tương đương, sau này ở trong tông có thể thử giao đấu một hai —— nhưng phải dừng đúng mực, nếu ai thất thủ tổn thương đối phương,” tầm mắt Tô Diệp Tử thoàng nhìn lên phong, nhìn cảnh tuyết che ngợp bầu trời và lớp tuyết khắp núi trước sau chưa từng dày cũng chưa mỏng lớp nào, hắn bỗng dưng nở nụ cười, mặt mày như họa:

“Vậy các ngươi hãy cùng nhau đi quét tuyết, quét đến khi trên núi không còn tuyết mới thôi.”

Đỗ Thủy Thanh và Tống Thanh Vũ: “…”

“Không biết có thể thỉnh giáo Vân Khởi sư huynh thỉnh giáo một hai không?” Đỗ Thủy Thanh do dự một hồi, mở miệng hỏi.

Tống Thanh Vũ nghe vậy thì đồng tình nhìn hắn, sau khi Đỗ Thủy Thanh tiếp thu ánh mắt này rồi còn chưa kịp lý giải thâm ý bên trong, liền thấy trên mặt tân sư phụ của mình nụ cười bất biến, nhiệt độ quanh người lại ào ào tụt xuống rất nhiều, ngay cả giọng nói khi nghe vào đều lạnh lẽo như gió đông thổi ——

“Sư huynh ngươi sức khỏe yếu, lỡ như xảy ra vấn đề gì ngươi có cứu được không?”

Đỗ Thủy Thanh lại bối rối một hồi, theo phản xạ nhìn sang Vân Khởi đứng một bên, nhìn kiểu gì cũng không nhìn ra chữ “sức khỏe yếu” từ trên người đối phương.

Mà Vân Khởi nghe vậy, bất đắc dĩ nâng mắt nhìn Tô Diệp Tử một cái, sau đó nhìn về phía Đỗ Thủy Thanh: “Sư phụ sợ ta xuống tay không biêt nặng nhẹ như lần trước, không khống chế kịp lại tổn thương các ngươi; có những vấn đề khác, lúc nào các ngươi đến tìm ta cũng được.”

Vân Khởi nhắc đến “lần trước”, Tống Thanh Vũ còn mờ mịt không phản ứng gì, Đỗ Thủy Thanh lại sắc mặt trắng bệch, gật đầu đồng ý.

Chờ Tống Thanh Vũ dẫn Đỗ Thủy Thanh vào trong phong tìm kiếm động phủ thích hợp, Tô Diệp Tử ánh mắt lạnh nhạt chuyển sang Vân Khởi: “Có phải gần đây thân thể ngươi gần như đã tốt lên nhiều rồi, nên lại muốn tìm thêm dằn vặt cho mình?”

“Không đâu.” Vân Khởi cụp mắt, nâng bàn tay của Tô Diệp Tử đang buông xuống bên cạnh, khẽ hôn một cái lên đầu ngón tay của đối phương, sau đó tiện thể nâng mí mắt. Đồng tử đen láy sâu không thấy đáy, bên trong là ý cười dịu dàng, “Ta thật vất vả mới có thể hầu hạ bên cạnh sư phụ, sau này bất kỳ chuyện nguy hiểm nào ta cũng sẽ không làm nữa.”

Tô Diệp Tử bị đối mắt kia nhìn đến mức có hơi không thoải mái, ho nhẹ một tiếng rút tay về, rầm rì nói: “Tốt nhất hãy nhớ những gì mình nói, nếu còn dám đặt mình vào nguy hiểm… Ta liền khiến tuyết trên Hàn Quỳnh phong ngừng hết cho ngươi xem.”

Vân Khởi rũ mắt cười: “Được, đều ngừng hết.”

——

Đỗ Thủy Thanh chuyển vào Hàn Quỳnh phong chưa được mấy ngày, trong Đàn tông liền náo nhiệt lên  —— Nguyên nhân không gì khác, là thời gian Thi đấu Tứ môn đã đến, đệ tử và trưởng lão dẫn đầu của ba tiên môn còn lại cũng đã đến Đàn tông.

Vì đây là lần đầu tiên cử hành Thi đấu Tứ môn Thi đấu Tứ môn, trưởng lão đệ tử của ba tiên môn bên ngoài Đàn tông đều chưa từng đặt chân đến tiên môn được mệnh danh là đệ nhất tiên môn của Tiên vực, vì để “các khách nhân” quen thuộc hoàn cảnh, Tô Thanh Liên liền dặn dò phải cùng các đạo hữu tông ngoại đi tham quan bảy phong của Nội tông.

Trong số những đạo hữu đến đây có mấy nhân vật đều có bối phận không thấp trong mỗi tiên môn, tu vi cũng cao, mấy vị trưởng lão Nội tông Đàn tông tính toán một hồi, cuối cùng quyết định do bốn vị trưởng lão thủ phong cùng đi.

Đi qua năm phong của Tông chủ và của các trưởng lão thủ phong, các đạo hữu tông ngoại đang cảm khái các đệ tử trong đệ nhất tiên môn khí độ bất phàm, nhân tài đông đúc, mà bất ngờ đi tới Hàn Quỳnh phong cực kỳ quạnh quẽ —— Cả tòa sơn phong, phóng tầm mắt nhìn ra, chỉ có một bóng dáng tiểu đồng đang ngồi xổm ở trong tuyết đào hố ở gần nhất.

“Vị này chính là…?” Thái Thượng trưởng lão dẫn đầu Kiếm mốn có chút ngạc nhiên, lấy tu vi ông, tự nhiên có thể nhìn ra tiểu đồng trước mắt cũng không phải người, chỉ là một tinh quái hoá hình. Chỉ là khi ông chuyển sang bốn vị trưởng lão Đàn tông bên cạnh, lại phát hiện sắc mặt bốn vị này đều có chút… vi diệu?

Không chờ bốn vị trưởng lão thủ phong nói câu gì, tiểu đồng đang đào hố liền xoay người lại, không nhanh không chậm xá dài với mấy người đến, còn khom người chấm đất, búi tóc nhỏ trên đầu theo động tác của hắn mà run run, âm thanh cũng giòn tan:

“Hồi đại nhân, ta là đào tinh trên Hàn Quỳnh phong, hôm nay quét tước trong phong có chậm hơn bọn họ một bước, nên giờ mới quấy nhiễu ngài.”

Nghe đối phương chỉ là tiểu đồng quét tước, những tu giả đại năng tông ngoại này đương nhiên sẽ không tính toán, mà Thánh tử dẫn đầu Vạn Pháp các mỉm cười hỏi một câu: “Cảnh tuyết như vậy, đào tinh các ngươi cũng chịu được sao?”

“Sau khi bị trưởng lão đốc sát làm phép, bản thể không thấy có quá nhiều khác biệt.” Tiểu đồng nghe vậy, cả gương mặt nhỏ nhăn nhăn, “Hơn nữa là cảnh tuyết mà đồ đệ ngoan của trưởng lão đốc sát thích, trưởng lão đốc sát đã nói ——”

Âm thanh đến đây thì dừng lại, tất cả mọi người có chút ngạc nhiên địa nhìn phía tiểu đồng do đào tinh hoá hình, chỉ thấy tiểu đồng chỉ cao đến eo bọn họ eo ưỡn người một cái, hai bàn tay nhỏ toàn là thịt đưa lên giữa không trung, sắc mặt nghiêm túc có bài có bản học lại những gì mà hôm đó hắn nghe thấy ——

“Nếu đồ đệ ngoan thích, vi sư sẽ khiến trên Hàn Quỳnh phong này, hằng năm hoa nở rực rỡ, hằng năm tuyết rơi khắp núi.”

Tiểu đồng nói xong, những người khác bất luận trong Đàn tông hay là ngoài Đàn tông, cũng không nhịn được sắc mặt quái lạ, chỉ có Thánh tử Vạn Pháp các vừa hỏi kia nghịch quạt giấy cười một tiếng: “Thật không giống tác phong của hắn —— Xem ra người có đồ đệ quả là đổi khác.”

Hồng Hoang trưởng lão hắng giọng một cái, nói với tiểu đồng: “Ngươi trở về đi.”

Tiểu đồng gật gật đầu, xoay người đào thêm mấy cái ở chỗ cái hố hắn vừa đào móc, sau đó ở trước mặt mọi người nhảy vào trong cái hố đất đó ——

Trước mắt mọi người lóe sáng, tiểu đồng linh hoạt đáng yêu không thấy đâu, chỉ còn lại một cây đào đang rung nhánh hoa.

Tác giả có lời muốn nói:

Lãnh Thiên Khanh: “Người có đồ đệ quả là đổi khác.”

Tiểu đồng: “Hừm, bọn họ đều ở cùng một ưm ——”

Bị diệt khẩu, tốt.