Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 159: Phá






Thấy Trần Thuận và Các chủ đều đạp không mà bay lên cao hơn.

Tất cả mọi người, lũ lượt ngẩng đầu nhìn hai người.

Vừa rồi Trần Thuận tiếp được một chiêu của Các chủ, mọi người đều vẫn tin tưởng, Trần Thuận tuyệt đối không phải đối thủ của Các chủ.

Tin tưởng, Các chủ mạnh nhất đương thời.

Không giống với những người khác của Dược Các, thân là đệ tử thân truyền của Các chủ, trên mặt của Từ Yên vụt qua một tia lo lắng, trong lòng không ngừng thoáng qua một ý niệm, sư phụ thật có thể thắng được Trần Thuận sao?

Suy nghĩ đến đây, cả người Từ Yên run lên, sau đó vội vàng quăng suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Sự cường đại của sư phụ, cô ta biết rõ nhất.

Loại chuyện này không thể xảy ra!

Tuyệt đối không thành hiện thực!

Nghĩ đến sự mạnh mẽ của sư phụ, trong ánh mắt của Từ Yên đã khôi phục sự kiên định.

Lần nữa nhìn lên trên cao.

Lúc này, Trần Thuận và Hạ Hầu Vân trên cao hàng trăm mét đối chiến với nhau.

Động tác của hai người bọn họ, trừ thực lực đạt tới cảnh giới chuẩn Tông Sư, hoặc Thần Cảnh giả, căn bản nhìn không rõ.

“Haizz, tôi khi nào mới có thể lăng không, đừng nói trăm mét, dù là một mét, tôi cũng vui mừng rồi!”

Không ngừng có lời nói cảm thán của đệ tử Dược Các, ở trong mắt hắn ta, Trần Thuận và Hạ Hầu Vân chỉ là hai chấm đen mà thôi, cái gì cũng không nhìn rõ. Trong ánh mắt vẫn tràn ngập ngưỡng mộ.

Mà Trần Thuận và Hạ Hầu Vân, lần này lại không có nói nhảm tiếp nữa.

Trên độ cao trăm mét, hai người đều không có kiêng kỵ gì nữa.

Gần như ra tay cùng lúc.


Hạ Hầu Vân lần này hai tay bắt kết, thiên địa linh khí quanh người đều chấn động, giống như nước đun sôi, nháy mắt trở nên sôi sục.

Sau đó, những thiên địa linh khí này nhìn không được sờ không thấy, chỉ có thể cảm nhận, sau khi sôi sục, chất lỏng từng giọt từng giọt bắt đầu ngưng tụ trong không trung.

Linh khí hiện hóa!

Trần Thuận nhìn thấy chiêu này, trong mắt vụt qua một tia chấn động.

Hạ Hầu Vân vậy mà còn biết loại loại pháp thuật cao thâm như này.

Mặc dù chỉ là diện tích nhỏ, nhưng loại thủ đoạn này, đã gần như pháp thuật thần thông của người tu tiên rồi.

Hạ Hầu Vân, quả nhiên không hổ là Thần Cảnh đỉnh phong.

Trong mắt của Trần Thuận vụt qua một tia sáng.

Lúc này, chỉ thấy tất cả linh khí cô đọng, dần dần tập trung về phía Hạ Hầu Vân, sau đó bị ông ta hấp thụ vào cơ thể.

Khí thế trên người Hạ Hầu Vân nháy mắt tăng vọt.

Chân nguyên trong cơ thể tăng lên đến cực điểm.

Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bạo thể mà vong.

Nhưng, từ đầu đến cuối không có đột phá bình cảnh này.

“Trần Thuận, cậu vừa rồi đỡ được một chiêu của tôi, nhưng đó chỉ là một chút lực lượng làm ấm người của tôi mà thôi, bây giờ, lại tiếp một chiêu này của tôi đi!”

Nói rồi, Hạ Hậu Vân đột nhiên tung một chưởng ra.

Đột nhiên, tất cả linh khí vừa rồi tập trung trong cơ thể của ông ta, giống như ở trong cơ thể của ông ta bị dồn nén đến cực điểm, sau đó, nháy mắt bạo nổ.

Mà Trần Thuận, cùng lúc nhìn thấy linh khí hiển hóa của Hạ Hầu Vân, mặc dù hơi có hơi bất ngờ và sửng sốt.

Nhưng anh lại nhận thức mục tiêu là Hạ Hầu Vân.

Khóe môi của Trần Thuận nhếch lên lộ ra nụ cười kỳ dị khó lòng phát giác.

Hạ Hầu Vân, vậy mà ở trước mặt hắn chơi chiêu này.

Thật sự chính là chơi dao trước mặt quan công.

Trần Thuận đột nhiên thay đổi chủ ý.

Sau đó, hít một hơi thật sâu.

Đột nhiên, lấy Trần Thuận làm trung tâm, linh khí trong phương viên mấy chục mét lập tức cũng trở nên sôi sục.

Sau đó điên cuồng tập trung vào Trần Thuận.

Trần Thuận giống như đang cắn nuốt, đem toàn bộ thiên địa linh khí ở trong phương viên mấy chục mét hấp thu toàn bộ trong một cái hô hấp.

Khiến xung quanh hắn trong thời gian ngắn hình thành một khu đất chân không linh khí.

“Phá!”

Trần Thuận sau đó quát lên một tiếng, đồng thời vỗ ra một chưởng.

Đột nhiên, tất cả linh khí tập trung trong cơ thể của hắn, nháy mắt bạo phát.

Động tác của Trần Thuận và Hạ Hầu Vân gần như tiến hành gần nhất.

Có điều, Hạ Hầu Vân cuối cùng ra tay trước một bước.

Mọi người nhìn thấy một chưởng Các chủ vỗ ra, một chưởng này, đè ép linh địa linh khí, rúng động dữ dội, cho dù cách độ cao trăm mét, mọi người vẫn cảm nhận được một cỗ cảm giác đè nén đến chí mạng.

“Các chủ, thật mạnh!”

Đột nhiên, trong Dược Các, không ít người đều hưng phấn nói.

Các chủ Dược Các Hạ Hầu Vân là tín ngưỡng của người Dược Các.

Tuy nhiên, mọi người chấn kinh trước lực lưỡng đáng sợ của Các chủ Dược Các, sau nửa giây mới vụt qua ý niệm này.


Một cỗ lực lượng càng thêm đáng sợ gấp mấy lần, đột nhiên xé rách trời đất, đè ép mọi người, đều có hơi không ngẩng đầu lên được.

Sau đó, hai cỗ lực lượng, đột nhiên xung kích với nhau.

Trên độ cao trăm mét.

“Bùm!”

Lần nữa, một tiếng vang kinh thiên động địa, bạo phát mà ra.

Dư âm của lực lượng nháy mắt bèn phóng ra ngoài khoảng cách trăm mét.

Dính vào Dược Các.

May mà, đại trận hộ các của Dược Các vô cùng mạnh mẽ.

Tất cả lực lượng, toàn bộ đều va chạm kết giới của đại trận hộ các của Dược Các.

Sau đó, tầng tầng bị phân tán ra.

Nếu không, lực lượng này đối với Dược Các mà nói, tuyệt đối sẽ là một trận hỏa hoạn.

“Cậu vậy mà cũng biết thủ đoạn như này!”

Một kích vừa rồi, Hạ Hầu Vân trực tiếp bị phản chấn ngược lại lui ra khoảng cách mười mấy mét, lúc này mới ổn định được cơ thể.

Lúc này, ánh mắt của ông ta nhìn vào Trần Thuận tràn đầy sự khó tin.

Cách này là ông ta thấy trong một quyển cổ tịch ở di tích Thần Nông vô tình có được.

Không phải truyền thừa của Dược Các.

Sau khi quá trình dày công nghiên cứu lâu như vậy, ông ta mới có thành tựu như ngày hôm nay.

Ông ta luôn tưởng rằng, trên đời này, trừ ông ta ra, không có ai biết loại thủ đoạn này nữa.

Tuy nhiên, hôm nay, Trần Thuận lại vả mặt ông ta một cái đau đớn.

Trần Thuận không những biết loại thủ đoạn này.

Hơn nữa, còn sử dụng một cách cao minh hơn ông ta nhiều.

Ông ta một lần nhiều nhất thu nạp chuyển hóa thiên địa linh khí trong phương viên máy chục mét.

Mà Trần Thuận, cũng mấy chục mét, nhưng trực tiếp hấp thụ gấp 10 lần.

Cách biệt lực lượng mà hai người bạo phát ra, nghĩ thôi cũng biết.

“Câu nói này chắc do tôi nói mới đúng, ông, vậy mà cũng biết loại thủ đoạn này, có điều, của ông, quá vặt vãnh!”

Trần Thuận cười lạnh nói.

Dưới sự va chạm lực lượng vừa rồi, cho dù lực lượng của Trần Thuận hơn nhiều Hạ Hầu Vân, nhưng Trần Thuận cũng vẫn lùi về sau mấy mét.

Lực lượng Thần Cảnh đỉnh phong của Hạ Hầu Vân, tuyệt đối đáng sợ.

Nghe thế, trên mặt của Hạ Hầu Vân vụt qua một tia hàn ý.

Có điều, ông ta cũng không đi tranh luận.

Sự thật đã bày ra trước mắt, thủ đoạn của Trần Thuận, quả thật cao minh hơn ông ta.

Hạ Hầu Vân nhìn Trần Thuận, lạnh lùng nói: “Một kích vừa rồi, thủ đoạn của cậu, quả thật cao minh, vậy cậu lại tiếp một chiêu của tôi!”

Sau khi nói xong, Hạ Hầu Vân đứng lơ lửng trong không trung, giống như đứng trên mặt đất.

Chỉ thấy ông ta, mắt nhìn xung quanh Dược Các, nhìn dãy núii uốn lượn.

“Long Khởi!”

Hạ Hầu Vân lần nữa quát lên.


Chỉ thấy ông ta giang tay, nắm lấy xung quanh.

Đột nhiên, đám người Từ Yên ở trên mặt đất, lập tức cảm nhận được mặt đất đột nhiên xảy ra một trận rúng động.

Dãy núi trập trùng giống như sống lại.

Chỉ thấy một làn thổ hoàng chi khí có thể dùng mắt thường để nhìn bay lên trời.

Màu sắc như đất.

Khí thế như uy long!

Nhị trưởng lão nhìn thấy chiêu này của Hạ Hầu Vân, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Các chủ vậy mà mượn Long Mạch Chi Lực.”

Ông ta khó tin mà lên tiếng.

Mặc dù không phải là chủ long mạch, chỉ là đạo Long Mạch Chi Lực yếu ớt nhất, nhưng cái này cũng đủ biểu thị Các chủ đối với Trần Thuận coi trọng như thế nào.

Từ Yên ở bên cạnh, cũng nhận ra chiêu này của sư phụ.

Mấy người bọn họ đều biết tại sao Dược Các được xây dựng ở nơi này.

Không phải bởi vì nơi này có linh khí nồng đậm gì đó.

Ngược lại, ban đầu ở đây, ngược lại là một nơi thiếu thốn linh khí.

Hơn 500 trước, nhân tài Dược Các suy kiệt, cộng thêm khi đó không có địa vị siêu việt như ngày hôm nay, bị mọi thế lực uy hiếp bức ép, truyền thừa của Dược Các suýt nữa đứt đoạn.

Các chủ của lúc đó phát hiện long mạch ở nơi này, bèn dẫn mấy đệ tử Dược Các còn lại lén lút chuyển đến nơi này.

Dốc lòng nghiên cứu đan dược, trong thời gian ngắn nhất, dùng đan dược, cưỡng chế thúc đẩy bản thân tiến vào Thần Cảnh.

Từ đó về sau, Dược Các mới tồn tại được, không những như thế, còn dần dần khôi phục lại những vinh quang của trước đây.

Thậm chí, trở nên càng lúc càng mạnh.

Linh khí của nơi này, ban đầu không có khác biệt gì so với những nơi khác.

Thậm chí linh khí còn ít hơn những vùng đất bình thường đó.

Bởi vì nơi này có long mạch, tất cả linh khí, linh khí nồng đậm đều vị long mạch hấp thu hết rồi.

Tạo thành một nơi thiếu thốn linh khí.

Các chủ Dược các khi đó, cuối cùng bỏ ra một cái giá cực lớn, trao đổi một loại bí thuật với Thiên Cơ Các, dùng phương thức ôn hòa, cải tạo long mạch của nơi này.

Sau đó, lại sắp đặt đại trận.

Lúc này mới khiến nơi Dược Các tọa trấn, linh khí dần dần trở nên nồng đậm.

Nhưng cũng chỉ hạn chế ở một mảng địa phương này của Dược Các mà thôi.

Điều này cũng là khi Trần Thuận vừa đến đây, phát hiện linh khí của Dược Các cực kỳ nồng đậm, lại không có thoát ra ngoài.