Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 170: khiếp sợ






Đảm bảo có thể trấn áp được Trần Thuận, khiến cho Trần Thuận đền tội, nhưng lại không dùng quá nhiều sức mạnh, trực tiếp tiêu diệt Trần Thuật.

Trong lúc nhất thời, xung quanh Trần Thuật, các loại chân nguyên dâng trào.

Năng lượng dâng trào.

Đồng loạt đều đánh về phía hắn.

Đối mặt với bảy vị thần cảnh, hợp sức bao vây, đồng thời ra tay.

Lúc này, trên mặt Trần Thuận, lại không có vẻ hốt hoảng nào cả.

“Một đám hề cũng dám ra đây nhảy nhót.”

Trần Thuận cười lạnh một tiếng.

Sau đó, trên người hắn, có một cỗ khí thế mạnh mẽ, đột nhiên bộc phát ra.

Bốn phương tám hướng đồng thời đánh tới.

Bảy vị cường giả, thấy một màn này, trong lòng không khỏi buồn cười.

Trần Thuận này, mặc dù là khí thế ngút trời, nhưng mà, có chút không nhìn lại mình.

Thật sự cho rằng mình là thần cảnh đỉnh phong?

Cho dù là thần cảnh đỉnh phong, đối diện với bốn thần cảnh hậu kỳ cộng thêm ba thần cảnh trung kỳ cùng nhau tấn công, cũng không cần phải khinh thường như vậy.

Đây… Nhất định chính là tìm chết.

Vừa nghĩ đến đây, bảy vị thần cảnh, nhất thời đánh chân nguyên ra, lực lượng còn lớn hơn vừa nãy ba phần.


Nhất định phải bảo đảm, tấn công trong một lần, trực tiếp một lần, chính là đánh cho Trần Thuận mất đi sức chiến đấu.

Một đòn của thần cảnh, chấn động địa cầu.

Tốc độ, cũng sắp đến trình độ cao nhất.

Gần như là trong chớp mắt, bảy vị thần cảnh đánh ra năng lượng chân nguyên, chính là đã đến xung quanh Trần Thuận.

Cùng với khí thế trên người của Trần Thuận, va chạm vào hau.

Lúc này, chuyện khiến cho bảy vị thần cảnh sợ hãi đã xảy ra.

Hình ảnh Trần Thuật bị bọn họ dùng chân nguyên, đánh bị trọng thương như trong trưởng tượng cũng không xuất hiện.

Không chỉ không xuất hiện hình ảnh Trần Thuận bị trọng thương, ngược lại, tất cả chân nguyên của bọn họ, đến trước người Trần Thuận, trực tiếp bị cỗ khí thế trên người Trần Thuận đánh tan.

Sao có thể?

Cho dù mọi người không đồng loạt giết chết Trần Thuận, tất cả đều khống chế lực lượng của mình ở một phạm vi nhất định, nhưng đây dù sao cũng là bảy vị thần cảnh cùng nhau tấn công, cho dù Trần Thuận có mạnh hơn nữa, đối mặt với một người trong đó, hai người, hay thậm chí là ba bốn người, có thể ngăn cản được.

Nhưng mà, bọn họ có đến bảy vị thần cảnh liên thủ lận.

Trần Thuận, sao có thể làm được.

Nhìn dáng vẻ kia của hắn, qua loa như vậy, dễ như trở bàn tay.

Bảy vị thần cảnh, dù sao cũng là cường giả ở thần cảnh, vào lúc này, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Nhưng mà tốc độ phản ứng của bọn họ không có chậm.

Trần Thuận mạnh như vậy, nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

Nhưng đó cũng là do bọn họ sợ một đòn sẽ đánh chết Trần Thuận, đã như vậy, bảy vị thần cảnh, lúc này tiếp tục ra tay, một đòn kia, coi như là dò xét, đối với lai lịch của Trần Thuận, có thể biết được nhất định, vậy thì làm càng tốt.

Thần cảnh của Lục gia, Lục Hàn Dũng, thần cảnh hậu kỳ.

Ở trong bảy vị thần cảnh ở đây, người có hận ý và địch ý với Trần Thuận, ông ta chắc chắn là mạnh nhất.

Chỉ có Lục gia bọn họ, là có hai giấy nợ tinh thần của Trần Thuận, mấu chốt là, hy vọng của gia tộc, Lục Vân Hải, lại bị Trần Thuận đánh đến tự kỉ.

Thù hận như vậy, nhất định chính là không đội trời chung.

Lục Hàn Dũng, thấy được thực lực của Trần Thuận, vượt qua cả tưởng tượng của ông ta, lúc này cũng không có khoanh tay nữa.

“Chư vị, để cho tôi đến trừng trị tên đó đi!’

Lục Hàn Dũng trực tiếp nhìn xung quanh, nhìn về phía những thần cảnh khác nói.

Trong lòng tức giận, không nhổ ra không được.

Ông ta muốn cho Trần Thuận một trận, xả giận cho Lục Vân Hải.

Đồng thời, cũng vì Lục gia ra trận, để cho Trần Thuận biết, Lục gia, không thể xúc phạm.

Dĩ nhiên, Trần Thuận không thể chết được.

Bất kể là còn bởi vì, còn muốn để Trần Thuận giải trừ giấy nợ tinh thần cho đám nửa bước thần cảnh kia, có thể nói, giữ một mạng cho Trần Thuận, là sau này có thể để Lục Vân Hải tự mình chém chết, phá giải ma chướng trong lòng.

Bất kể là loại nào, tước mắt Trần Thuận không thể chết được.

Không thể giết, nhưng có thể phế.


“Hôm nay, tôi sẽ phế cậu!”

Lục Hàn Dũng, ở ngay phía trước Trần Thuận, gầm lên giận dữ với Trần Thuận.

Gia tộc lánh đời Lục gia, mặc dù có thể làm giàu, trở thành gia tộc lánh đời như ngày hôm nay, chính là vì đã từng sống ở tỉnh Bắc Hồ, khai quật được một di tích cổ, ở trong lấy được nhiều tài nguyên, lại ở trong đó, lấy được cái nhẫn trữ vật.

Mặc dù ở thời đại này, không ai biết được những chiếc nhẫn trữ vật, túi đựng đồ, các loại trữ vật ngọc bội khai thác được ở trong di tích cổ, làm cách nào để luyện chế ra được, nhưng việc này cũng không ngăn cản những võ giả như bọn họ sử dụng.

Lục Hàn Dũng, thân là thần cảnh hậu kỳ ở Lục gia, trên người tất nhiên là có một cái nhẫn trữ vật.

Sau một tiếng gầm lên, ông ta từ trong nhẫn lấy ra một cái trường đao.

Trường đao này, toàn thân đỏ như máu, sau khi Lục Hàn Dũng lấy ra, một cỗ sát khí ngút trời, trực tiếp tản ra.

“Là huyết sát cuồng đao!”

Ngay lập tức, có những vị thần cảnh khác cũng nhận ra cây đao này.

Cây đao này, cũng là đồ Lục gia lấy từ trong di tích cổ ra, rất yêu dị.

Nhưng giống như vậy, cũng cực kỳ mạnh mẽ.

“Anh Lục, chú ý chừng mực, không thể để tên đó chết.”

Vị nữ thần cảnh ở Tư gia Tư Thục Nghi, thấy Lục Hàn Dũng, sắc mặt hung ác, lại còn trực tiếp lấy ra cây huyết sát cuồng đao này, rất sợ Lục Hàn Dũng nổi điên lên, toàn lực dùng một đao, trực tiếp bổ đôi Trần Thuận ở chỗ này.

Dù sau, thực lực của Lục Hàn Dũng là thần cảnh hậu kỳ, nếu kết hợp với cây huyết sát cuồng đao này, chính là thần cảnh đỉnh phong, có lẽ có thể đánh được một trận.

“Yên tâm, tôi sẽ chú ý.”

Trên mặt Lục Hàn Dũng, xuất hiện vẻ mặt tàn nhẫn.

Trần Thuận nghe được cuộc đối thoại của hai người bọn họ, giống như là nghe được chuyện cười vậy.

Cũng không lên tiếng cắt đứt, ngược lại giống như là nhìn thấy hai tên hề đang đứng ở đó biểu diễn vậy.

Thấy bọn họ nói xong, Trần Thuận hướng về phía Lục Hàn Dũng, ngoắc ngoắc ngón tay.

Khinh thường nói: “Một chiêu có thể phế được ông!”

“Tự kiêu!”

Lục Hàn Dũng thấy Trần Thuận phách lối như vậy, nhất thời mắng to.

Huyết sát cuồng đao trong tay, sát khí trên đó, lại đậm hơn rất nhiều.

“Chém máu!”

Lục Hàn Dũng quát to một tiếng, trường đao trong tay, đánh về phía Trần Thuận.

Trong phút chốt, vô số chân nguyên mãnh liệt đang dâng trào, cùng với sát khi vô cùng, bên trong huyết sát cuồng đao, điên cuồng xông ra.

Trực tiếp khiến cho không gian này, giống như biến thành Tu La điện.

Một đao này xuất tất cả lực lượng, trong khoảng khắc, chính là mênh mông lao về phía Trần Thuận, đem Trần Thuận cuốn vào bên trong, nghiền nát.

“Rầm-”

Tư Thục Nghi và mấy người thần cảnh khác, thấy một đao này của Lục Hàn Dũng, âm thầm hít một hơi lạnh.

Lục Hàn Dũng, không hổ là thần cảnh hậu kỳ, chính là có thể cùng một người thần cảnh đỉnh phong đánh một trận.


Lục Hàn Dũng, kết hợp với huyết sát cuồng đao, thật sự có thể cùng người có thực lựa thần cảnh đỉnh phong dánh một trận.

Nhưng mà, giờ phút này, trong đầu của bọn họ, đều xuất hiện một cái ý nghĩ không tốt.

Trong lòng cũng có chút không hài lòng.

Trần Thuận có thể tiếp được một đao này sao?

Nếu không đỡ được, bị đánh chết thì sao đây?

Mặc dù bọn họ không hề có ý kiến gì về việc Lục Hàn Dũng muốn một mình đánh với Trần Thuận.

Dù sao, cũng coi như, trong đám này của bọn họ, Lục gia là thảm nhất.

Để cho ông ta phát tiết một chút, cũng là chuyện thường tình.

Nhưng dù có tức giận, Lục Hàn Dũng không giữ được chút chừng mực nào cả, mới nãy Tư Thục Nghi còn nhắc nhở với ông ta.

Nhưng mà, khi những người khác chú ý đến một đao mà Lục Hàn Dũng bổ ra có thể so với thần cảnh đỉnh phong, trên mặt Trần Thuận, lại xuất hiện vẻ mặt chế nhạo.

Một đao này, sát khí này, với những thần cảnh khác, nếu không có trải qua việc giết người quá nhiều, chưa từng thấy máu, cho dù là thần cảnh đỉnh phong, cũng sẽ có ảnh hưởng.

Nhưng mà, hắn là ai?

Hắn là Trần Thuật, là người đứng đầu ma giới.

Đời này, chết ở trong tay hắn, đã có hơn mấy trăm ngàn người rồi.

Chứ đừng có nhắc đến, đời trước, người chết ở trong tay hắn, nhiều không đếm xuể.

Với sát khí này, đối với Trần Thuận mà nói, giống như là một đứa con nít đang chơi đùa vậy.

Vì vậy, chuyện khiến cho bảy vị cường giả khiếp sợ lại xảy ra.

Chỉ thấy Trần Thuận, đối mặt với một đao có thể so với thần cảnh đỉnh phong của Lục Hàn Dũng, có thể chém vào thần cảnh hậu kỳ, Trần Thuận cũng không có tránh né, thậm chí không có phòng ngự, cũng không có tấn công.

Ngược lại, Trần Thuận há mồm hút một hơi.

Lập tức, những sát khí đánh về phía Trần Thuận kia, bị Trần Thuận nuốt xuống.

Đây…?

Lập tức, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Chuyện gì đã xảy ra?

Bọn họ vừa thấy cái gì?