Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 203: Sự ràng buộc của thần cảnh






“Ông, không có tư cách!”

Trần Thuận nhìn sang Park Myung Sung, lạnh giọng nói.

Park Myung Sung kinh ngạc.

Câu nói này của Trần Thuận, chính là phán tội tử hình của ông ta!

“Tại sao?”

Park Myung Sung lên tiếng.

“Kiếp sau nhớ làm người Viêm Hạ!”

Trần Thuận nhàn nhạt nói.

Park Myung Sung không ngốc, lập tức hiểu ý tứ trong câu nói này.

“Ông đây cho dù chết cũng không để cậu sống tốt.”

Park Myung Sung vào lúc này cũng bùng phát.

Có điều, ông ta lại không có nhằm vào Trần Thuận.

Ông ta biết, ông ta cho dù có bạo phát nữa, nhiều nhất cũng chỉ tạo thành thương tổn nhất định cho Trần Thuận, thậm chí, ngay cả làm tổn hại đến Trần Thuận cũng khó khăn.

Nếu hai người trước mắt đi cùng với Trần Thuận.

Thiết nghĩ chắc chắn có quan hệ không nông với Trần Thuận!

Vậy thì giết hai bọn họ.

“Tôi không giết được cậu, vậy tôi sẽ giết người cậu để tâm!”

Park Myung Sung dường như trở nên điên cuồng, ra tay với Thiên Tuyết.

Theo ông ta thấy, mỹ nữ như Thiên Tuyết có lẽ chính là người phụ nữ của Trần Thuận.


Không giết được Trần Thuận, vậy thì giết người phụ nữ của hắn.

Trần Thuận để tâm đến người phụ nữ này, vậy khiến Trần Thuận khó chịu đi.

Cho dù không để tâm, đó cũng là đánh vào mặt của Trần Thuận.

Dung Thanh Từ khẽ thở dài!

Không cần nghĩ bà ta cũng biết, hành vi này của Park Myung Sung chắc chắn sẽ không thành công!



Trần Thuận nhìn Park Myung Sung, vậy mà muốn ra tay với Thiên Tuyết.

Trong mắt lập tức lộ ra sát ý.

Trần Thuận bước một bước, tốc độ nhanh đến mức như tia chớp xẹt qua mà xuất hiện trước người Thiên Tuyết.

Sau đó, một cước đá bay Park Myung Sung!

Sau đó!

Ngón tay bắt quyết, một kiếm chém ra!

Nghịch Thiên Thất Ma Kiếm, kiếm chiêu thứ 7, Hư Vô!

Trần Thuận sớm đã tích đủ lực lượng!

“Sao có thể như thế?”

“Tôi không cam tâm, tôi không cam tâm!”

Trước đó, một màn biến mất của Takashi Inoue lần nữa diễn ra trên người Park Myung Sung.

Park Myung Sung nghĩ mọi cách, muốn ngăn cản tình huống này xảy ra.

Tuy nhiên, mặc ông ta dùng cách gì cũng không thay đổi được.

Hạ Hầu Vân, Dung Thanh Từ, cùng Ti Đình Không nhìn thấy tình huống này, cũng kinh hãi không thôi.

Thủ đoạn Trần Thuận thi triển cái sau đáng sợ hơn cái trước.

Trước đó, bởi vì mọi người đều đang vây công Trần Thuận, Trần Thuận chém một kiếm về phía Takashi Inoue, hơi thở của Takashi Inoue dần dần biến mất.

Mọi người đều cảm nhận được.

Nhưng không có hơi sức mà nghĩ nhiều, xem kỹ như thế.

Nhưng, bây giờ, tình trạng của Park Myung Sung lại hiện rõ mồn một trong mắt ba người bọn họ.

Cho dù bọn họ có kiến thức sâu rộng hơn nữa cũng không lý giải được một kiếm này của Trần Thuận.

Hơn nữa. Bọn họ cũng biết, “Nghịch Thiên Thất Ma Kiếm” của Trần Thuận không phải lấy được từ trong Tuyết Thần Cung.

Từ lâu trước đây, khi Trần Thuận lăn lộn ở Giang Châu đã sử dụng mấy chiêu kiếm của bộ kiếm pháp này!

Trần Thuận, rốt cuộc có lai lịch gì?

Lúc này, trong lòng mọi người không suy đoán rõ được.



“Người thứ 9, Thần Cảnh đỉnh phong, Hàn Quốc, Park Myung Sung, ngã xuống!”



“Bái kiến ngài Trần!”

Sau khi Park Myung Sung ngã xuống, Hạ Hầu Vân và Dung Thanh Từ nhìn nhau.

Mau chóng đến trước mặt Trần Thuận, ôm quyền cung kính nói.

Thế giới này, dù sao cùng dùng thực lực để nói chuyện.


Trần Thuận quá mạnh mẽ, bọn họ không thể không cúi đầu.

“Thanh Từ, vào lúc này, đại diện Dược Các cảm ơn cậu Trần lúc trước đã cho phương thức luyện đan!”

Dung Thanh Từ lại nói.

Muốn kéo quan hệ với Trần Thuận gần hơn.

Trần Thuận khẽ gật đầu.

Tâm tư của hai người của Dược Các này, Trần Thuận sao có thể không hiểu.

Có điều, vẫn coi như bọn họ thông minh!

Còn cảm ơn đã cho phương thức luyện chế đan dược, theo Trần Thuận thấy cũng là điều nên.

Phương thức luyện chế đan được hắn cho, đó là bản hắn đã sửa, phù hợp với đại cầu.

Thân là chủ Ma giới, đừng nói trái đất, cho dù để trong vũ trụ này, có mấy người hào phòng như thế.

“Trước đó nghe thấy sự trói buộc Thần Cảnh mà các người nói là sao?”

Trần Thuận hỏi.

Mấy người có hơi kinh ngạc, Trần Thuận không có gặp phải sự trói buộc của Thần Cảnh sao?

Có điều, kinh ngạc thì kinh ngạc, nghi hoặc thì nghi hoặc.

Lúc này, ông tổ nhà họ Ti – Ti Đình Không vội nói: “Chủ nhân, theo một số ghi chép được phát hiện lẻ tẻ hiện nay, Tuyết Thần là người cuối cùng ở trên đại cầu đạt tới cảnh giới Lục Đại Thần Tiên cuối cùng, hay ít nhất là người được ghi chép lại đến nay. Sau Tuyết Thần, tất cả mọi người cho dù có thiên phụ dị bẩm như thế nào, tu luyện đến Thần Cảnh đỉnh phong, sau khi thúc đẩy Thần Cảnh đỉnh phong đến cực hạn thì sẽ phát hiện, phía trước không có con đường nào có thể đi, có thể nói là đường cụt rồi, cũng có thể nói con đường bị chặn rồi. Đây chính là sự trói buộc của Thần Cảnh mà mọi người nói! Tóm lại, mấy trăm năm nay, không có ai có thể đột phá khỏi sự trói buộc này, tiếp tục đi tiếp, bước ra khỏi cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong, bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên trong truyền thuyết dù chỉ là một bước. Chuyện này cũng là lý do tại sao có lời đồn, di tích cổ xưa ở khu tam giác này có thể nằm sau Tuyết Thần Cung cho nên thu hút được nhiều cường giả Thần Cảnh đến như thế.”

Nghe thế, lông mày của Trần Thuận hơi nhíu lại.

Hắn bây giờ đã bước vào cảnh giới của Thần Cảnh đỉnh phong.

Nhưng hắn ngược lại không có cảm giác trói buộc gì cả.

Có lẽ là vì võ đạo hắn tu luyện với những võ đạo mà những người trên trái đất tu luyện không giống nhau?

Nhưng rất rõ ràng, Tuyết Thần, không phải là tu luyện võ đạo, mà là tu tiên.

Tuyết Thần đã để lại lời hắn:

“Hậu bối tu sĩ, Thần Hải khuyết thiếu! Linh khí kiết quệ, tiên lộ cô diệt! Hắc thủ đằng sau có lẽ…”

Hắc thủ là ai?

Trên trái đất, những võ giả này tu luyện đến Thần Cảnh đỉnh phong, sau khi đạt đến cực hạn, con đường bị chặn lại, khó lòng tịnh tiến, là do người làm?

Chặn con đường tu luyện lại.

Thủ đoạn như thế đã có thể gọi là thủ đoạn thông thiên rồi!

Ở trong vũ trụ, cũng không thấy nhiều.

Có chút thú vị!

Khóe môi của Trần Thuận lộ ra một nụ cười!

Mấy người nhìn thấy Trần Thuận vậy mà còn mỉm cười thì trong lòng liền nghi hoặc.

Nhưng cũng không dám hỏi nhiều.





Khi Trần Thuận ở trong Tuyết Thần Cung chém liên tiếp 9 cường giả Thần Cảnh đỉnh phong.

Một vùng biển nào đó trên trái đất!

Bầu trời quang đãng cả vạn dặm không có mây, đột nhiên xuất hiện một trận gợn sóng.

Có hơi kỳ lạ.

Gợn sóng càng lúc càng lớn.


Hình thành một hình dạng giống như một cánh cửa.

Năng lượng không ngừng chuyển

động!

Mãi gần một phút sau thì mới coi như ổn định lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, cảnh cửa đột nhiên giống như sóng biển, lần nữa sản sinh từng từng gợn sóng.

Cuối cùng, một chân từ trong đó bước ra.

Sau đó, một bóng người trống rỗng xuất hiện!

Người xuất hiện mặc một quần áo màu trắng!

Nhìn trông vô cùng đẹp trai!

Sau khi xuất hiện, lông mày của hắn ta lập tức nhíu lại.

Sau đó, trong hư không, trong cánh cửa như có như không đó lại có một người bước ra.

Đợi sau khi người đó xuất hiện, cánh cửa kia lập tức rung lên.

Sau đó, sụp đổ.

Biến mất khỏi chỗ đó!

“Sư huynh, huynh không sao chứ?”

Người đàn ông áo trắng đẹp trai xuất hiện trước nhìn người đàn ông áo đen đi ra sau, hỏi.

Người đàn ông mặc đồ đen đi ra sau nghe thế thì khẽ lắc đầu, nhưng trên mặt vẫn có tia sợ hãi và hối hận.

“Cánh cửa không gian này không quá ổn định rồi, không chú ý thì có thể lạc vào trong khe hở không gian, vận may của chúng ta cũng không tồi!” Người đàn ông mặc đồ đen khẽ nói.

Trên mặt cũng có tia vui mừng.

“Trái đất này, linh khí cũng quá mong manh rồi, thật sự là xui tám đời, sư phụ sắp xếp chúng ta đến trái đất!”

Người đàn ông mặc đồ trắng trên mặt lộ ra tia bất mãn.

Người đàn ông mặc đồ đen nghe thế thì cười nói: “Sư đệ, đệ đừng oán trách nữa, ở trái đất tuy linh khí mong manh, nhưng, chỗ vui chơi không thiếu, đệ không phải luôn than thở trong trong tông môn nhàm chán hay sao, đợi lần sau cửa không gian ổn định còn một khoảng thời gian, chúng ta mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, đệ còn có thể yên tâm ở trái đất dạo chơi một vòng, không phải là được rồi sao?”

“Huống chi, trái đất bây giờ tuy linh khí mong manh, nhưng, theo điển tịch trong môn ghi chép, năm nay vẫn có không ít thứ hay, đến trái đất chưa hẳn không phải cơ duyên của chúng ta.”

Người đàn ông mặc đồ trắng lúc này hài lòng gật đầu: “Cũng phải!”

“Vậy mà có phản ứng rồi? Ta còn tưởng mấy trăm năm trôi qua rồi, ở trên trái đất có lẽ đã sớm bị chôn vùi, bản đồ sư môn cho có thể căn bản không dùng được, muốn tìm nơi tọa lạc của Tuyết Thần Cung nói không chừng còn phải tốn một phen tâm tư, không ngờ, vừa đến thì đã có phản ứng, sư đệ, lần này tuyệt đối có đối thời cho đệ đi chơi rồi.”

Người đàn ông mặc đồ đen mặt mày bỗng chốc vui vẻ.

Sau đó, trong tay xuất hiện một chiếc gương.

Trên chiếc gương, đột nhiên có chấm đỏ hơi yếu.

Chấm đỏ đó chính là khí tức của Tuyết Thần.