Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 223: Ông không có tư cách






Lời nói của Đại mục sư Quang Minh Giáo Hội bị Trần Thuận đánh gãy, đồng thời lại bị hắn ta quát lớn.

Tức giận đến cực điểm.

Nhưng mà trong một giây tiếp theo, ông ta lại sợ đến cả kinh.

Rõ ràng một kiếm này của Trần Thuận chém ở trên không trung, nhưng mà lại trở nên không có cái gì cả.

Đại mục sư Quang Minh Giáo Hội lại cảm giác được nguy hiểm tính mạng.

“Đáng chết, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Càng là như vậy, ông ta càng kinh hãi hơn.

Càng bất an hơn.

Chính vì vậy mà đại mục sư Quang Minh Giáo Hội cũng không lựa chọn công kích Trần Thuận, ngược lại là đang tạo nên một cỗ chí cường hộ thể cương khí.

Bảo vệ luôn hai cường giả thần cảnh của Quang Minh Giáo Hội ở phía sau.

Nhưng mà trong giây phút tiếp theo, sắc mặt của ông ta lại hoàn toàn thay đổi.

Chỉ nhìn thấy hộ thể cương khí của ông ta lại bắt đầu tan rã.

Tan rã không một tiếng động.

Hóa thành một mảnh hư vô.

“Đại mục sư, ông…”

Hai vị thần cảnh của Quang Minh Giáo Hội ở sau lưng của đại mục sư sợ hãi lên tiếng.

Hả?

Đại mục sư giật mình.

Lúc đầu ông ta còn chưa cảm giác được có cái gì đó không ổn.

Một lòng luôn đề phòng.

Cũng đang tìm kiếm nguyên nhân tan rã của hộ thể cương khí.

Nhưng mà sau khi hai vị thần cảnh ở sau lưng lên tiếng, ông ta liền phát hiện ra.


Cơ thể của ông ta hình như là đang trở nên mờ hơn.

Không sai.

Cơ thể của ông ta lại đang trở nên mờ nhạt.

Không có bất cứ đau đớn gì.

Không có cảm giác nào.

Nhưng mà thân thể của ông ta như lại đang tiêu tan giống như là hộ thể cương khí mà ông đã tạo ra.

Đáng chết!

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Giờ phút này, đại mục sư hoàn toàn hoảng sợ.

Ông ta là thần cảnh đỉnh phong mà, nếu như thật sự muốn chiến đấu một trận, có bị chém giết, vậy thì ông ta cũng chấp nhận.

Nhưng mà hiện tại xem như là chuyện gì xảy ra đây?

Ông ta cảm giác, mình rất nhanh sẽ phải biến mất ở trên thế giới này.

Ngay cả một vết tích cũng không để lại.

“Phá tan cho tôi.”

Trong lúc kinh hoảng, đại mục sư sao còn có thể nhớ được hai vị thần cảnh ở sau lưng của mình, lúc này đang điên cuồng điều động thể nội chân nguyên.

Nhưng mà mặc cho ông ta có làm như thế nào cũng đều không có một chút tác dụng gì.

Thân thể của ông ta tiêu tan càng lúc càng nhanh.

“Mẹ kiếp.”

Đại mục sư nhìn về phía Trần Thuận rồi mắng to.

Sau đó không quan tâm đến mình, đưa tay chụp một cái, lấy ra một thanh pháp trượng trong vật chứa đồ bên đai lưng của mình.

“Thần chi thánh liên.”

Pháp trượng của đại mục sư hướng về phía của Trần Thuận, đột nhiên quát to.

Đột nhiên có ánh sáng thần thánh phát ra có trật tự đột nhiên bộc phát ra từ trong trượng pháp.

Đang hướng về phía của Trần Thuận.

Ông ta muốn điều khiển Trần Thuận và ép Trần Thuận phải giải tỏa năng lượng kỳ lạ này.

Thấy tình huống như vậy thì Trần Thuận chỉ hừ lạnh một tiếng, Luyện Ngục Kiếm ở trong tay lại vung ra một lần nữa.

Trong chớp mắt liền chém ra mấy chục kiếm.

Kiếm khí cùng với những ánh sáng thần thánh đang tản ra có trật tự va chạm vào cùng một chỗ.

Trong hư không rung động một trận.

Không ngừng nổ vang.

Cuối cùng tất cả các liên kết trật tự đều bị Trần Thuận tiêu diệt ở trong không trung.

Mà đúng lúc này, thân hình của đại mục sư đã hoàn toàn sắp tan biến.

“Trần Thuận, đừng giết tôi, tôi… tôi cũng đồng ý nhận cậu làm chủ nhân, tạo điều kiện cho cậu thúc đẩy…”

Đại mục sư nhìn thấy một chiêu không thành, vẻ mặt lập tức lại biến sắc, lúc này lại cầu xin tha thứ.

Ai cũng không muốn chết.

Nhất là đã đến địa vị cao như ông ta, nắm giữ lực lượng đương thế chí cường, lại có thể vững chãi đứng ở đỉnh phong trên thế giới.

Ông ta cũng muốn tìm kiếm cảnh giới trường sinh bất tử, tìm kiếm trường sinh nữa mà.

“Ông không có tư cách này.”

Trần Thuận lại hừ lạnh một tiếng.

Cùng lúc đó Luyện Ngục Kiếm ở trong tay lại vung ra.

Xuất ra hai kiếm liên tục.

“A.”

“A.”

Hai vị cường giả thần cảnh ở sau lưng của đại mục sư bất quá cũng chỉ là thần cảnh trung kỳ mà thôi, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Bị mất mạng tại chỗ.


Thậm chí là so với đại mục sư, còn mất mạng trước hơn.

“Cậu, nếu như ông đây chết đi, cũng phải kéo theo cậu chết cùng.”

“Các vị, tôi đã tạo ra cơ hội cho mọi người giết chết cậu ta.”

Bị Trần Thuận từ chối, đại mục sư lập tức tuyệt vọng.

Trong tuyệt vọng, lúc này ông ta lập tức lao đến Trần Thuận và chuẩn bị nổ tung mình.

“Buồn cười.”

“Không có hiểu biết.”

Trần Thuận cười lạnh nói chuyện một lần nữa.

Trong giây phút đại mục sư lao đến trước mặt của Trần Thuận, cả người của ông ta đột nhiên hoàn toàn tiêu tan giữa trời đất.

Hai thần cảnh của Quang Minh Giáo Hội ở đằng sau của ông ta vẫn còn để lại thi thể.

Mà đại mục sư thì không còn để lại cái gì cả.

Hoàn toàn biến mất.

Dường như từ xưa đến nay chưa từng tồn tại ở trên đời.

Da đầu của bọn người Minh Lỗ Bá tê rần một trận.

Nói thật thì nó rất nhanh.

Một kiếm của Trần Thuận chém về phía đại mục sư Quang Minh Giáo Hội, đến lúc đại mục sư tiêu tán ở giữa không trung, hóa thành một mảnh hư vô.

Thời gian trước sau cũng chỉ là mấy hơi thở mà thôi.

Lúc nãy những thần cảnh đỉnh phong kia nhìn thấy loại năng lượng quỷ dị này, trong lúc nhất thời cũng không hành động thiếu suy nghĩ.

Khoảnh khắc do dự này đã trực tiếp đưa đại mục sư Quang Minh Giáo Hội vào cái chết.

Hôm nay thần cảnh đỉnh phong đầu tiên bỏ mạng ở nơi này.

Trong đầu của đám người này không khỏi xuất hiện cảnh tượng ở trong Cung Tuyết Thần.

Chẳng lẽ Trần Thuận chính là như vậy, từng bước từng bước tiêu diệt, liên tục giết chết chín đại thần cảnh đỉnh phong.

“Ra tay đi.”

Lúc này Minh Lỗ Bá hét lớn một tiếng, không thể tiếp tục chần chờ được nữa.

Không thể bị Trần Thuận đánh tan từng người.

Nếu không thì đừng nói là bắt được Trần Thuận mà ép hỏi được bí mật.

Từng cái đầu của bọn họ đều phải nuốt hận ở nơi này.

“Lão thất phu, vốn dĩ tôi có một ấn tượng tốt đối với Thiên Cơ Các, nhưng mà ngày hôm nay tôi sẽ để cho ông muốn chết cũng khó.”

Trần Thuận quát lên một tiếng chói tai.

Cơ thể của anh lại đột nhiên cử động.

Hóa thành một tia chớp màu đen, chớp mắt liền vượt qua khoảng một trăm thước, xuất hiện ở bên cạnh của Minh Lỗ Bá.

Đấm ra một quyền.

Nấm đắm trên tay không có bất kỳ năng lượng gì phun trào.

Trông có vẻ như tất cả đều dựa vào sức lực của cơ bắp.

Giờ phút này, bao gồm cả William Gonsales, trưởng lão Lotrgo của Lubron Hall cùng với trong mười vị thần cảnh cũng không còn do dự một chút nào nữa, trong nháy mắt Trần Thuận ra tay với Minh Lỗ Bá thì cùng nhau công kích Trần Thuận.

Trong lúc nhất thời, cả không gian có hơn một chục đạo ánh sáng chấn động trời đất đồng loạt bộc phát.

Uy luật làm xua tan mây ở trên đỉnh đầu.

Những tông sư lúc đầu đã thối lui được vài trăm mét, nhìn thấy tình huống như vậy, lập tức có hơn một trăm người, lúc này cũng không quay đầu lại mà quay người rời đi.

Không còn dám ở chỗ này nữa.

Mặc dù là không có người nào muốn bỏ lỡ trận đấu kinh khủng như thế này.

Nhưng mà những người này càng tiếc mạng sống hơn.

Sợ là bị dư chấn trong trận chiến của thần cảnh đỉnh phong liên lụy, bọn họ cũng chỉ là tông sư mà thôi, nếu như bị lan đến gần, không còn kết cục nào khác, cũng chỉ có một con đường chết.

Đương nhiên càng có nhiều tông sư lại thối lui vài trăm mét một lần nữa.

Không muốn bỏ qua một trận chiến kinh khủng như thế này.


Mà Trần Thuận ở trong trung tâm ngọn gió, đối mặt với hơn mười người thần cảnh đỉnh phong đồng thời đều đang lao về phía của anh, sắc mặt cũng không thay đổi một chút nào.

Nắm đấm của anh vẫn thẳng tiến về phía ngực của Minh Lỗ Bá không lùi bước, ngang nhiên vung tới.

Minh Lỗ Bá đơn độc đối mặt với Trần Thuận, trong vòng của ông ta không chắc chắn, cũng không hề nắm chắc cái gì.

Nhưng mà lúc nhìn thấy có hơn mười vị thần cảnh đỉnh phong đồng loạt công kích về phía Trần Thuận, trong lòng của Minh Lỗ Bá nhận định.

“Thằng nhóc, cậu đây là đang muốn chết rồi.”

Trong đôi mắt già nua của Minh Lỗ Bá hiện lên vẻ máu lạnh.

Thực lực của ông ta mạnh hơn so với Hạ Hầu Vân, còn sắp tăng thêm một bậc.

Có so sánh với Xích Huyết Lão Quái, Tam Sinh Đạo Nhân, cũng không thua bao nhiêu.

Đối mặt với một quyền này của Trần Thuận, Minh Lỗ Bá cũng không né tránh.

Mà trong tay lại nhoáng lên một cái trong, tay lại có thêm một thanh chủy thủ.

Đâm thẳng về phía của Trần Thuận.

Thanh thủy thủ của ông ta vừa mới xuất ra, lập tức hiện lên một đạo hàn mang.

Thủy chủ này chính là do chính ông ta đã tự chế tạo pháp khí cận thân cho mình.

Hao phí rất nhiều vật liệu trân quý của ông ta.

Cuối cùng gần hai năm dài đằng đẵng, lúc này rốt cuộc cũng đã hoàn thành.

Mà chủy thủ pháp khí này cũng không có chức năng và tác dụng khác.

Chỉ có một cái.

Là sắt bén!

Bén không gì sánh bằng!

Không có gì không phá được.

Không có gì không đứt.

Thần cảnh đỉnh phong ở phía dưới chủy thủ này, thậm chí có thể một kích mất mạng.

Là bản thân thần cảnh đỉnh phong, ông ta cũng đã tự lấy mình để để thể nghiệm thử.

Cho dù hắn có phòng ngự hết lực, đứng dưới chủy thủ này cũng sẽ bị tổn thương.

Mà Trần Thuận của lúc này, thậm chí ngay cả hộ thể cương khí cũng đều hoàn toàn không bộc phát ra.

Chỉ dựa vào sức lực của toàn thân, vậy mà muốn đối phó với mình.

Quả thật buồn cười mà.

“Hôm nay để cho các người lãnh giáo uy năng của Thiên Cơ Các.”

Minh Lỗ Bá lạnh giọng nói lần nữa.

Lúc này ông ta cũng không có lòng tin là mình đâm trúng Trần Thuận, nhưng mà Trần Thuận ngay cả tránh cũng không thèm tránh, chắc chắn phải đối đầu với ông ta, trong lòng của Minh Lỗ Bá cũng thầm mắng một tiếng ngu ngốc.

Trong nháy mắt chủy thủy liền đâm đến trên ngực của Trần Thuận.

Để tránh trực tiếp đâm thẳng vào tim của Trần Thuận và giết chết hắn trong một nhát dao, Minh Lỗ Bá thậm chí còn cố tình làm lệch hướng đi chủy chủ một chút để tránh vị trí trí mạng.

Chỉ dự định làm Trần Thuận bị thương nặng.

Trong nháy mắt đâm trúng thân thể của Trần Thuận, trên mặt của Minh Lỗ Bá lộ ra một nụ cười vui mừng.

Nhưng mà trong một giây tiếp theo, sắc mặt của Minh Lỗ Bá lại bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi.