Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 238: Đợi tôi quay lại sẽ chuẩn bị cho em một hôn lễ thế kỷ.






Chính vào lúc đó, Tư Thành nhận ra cái điểm biểu tượng cho Hoằng Thường ở trên gương đột nhiên biến mất.

Nó có nghĩa là gì hắn ta còn không rõ sao.

Trước khi tiến vào trái đất, bọn họ đều nhập một dấu ấn sinh mệnh của mình vào pháp bảo của nhau

Sau này bọn họ ở trên trái đất nếu như tách ra, có thể biết được tình hình của đối phương, có thể nhanh chóng tìm thấy đối phương.

Mà chỉ có rơi xuống, Hoằng Thường chết, đường hơi thở biểu hiện cho ông ta mới biến mất.

Thực lực của Hoằng Thần trưởng lão còn mạnh hơn cả ông ta, cho dù một mình ở chân giới, cũng là một cường giả.

Trên trái đất, cường giả mạnh nhất không phải chỉ có thông thần cảnh đỉnh phong sao?

Không có ai có thể đột phá được thông thần cảnh.

Sao lại như vậy, sao lại có người có thể giết chết được ông ta?

Nhưng, Hoằng Thường chắc chắn đã chết.

Cho dù là ai giết.

Điều này chứng tỏ trên trái đất có người có thể giết chết được Thần Hải Cảnh hậu kỳ.

Nghĩ đến đây có lẽ hai đồ đệ của Hoằng Thường trưởng bối, Diệp Vô Trần và Chư Vô Đạo nói không chừng cũng chết như thế này.

Tư Thành thấp hơn Hoằng Thần một cảnh giới nhỏ, nhưng cũng chỉ là thần hải cảnh trung kỳ mà thôi.

Hoằng Thần trưởng lão cũng có thể chết, vậy thì ông ta cũng có thể chết!

Tư Thành vô cùng ngạc nhiên!

Sao còn dám ở lại nữa.

Sau khi xác đinh được mối quan hệ của Thiên Tuyết và Tuyết Thần, Tư Thành mang theo Thiên Tuyết, lập tức đi về phía Thái Sơn.

Xem ra, thể xác của Tuyết Thần chắc chắn nằm trong tay người đã giết chết Trưởng lão Hoằng Thường.

Tư Thành sao dám đi tìm cái chết chứ.


Xem ra không thể đem thể xác của Tuyết Thần theo, đem theo Thiên Tuyết có quan hệ với Tuyết Thần quay lại tông môn cũng xem như có một lời giải thích với tông chủ.

Có lẽ cũng chỉ có thể có ảnh hưởng!

Nghĩ đến đây, tốc của Tư Thành lại tăng lên.

Ông ta sợ bị người khác chặn ở đỉnh núi Thái Sơn!

Mà Shakun, lúc Tư Thành bỏ đi trong sự ngạc nhiên, lại không quan tâm đến ông ta, khiến Shakun may mắn thoát được một mạng.

Nhưng Thiên Tuyết lại bị đưa đi rồi.

Shakun trợn tròn mắt.

Muốn đuổi theo, nhưng tốc độ của ông ta hoàn toàn không theo kịp Tư Thành.

Hơn nữa cho dù có đuổi kịp cũng sẽ bị giết.

Không thể cứu được Thiên Tuyết.

Hai tay của Shakun cắm vào da thịt.

Thực lực!

Đều do thực lực của ông ta không đủ!

“A!”

Shakun hướng lên trời hét lên một tiếng.

Bây giờ ông ta điều ông ta nghĩ đến, người có thể cứu được Thiên Tuyết chỉ có Trần Thuận.

Chỉ có Trần Thuận mới có thể làm được!

Nhưng, nhưng làm cách nào để liên lạc với Trần Thuận đây?

Lúc này, Shakun lo lắng giống như một con kiến trên một cái chảo nóng.

Thậm chí còn không quan tâm đến việc trên người ông ta toàn là vết thương!

Cho dù ông ta có liều cái mạng già này bay đến nhà họ Vương ở Viêm Hạ ít nhất cũng phải mất 2 tiếng.

Lúc đó đã quá muộn rồi!

Đúng rồi, điện thoại!

Điện thoại!

Lúc trước ẩn náu trên một hòn đảo vô danh ở Nam Hải, không có mạng, không có sóng, điện thoại giống như đồ phế thải, Shakun suýt nữa quên mất thứ này.

Shakun vội vàng lấy điện thoại ra liên lạc với Trần Thuận!

….

…..

Viêm Hạ, Đông Nam, cách nhà họ Vương 10km!

Cuối cùng Trần Thuận cũng đã kết thúc!

Lúc này, cả người hắn từ trên xuống dưới, không có một chút thịt nào tốt!

Máu chảy ròng ròng!

Thậm chí có rất nhiều chỗ bị cháy!

“Thần Hải Cảnh, sức mạnh lâu ngày không thấy!”

Trần Thuận hét lên một tiếng.

Sau đó, lập tức bước ra ngoài, di chuyển về phía xa với tốc độ vô cùng nhanh.

Ở xung quanh bên hắn, khoảng cách vài trăm mét, bởi vì lôi kiếp, toàn bộ đều bị biến thành tro bụi.

Đợi đến lúc hắn bay qua một khu rừng.

Khả năng sống đột nhiên trở nên mạnh mẽ.

Vô số năng lượng sống bắt đầu tập trun về phía Trần Thuận.


Những vết thương trên cơ thể của hắn bắt đầy khôi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!

Sau đó, Trần Thuận lại đưa tay lên vẫy một cái.

Vô số linh khí tụ lại.

Rửa sạch cơ thể hắn.

Rửa sạch vết máu trên người hắn.

Mà lúc này, quần áo trên người hắn sớm đã trở nên rách rới.

Trần Thuận lại đưa tay lên vẫy một cái, đột nhiên từ trong Hỗn Độn Châu lấy ra một bộ quần áo.

Mặc lên người!

Điện thoại di động đã bị hắn đặt vào hỗn độn châu lúc trước tình cờ nằm trong bộ quần áo.

Sau khi Trần Thuận mặc quần áo xong, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Hả?

Lúc này ai lại gọi điện thoại cho mình?

Trần Thuận có chút tò mò, liếc nhìn, là Shakun.

Sau trận chiến ở cung Tuyết Thần, Shakun đã biến mất.

Ngay cả khi Trần Thuận đã quay lại, Shakun và Thiên Tuyết cũng chưa từng hiện thân.

Bây giờ sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho hắn.

Trần Thuận nhận điện thoại.

“Ngài Trần, Thiên Tuyết bị người khác bắt đi rồi, người bắt con bé, thực lực rất mạnh, còn mạnh hơn hai người Diệp Vô Trần và Chư Vô Đạo xuất hiện ở cung Thiên Tuyết, tôi cảm thấy rất có khả năng là Lục địa thần tiên cảnh trong truyền thuyết, hắn ta đến tìm thể xác của Tuyết Thần, thấy Thiên Tuyết và Tuyết Thần có liên quan đến nhau lập tức bắt Thiên Tuyết đi, đi về phía Viêm Hạ cảnh. Cầu xin ngài, cầu xin ngài hãy cứu Thiên Tuyết, chỉ có cậu mới có thể cứu con bé.”

Thấy cuối cùng điện thoại của Trần Thuận cũng đã gọi được, Shakun không nói dài dòng, lập tức nói rõ mọi chuyện.

Trần Thuận nghe thấy vậy, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng!

Xem ra, rất có khả năng là người cùng một đường với Hoằng Thường đã bị hắn giết lúc trước.

Hơn nửa tháng trước, có 2 vị ngụy Thần Hải Cảnh đến trái đất tìm thể xác của Tuyết Thần.

Bây giờ có 2 vị Thần Hải Cảnh đến tìm thể xác của Tuyết Thần.

Rốt cuộc là chuyện gì?

Nhưng, cho dù thế nào, thì cũng chỉ có một con đường chết!

Đặc biệt là Hoằng Thường của Linh Khư Tông lại dám đến gây phiền phức cho hắn, đúng là tìm cái chết mà.

Lúc trước, hắn chỉ là Thông Thần Cảnh đỉnh phong, thua Thần Hải Cảnh hậu kỳ.

Bây giờ hắn đã đột phá thần hải cảnh, có ý định tìm một cường giả thần hải cảnh khác để đánh một trận!

Ngay lập tức, Trần Thuận nói: “Yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách cứu Thiên Tuyết!”

Nói xong Trần Thuận lập tức nghiêng mình, đi đến trước mấy người nhà họ Vương!

“Trái đất hoặc nói là Viêm Hạ, gần đây có nơi nào có điều bất thường không?”

Trần Thuận hỏi.

Hắn có chút nghi ngờ.

Những người này không thể vô cớ xuất hiện trên trái đất.

Sẽ có con đường nào đó!

Mà người kia dẫn theo Thiên Tuyết chạy thẳng về phía Viêm Hạ, có lẽ con đường duy nhất thông với chân giới chính là ở Viêm Hạ!

Vườn Minh Vy nghĩ một lúc, lập tức nói: “Có, ở Thái Sơn không hiểu tại sao lại xảy ra một cơn địa chấn, có rất nhiều người chết và bị thương, nhưng cục quan sát địa chấn hoàn toàn không kiểm tra, đo lường được tình hình ở bên đó, cuối cùng có người ở trên Thái Sơn phát hiện một nơi giống như tế đàn, bây giờ cơ quan chức năng đang tiến hành điều tra, nhiều lực lượng cũng đang tiến hành điều tra xem có di tích lịch sử ở đó không!”

Thái Sơn?

Tế đàn?

Đôi măt Trần Thuận hơi chuyển động.


Nếu như hắn đoán không sai, có lẽ chính là ở đó.

Che giấu một ngọn truyền tống trận lớn!

“Ta muốn đi đến Thái Sơn một chuyến, nếu như trong một ngày ta không quay lại, thì điều đó chứng tỏ ta đã tạm thời rời khỏi trái đấy, nhưng yên tâm, ta còn quay trở lại!”

Trần Thuận nói.

Nói xong, Trần Thuận liếc nhìn Tống Thiên Hy, sau đó quay người chuẩn bị rời đi.

Hắn lo lắng, sau khi người kia rời đi, sẽ phá hủy truyền tống trận.

Nhưng, lúc Trần Thuận quay người rời đi.

Tống Thiên Hy lại đột nhiên gọi Trần Thuận lại.

“Trần Thuận, cho dù anh là ai, em chỉ biết bây giờ người em yêu là anh, là anh của hiện tại, em…em đợi anh quay lại!”

Tống Thiên Hy cắn răng nói.

Trong đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện lên một tia kiên định.

Trước đây, nội tâm của cô vẫn còn phức tạp.

Cô không biết phải làm sao!

Nhưng lúc Trần Thuận nói ra hắn có thể sẽ rời khỏi trái đất, trong lòng Tống Thiên Hy đột nhiên cảm thấy đau đớn, một sự lưu luyến chưa từng có.

Giây phút này, cô đột nhiên hiểu ra.

Người cô yêu chính là Trần Thuận hiện tại!

Cô không biết bản thân mình có được xem là phản bội Trần Thuận trước đây, nhưng, người cô yêu chính là Trần Thuận của hiện tại.

Cơ thể của Trần Thuận đột nhiên cứng lại!

Sau đó, lại quay người lại.

Nhìn Tống Thiên Hy.

Vô cùng nghiêm túc nói: “Thiên Hy, đợi tôi! Đợi tôi quay lại, sẽ chuẩn bị cho cô một hôn lễ thế kỷ, dẫn cô đi xem sự phồn hoa của thế gian”

Nói xong, Trần Thuận bay lên trời.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, giống như một tia chớp màu đen, bay về phía Thái Sơn với một tốc độ vô cùng nhanh.

Chớp mắt, đã biến mất trước mắt mọi người.

Tống Thiên Hy ngây người nhìn về hướng Trần Thuận biến mất.

Những giọt nước mắt tràn ngập trong đôi mắt xinh đẹp!

Ý của Trần Thuận sao cô có thể không hiểu chứ!

Trần Thuận, muốn tổ chức một đám cưới khác cho cô.

Một đám cưới thuộc về hắn, đám cưới thuộc về Trần Thuận và Tống Thiên Hy cô!

Tống Thiên Hy cắn chặt môi!

“Em sẽ đợi anh quay lại, đợi anh quay lại thực hiện lời hứa! Em cũng sẽ cố gắng tu luyện, đợi anh quay lại em sẽ là Thông Thần Cảnh, gả cho anh, giao bản thân mình cho anh, chuẩn bị phòng tân hôn của chúng ta!”