Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 250: Nam cung tiên nhi






Ngược lại Trần Thuận có hơi bất ngờ.

Sự thay đổi của Long Tiềm, hắn đã cảm nhận được.

Người này năng lực lĩnh ngộ ngược lại rất mạnh.

Tuy rằng Trần Thuận không biết rõ công pháp mà Long Tiềm tu luyện cụ thể là gì, nhưng lúc này, cũng có mấy phần suy đoán.

Con đường này, nếu như đi đến chỗ sâu, thành tựu sau này sẽ không thấp!

Chỉ xem Long Tiềm có thể đi đến bước đó hay không.

Tương lai, chưa hẳn không thể giúp hắn ta một chút.

Trần Thuận thầm suy nghĩ.

Mà Long Tiềm ở một bên cũng sẽ không suy nghĩ, bởi vì hắn tu luyện là công pháp thế gian hồng trần, nhìn không thấu Trần Thuận, mà hắn ta chủ động thật lòng đến kết giao với Trần Thuận, khiến cho tương lai của hắn cũng là có cơ hội bước vào trong vũ trũ mênh mông, tiếng tăm rung động bầu trời sao.

…..

……

Thuyền Diệu Dục, ngày hôm qua sau khi đã đến, thì đã cập bến ở giữa cái hồ cực lớn nằm ở bên ngoài thành.

Sau khi Trần Thuận và Long Tiềm đến nơi thì xung quanh sớm đã rải rác vô số bóng người.

Nhưng không có ngoại lệ, không có một người nào trên ba mươi tuổi.

Rất nhiều thiên kiêu hào kiệt không hề xuất hiện ở chỗ này.

Lúc này trong hồ không chỉ có một chiếc thuyền ngọc bảy sắc của thuyền Diệu Dục.

Ở bốn phía xung quanh của thuyền Diệu Dục, còn có hơn mười chiếc thuyền ngọc đã cập bến!

Trên mỗi chiếc thuyền, đều có một nữ tử dịu dàng mang khăn trùm đầu, đang nhẹ nhàng nhảy múa trong âm thanh của tiếng sáo trúc.

Hoặc kỳ ảo xuất trần, hoặc xinh đẹp quyến rũ, hoặc thanh lãnh hờ hững….

Đủ loại khác biệt!

Nhưng không có một ngoại lệ, mỗi một người đều là xinh đẹp vô cùng!

Không chỉ như vậy, mỗi một người nữ tử tu luyện cũng đều là Luyện Khí đỉnh phong.

“Tuyệt, thật sự tuyệt vời!” Long Tiềm, một bộ quần áo trắng, lúc này quạt xếp trong tay cũng đang mở ra, nhẹ nhàng múa, nhìn theo mỹ nhân trong hồ, ánh mắt sáng trong, nhưng lại không ngừng ca ngợi.


“Trần huynh, huynh cảm thấy thế nào?”

Nói xong, Long Tiềm lại nhìn về phía Trần Thuận.

Trần Thuận nhìn, nhợt nhạt nói: “Cũng được!”

Những nữ nhân này, mặc dù từng người đều là sắc đẹp tuyệt trần, quần áo theo gió mà nhảy múa tung bay, khiến cho rất nhiều thiên kiêu hào kiệt đều tắm trong gió xuân, lưu luyến quên về.

Nhưng với Trần Thuận mà nói, thật sự chỉ như thế mà thôi!

Trong kiếp trước, thân là người đứng đầu của Ma Giới, tung hoành ngang dọc trong vũ trụ, cái gì mà hắn chưa từng gặp qua.

Chính là ở Ma Giới của hắn, trong Ma Cung, thỉnh thoảng đoàn nữ đánh đàn nhảy múa vì muốn cho hắn giải sầu, nữ tử trong đó, từng người đều là giai lệ mỹ nhân nổi tiếng trong vũ trụ, kém nhất cũng là Nguyên Thần Cảnh.

Long Tiềm xem dáng vẻ của Trần Thuận không phải rất hứng thú, vả lại vẻ dửng dưng đó căn bản không phải giả vờ làm ra, tức khắc trong lòng đối với lai lịch của Trần Thuận, ngược lại càng thêm tò mò hơn.

Chẵng lẽ, Trần Thuận đã từng gặp qua tình cảnh so với cái này càng lớn hơn nữa.

Theo sau đó, Long Tiềm lại không đi suy nghĩ những thứ này, nói đùa một vài câu: “Xem ra Trần huynh chỉ là hơi hứng thú với Nam Cung Tiên Nhi!”

Vừa nói mà còn nháy mắt ra hiệu vài cái.

Trần Thuận không bằng lòng mà liếc hắn ta một cái: “Là hơi tò mò, có điều, tôi càng tò mò là Diệu Dục Lâu sẽ lấy ra thiên tài địa bảo gì!”

“Rất nhanh thì sẽ biết được rồi!”

Long Tiềm nghiêm mặt nói.

Mặc kệ là Nam Cung Tiên Nhi, hay là bảo vật mà Diệu Dục Lâu lấy ra, hắn ta cũng đều rất tò mò, rất có hứng thú.

Chỉ có điều trước đó, Long Tiềm ngược lại là không hề ôm bao lớn hi vọng, thiên kiêu hào kiệt quá nhiều, công pháp thế gian hồng trần của hắn ta còn chưa có thành công, bây giờ hắn ta so với những thiên kiêu hào kiệt chân chính kia, thật sự không được tính là quá mạnh.

Thế gian hồng trần, tu luyện càng sâu thì mới sẽ càng mạnh!

So với những thiên kiêu hào kiệt trong cùng thời kỳ, giai đoạn đầu phải chịu thiệt thòi không ít!

Suy cho cùng, sự cảm động thấu hiểu đối với thế gian, đối với hồng trần của người trẻ tuổi là cần thời gian đi lắng đọng!

Có điều, ngược lại lúc này, Long Tiềm lại quan sát Trần Thuận đánh giá mội chút.

Lúc đầu, hắn ta cảm thấy bản thân cũng không hi vọng, Trần Thuận đoán chừng cũng không hi vọng, nhưng bây giờ, Long Tiềm lại là mờ mờ ảo ảo cảm giác được lần này có lẽ người bạn mới quen này của hắn ta, nói không chừng sẽ có hơi ra ngoài dự đoán.

Sau khi cuộc nói chuyện của hai người Long Tiềm và Trần Thuận chấm dứt.

Bỗng nhiên, xung quanh thuyền Diệu Dục, lấy sương mù bao phủ thuyền Diệu Dục ở bên trong, khiến cho người ta từ đầu đến cuối nhìn không thấy rõ, bắt đầu tiêu tán dần dần!

“Hôm nay, Tiên Nhi đích thân đánh đàn, hoan nghênh các vị sư huynh….”

Lúc này, trên thuyền Diệu Dục truyền ra một đạo âm thanh như có như không, tựa như kỳ ảo và thánh thiện, khiến cho người ta không dám khinh nhờn nữa phần, nhưng tỉ mỉ thưởng thức xuống dưới, lại tràn ngập ý xinh đẹp say mê, quyến rũ lòng người.

Cùng với giọng nói rơi xuống, một bóng người như ẩn như hiện, xuất hiện ở trên thuyền Diệu Dục, ngồi ở trong gác xếp đầy ráng sương mù mờ mịt.

Theo sau lại là một hồi tiếng đàn du dương êm tai truyền ra.

Hầu như khiến cho người ta say đắm!

“Trong tiếng đàn vậy mà mang theo mê hoặc!”

Trần Thuận nói thầm.

Hắn lại nhìn xem xung quanh, không ít người trong đó cũng đều say sưa, như mê như say.

Nam Cung Tiên Nhi, ngược lại là thật sự có bản lĩnh!

Đương nhiên cũng không phải ai đều say sưa đắm chìm trong đó.

Ngoại trừ Trần Thuận ra, còn có khoảng mười người cũng là ánh mắt luôn duy trì trấn tĩnh, hình như chỉ là đơn thuần đang thưởng thức tiếng đàn tuyệt vời.

Ngoài ra, cũng có không ít người, ở trong nháy mắt say mê, sau đó rất nhanh cũng đã khôi phục lại!

Khi tiếng đàn vang lên một khắc đó.

Trên thuyền Diệu Dục, trong Diệu Dục Lâu, Nam Cung Tiên Nhi, đôi tay đánh đàn, một đôi mắt đẹp tựa như thu thuỷ, chính là đã xuyên qua gác lửng, nhìn quanh bốn phía.

Đảo mắt nhìn qua những người kia, những thiên kiêu hào kiệt không có chịu ảnh hưởng bởi tiếng đàn của cô ta.

Khi cô nhìn thấy Trần Thuận, một khuôn mặt cô hoàn toàn không quen, ánh mắt của cô ta đã dừng lại nhiều thêm nữa khắc.

Nhưng mà vào lúc này đây, Nam Cung Tiên Nhi lại đột nhiên cảm thấy, ánh mắt của đối phương giống như đã xuyên thấu qua mây mù, nhìn thấy được người thật của cô.

Lập tức Nam Cung Tiên Nhi lại khẽ cười rồi lắc đầu.

Tiếp tục đánh đàn!

Vừa mới nếu như có người nhìn thấy nụ cười kia của cô ta, thì sẽ trong nháy mắt hiểu rõ cái gì gọi là làm giai nhân nhất tiếu bách mị sinh!

Chính là tinh quang trong ánh mắt của Trần Thuận chợt loé lên.

Thu về thần niệm!


Rất nhanh trong tiếng đàn của Nam Cung Tiên Nhi, hơn mười người mỹ nhân nhảy múa chèo thuyền du ngoạn trên hồ, đồng thời tư thế chuyển động ở thân thuyền một chút, đạp lên không trung mà đi, nhẹ bay bay theo hướng của thuyền Diệu Dục.

Mà hơn mười chiếc thuyền ngọc kia, đã tự động chèo từ bốn phương tám hướng, hướng về phía bờ hồ mà đi.

“Trần huynh, đi!”

Nhìn thấy một màn này, Long Tiềm đột nhiên nói: “Người nắm giữ ngọc bài đều có thể lên thuyền, nhưng lúc này, người có thể lên thuyền trước, nhất định phải là người có thực lực mạnh mẽ, cũng sẽ càng nhận được sự coi trọng của Diệu Dục Lâu.

Mà ngay khi tiếng nói chuyện của Long Tiềm phát ra, đã có vô số đạo thân ảnh, đột nhiên chuyển động, từ bờ hồ đạp lên, lao thẳng hướng thuyền ngọc mà đi.

Chỗ này có mười sáu thuyền ngọc cùng sở hữu!

Lại có vài chục đạo thân ảnh đồng thời mà chuyển động!

Trong đó lại có mười người thiên kiêu trẻ tuổi Thông Thần Cảnh, từng người đã lựa chọn một thuyền, mục tiêu bị bọn họ chọn trúng, thì không có người nào dám đi cùng bọn họ tranh giành!

Mấy chục người còn lại, thì lần lượt hướng sáu chiếc thuyền ngọc còn lại mà đi.

Mặc dù không đối địch Thông Thần Cảnh, nhưng Long Tiềm tự tin, hẳn ta chẳng hề sợ bất luận người nào cùng cấp.

Nhưng mà, lúc này Trần Thuận lại lắc đầu, không hề nguyện ý đi tranh giành.

Long Tiềm hơi bất ngờ, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn là dừng lại thân ảnh.

Cùng với Trần Thuận cùng nhau lưu lại ở bên bờ!

Mà hàng chục người kia đang tranh đoạt sáu chiếc thuyền, trong chớp mắt, trên mặt hồ lại bùng phát ra tranh đấu.

Không ít người bị đánh rơi vào trong hồ!

Cũng có người bay trở về bờ hồ!

Mãi đến khi mười người trẻ tuổi Thông Thần Cảnh hầu như đều muốn đến thuyền Diệu Dục rồi, thì sáu chiếc chuyền bên này mới phân ra thắng bại.

Chín người trẻ tuổi đã chiếm giữ sáu thuyền.

Trong đó trên ba thuyền, phân biệt chia nhau ra mỗi thuyền hai người.

“Long huynh, bây giờ đi thôi!”

Bây giờ Trần Thuận lại đột nhiên ra tiếng.

Long Tiềm hơi sững sờ, theo sau mới phản ứng lại đây.

Cùng với Trần Thuận hướng về một chiếc thuyền trong đó mà đi.

Hai người ra tay cùng lúc.

“Tìm chết!”

Trên chiếc thuyền ngọc bị Trần Thuận bọn họ nhìn chằm chằm, lúc này, đã có một người trẻ tuổi toàn thân dày đặc thần sắc dữ tợn, nhìn ra chính là một người đã trải qua vô số lần chiến đấu, một người ở trong trận chiến mà trưởng thành, thực lực mạnh mẽ vô cùng, nếu không thì cũng sẽ không ở bên trong nhiều người như vậy, có thể một mình chiếm giữ một chiếc thuyền ngọc.

Lúc này nhìn thấy hai người Trần Thuận, vậy mà muốn đánh chủ ý của hắn ta, ngay tức thì sắc mặt lại trở nên lạnh lẽo, loé lên một cỗ sát ý.

Trong tay lập tức đã xuất hiện ra một trường đao sắc bén lập loè.

Sau đó lại liên tiếp chém ra hai đao đối với hai người Trần Thuận và Long Tiềm.

Người trẻ tuổi rất tự tin, hai đao này, tuyệt đối có thể bức lui hai người Trần Thuận.

Nếu như không phải vì sợ đã giết người, phá hư quy củ của Diệu Dục Lâu, hắn ta sẽ trực tiếp ra tay chém chết hai người Trần Thuận vàTrần Thuận.

Đối mặt một đao này của hắn ta, sắc mặt của Long Tiềm hơi thay đổi, quạt xếp trong tay, trong chớp mắt vung ra.

Trần Thuận thì hừ lạnh một tiếng!

“Tài năng thấp kém!”

Nói xong, Trần Thuận trực tiếp bấm đốt ngón tay búng ra, một đạo chân nguyên mà linh lực biến hoá thành, đánh vỡ một đao mà người kia đã chém ra vào không trung.

Hết sức ung dung thoải mái!

“Ngươi tự mình đi, hay là để ta tiễn ngươi đi?

Sau khi đánh vỡ đao mang, Trần Thuận lại lạnh lùng mà nói.

Người tuổi trẻ thấy tình huống này, con ngươi mạnh mẽ co rút lại.

Một đao này của hắn ta, tuy rằng không tính toán giết người, nhưng cũng là dũng mãnh vô cùng, nếu không thì hắn ta cũng sẽ không tự tin cho rằng có thể đánh lui hai người Trần Thuận.

Thế nhưng, hắn ta lại không ngờ đến, hắn liên tiếp chém ra hai đao.

Một đao bị Trần Thuận hết sức ung dung thoải mái mà phá vỡ đi, không tốn mảy may sức lực.

Mà một đao khác, bị quạt xếp của Tống Tiềm vung xuống, mặc dù không giống như Trần Thuận nhanh chóng như vậy, nhưng chúng quy cũng là bị phá vỡ đi rồi.

Đã thật lớn vượt qua dự đoán của hắn ta! Sắc mặt của người trẻ tuổi thay đổi rồi lại thay đổi.

Cuối cùng, hắn ta hừ lạnh một tiếng, một bước đạp ra, đã rời khỏi thuyền ngọc!

Hắn không phải là đối thủ của hai người này!


Hắn ta đã vô ích mà vì người khác làm váy cưới!

Không chỉ là người trẻ tuổi bên này thần sắc dữ tợn, bị Trần Thuận và Long Tiềm người phía sau vượt lên người phái trước, đã cướp đoạt thuyền ngọc, ngoài ra trong năm chiếc thuyền, còn có ba thuyền cũng đều là bị người phía sau vượt lên người phía trước!

Người tính toán ngồi ngư ông đắc lợi, không hề chỉ có một người là Trần Thuận!

Lúc này trên thuyền Diệu Dục trong Diệu Dục Lâu, Nam Cung Tiên Nhi vẫn đánh đàn như cũ, ánh mắt nhìn trên mặt hồ, trong đôi mắt xinh đẹp ánh sáng mềm mại lưu chuyển, không biết đang suy nghĩ những gì!

…..

…..

Cuối cùng, nam tử trẻ tuổi leo lên thuyền Diệu Dục, tổng cộng có hơn năm mươi người.

Trên thuyền Diệu Dục, cùng với cảnh tượng mà bên ngoài thấp thoáng nhìn thấy, cơ bản đều giống nhau.

Nhưng mà không lên thuyền Diệu Dục, hoàn toàn không cảm nhận được bí ẩn trong đó.

Trên thân thuyền nhìn không ra mảy may hình dáng nào, càng giống như là một nơi tiên cung.

Đình đài thuỷ tạ, quỳnh lâu ngọc vũ, mây mù sương mù bốc hơi, như ảo mộng.

Bây giờ trên thuyền, có hàng chục nữ tử, người ở khắp mọi nơi, không một ai mà không phải là mỹ nhân tuyệt thế.

Sau khi các người Trần Thuận đi lên, thì được những nữ tử ở Luyện Khí Cảnh này của Diệu Dục Lâu dẫn dắt đi xuống, đi đến ở một bên hồ nước.

Trên thuyền Diệu Dục, tự mình lại đã mở ra một hồ nước.

Đối diện hồ nước lại là tiên vụ lượn lờ vây quanh Diệu Dục Lâu.

Nam Cung Tiên Nhi chính là đang ở trong Diệu Dục Lâu.

Các người Trần Thuận, khi bị dẫn tới bên hồ, bên hồ sớm đã chuẩn bị tốt chỗ ngồi.

Cùng với hàng loạt trái cây đầy ắp linh khí, bánh ngọt, và thức uống.

Đều là đồ đại bổ!

Nếu ăn nó thì có hữu ích đối với tu luyện.

Nhiều người trẻ tuổi thiên kiêu leo lên thuyền Diệu Dục, một ít bộ phận tán tu trong đó, khi nhìn thấy thì ánh mắt đều đã thẳng lên.

Nóng lòng muốn dùng ngay những thứ đồ này, toàn bộ nuốt vào trong bụng.

Bọn họ nơi nào đã gặp qua cảnh tượng xa hoa như thế này!

Thầm nói, Diệu Dục Lâu quả nhiên không hổ là một trong những siêu thế lực của tiên giới, tài đại khí thô!

Ngay tức khắc, những người này cũng mặc kệ ánh mắt kỳ lạ của đệ tử tông môn thế gia, ngồi xuống mà ăn lên ngụm lớn.

Trần Thuận nhìn thấy, ngược lại trong lòng sinh ra xúc động.

Chẳng bao lâu sau, hắn cũng làm như vậy.

Trước khi trở thành một người đứng đầu Ma Giới, hắn cũng xem như là tán tu, bởi vì, từ sau khi sư phụ của hắn chết, Trần Thuận lại là không có bái sư, cũng không có tham gia vào bất luận thế lực nào.

Hắn cũng xem như là một trong những tán tu, nhân vật hiếm có đã đi đến đỉnh phong.

Mặc dù sau này, hắn tiếp nhận vị trí người đứng đầu Ma Giới, nhưng mà hắn ở trong rất nhiều tán tu của vũ trụ, vẫn như cũ là người đại diện đứng đầu của tán tu đến cường giả.

Thậm chí là bây giờ, cũng chính là Trần Thuận không như thế nào để mắt vào những thứ đồ này mà thôi.

Nếu như đổi thành quỳnh tương ngọc dịch chân chính, loại ngũ hành thật quả, Trần Thuận tuyệt đối sẽ không khách khí, thậm chí còn sẽ nghĩ đều gói đi cho người khác dùng!

Mà lúc này đây, Nam Cung Tiên Nhi đàn xong một khúc, dừng lại tiếng đàn.

“Nhận được sự chiếu cố của các vị sư huynh, hôm nay, Tiên Nhi lại lấy một điệu múa để cho các vị sư huynh bàn luận đánh giá."

Sau khi tiếng đàn dừng lại, một giọng nói dịu dàng êm tai giống như ở trên Cửu Thiên truyền đến, vang vọng bên tai của rất nhiều người.

Ngay tức thì nhiều người lại nhìn thấy, trong Diệu Dục Lâu, một thân ảnh vô song, đã dần dần hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.