Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 255: Có thể






Nam Cung Tiên Nhi khẽ nháy mắt đẹp, mấp máy răng nhỏ, trên dung nhan hoàn mỹ không một tì vết ấy lộ thêm một tia kỳ vọng. Trần Thuận thấy Nam Cung Tiên Nhi quay sang hỏi mình cũng không lấy làm lạ. Vào lúc này, Mạc Ly Đạo lên tiếng: “Tiên tử, nếu như người nào đó thật sự có cách, cũng sẽ không chờ đến bây giờ mới nói.” Lần này, không riêng Mạc Ly Đạo, mà cả Vạn Tinh Vũ cũng hừ nhẹ nói: “Vậy cũng chưa hẳn, có lẽ, là cố tỏ vẻ trầm mặc, để chờ tiên tử chú ý đến hắn đó mà!”

“Ồ? Vậy tôi cũng muốn thử xem, hắn có cách nhìn cao thâm đến đâu, vừa hay để tôi học hỏi thêm!” Mạc Ly Đạo tiếp tục nói.

Rất nhiều lần, thái độ của Nam Cung Tiên Nhi với Trần Thuận có gì đó rất đặc biệt, điều đó khiến Mạc Ly Đạo thấy khó chịu cực kì. Huống chi, trước đó về chuyện thưởng Linh trà, tuy ngoài mặt mọi người không nói gì, nhưng kết quả, thì ai cũng ngầm hiểu, những lời Trần Thuận nói mới là sự thật, còn hắn không khác gì bị đánh thẳng vào mặt. Trong thoáng chốc, ngoại trừ Long Tiềm, ba người Mạc Ly Đạo, những người khác đều nhìn Trần Thuận bằng ánh mắt vui sướng khi người khác gặp hoạ.


Trước đó, mọi người đã đề cập rất nhiều, cho dù Trần Thuận nói kiểu gì, chỉ cần trùng với những gì bọn hắn đã nói, chính là rơi xuống mức tầm thường. Xong, Trần Thuận còn có cách nhìn khác sao? Chắc sẽ không. Bởi vì, mọi cách, đều đã được họ thảo luận qua hết rồi. Lúc này, trên mặt Long Tiềm xuất hiện sự lo lắng nhè nhẹ. Nhưng rất nhanh đã tiêu tan, bởi vì, hắn không thấy trên mặt Trần Thuận xuất hiện chút lo lắng nào, ngược lại mang theo sự khinh thường! Điều này có thể nói lên điều gì? Chỉ có thể nói là vốn Trần Thuận không thèm để ba người bọn họ vào mắt. Quả nhiên, sau một khắc. Chỉ thấy Trần Thuận phớt lờ đám người Mạc Ly Đạo, nhìn về phía Nam Cung Tiên Nhi, từ tốn nói: “Có thể!” Là một đáp án khẳng định! Có thể! Chứ không phải là có khả năng! Long Tiềm có chút ngoài ý muốn, không nghĩ Trần Thuận khẳng định chắc nịch như vậy! Mà đám người Mạc Ly Đạo, chỉ trong chớp mắt trở nên đờ đẫn. Bọn hắn đều nghĩ là, Trần Thuận sẽ dùng một kiểu giải thích nào đó, để thuyết minh tộc người không thể tồn tại song thể chất.

Bởi trên tiên giới, hầu như đều là thường thức! Hơn nữa, không phải chưa từng có người chất vấn, nhưng hầu hết các thí nghiệm đều thất bại! Đừng nói song thể chất, kể cả đơn độc đưa một người bình thường cải tạo thành thể chất đặc thù, bao nhiêu năm qua, tiên giới vẫn chưa đạt được thành công. Duy chỉ có bước tiến triển mới trên phương diện nghiên cứu Linh Căn. Phải đánh đổi một cái giá đắt mới có thể biến một người bình thường không có khả năng tu luyện tạo ra Linh Căn, xong Linh Căn nhân tạo suy cho cùng cũng sẽ khuyết thiếu, so với Linh Căn trời sinh, hoàn toàn không so bì được! Rốt cuộc muốn giành được thành tựu thì phải đánh đổi một cái giá lớn, hoàn toàn tuân theo tỉ lệ thuận. Đám người Mạc Ly Đạo ngây ngốc một hồi, khoé miệng giật giật, hơi muốn cười! Bọn hắn đã dự liệu tất cả mọi tình huống, nhưng lại không đoán được đáp án của Trần Thuận lại vượt xa đáp án bọn hắn dự liệu! Mấu chốt là, lời nói vô cùng đầy đủ.

Mà lại khẳng định rất chắc chắn! Đám người cuối cùng không kìm được lộ ý cười, thật muốn nhìn xem, tiếp theo hắn sẽ làm thế nào xử lí “Cuồng ngôn” này! Thật sự cho rằng Thánh nữ Diệu Dục Lâu, dễ dao động như vậy sao? Mạc Ly Đạo, nhìn về phía Trần Thuận cười lạnh một lần nữa. Bày dáng vẻ xem kịch vui! Muốn chống mắt xem hắn, lát nữa khi phải đối mặt với lời chất vấn của Nam Cung Tiên Nhi, sẽ hoang mang ra sao! Nhưng một lần nữa, tình huống ngoài ý muốn lại phát sinh. Lông mi Nam Cung Tiên Nhi khẽ run! Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Trần Thuận không nhúc nhích. Một lát sau, Nam Cung Tiên Nhi bỗng hé môi đỏ, ôn nhu nói: “Cám ơn Trần sư huynh đã giải đáp những nghi vấn trong lòng Tiên Nhi!”

Há? Mạnh Lập Hiên còn đỡ một tý. Nhất là đám người Mạc Ly Đạo, Vạn Tinh Vũ, cặp mặt trừng to, bộ dáng khó có thể tin nổi! Vậy...... Cứ như vậy là xong sao? Nam Cung Tiên Nhi không chất vấn? Không những không chất vấn, mà cũng chẳng truy hỏi, vì sao có thể như vậy? Làm sao thế được chứ? Không truy vấn, thì làm sao khiến tên oắt này xấu mặt được? Tuy đáp án của Trần Thuận nằm ngoài dự đoán của hai người bọn hắn, nhưng dưới con mắt của chúng, đấy chỉ là một phương thức trốn tránh khác mà Trần Thuận lựa chọn để tránh lặp lại những quan điểm mà họ đã nhắc đến mà thôi!

Xong, đột nhiên, bao gồm cả Mạnh Lập Hiên ở trong, cùng mấy người khác đều loé lên một ý nghĩ trong đầu. Nhỡ đâu, nhỡ đâu hắn nói thật thì sao? Mấy người đồng loạt nhìn về phía Trần Thuận một lần nữa.

Cho dù là xuất phát từ ý muốn truy hỏi đến cùng hay vì muốn khiến Trần Thuận xấu mặt trước Nam Cung Tiên Nhi, hoặc là vì tình huống có thể xảy ra một phần một vạn kia, nhất quyết phải tìm ra chân tướng, Mạc Ly Đạo tiếp tục cười lạnh thành tiếng: “Trần huynh, nếu đã nói là có thể, nên ngược lại chúng tôi cũng rất hiếu kì, phải làm thế nào mới làm một người có thể tồn tại đồng thời hai loại thể chất đặc thù trên người?” Nếu thật sự có thể làm được như vậy, mấy người cũng không dám tưởng tượng, sẽ khiến tiên giới xảy ra chấn động lớn thế nào!

Muốn biết? Trên mặt Trần Thuận xuất hiện ý cười nghiền ngẫm: “Có thể, lấy mười nghìn Linh Thạch ra đây, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả thứ tôi biết!” Trần Thuận vừa dứt lời, ngay lập tức, trong lòng Mạc Ly Đạo khẽ động một cái: câu này, là thật? Không chỉ Mạc Ly Đạo, Mà cả Vạn Tinh Vũ, Mạnh Lập Hiên, thậm chí là Long Tiềm, đều nhìn về phía Trần Thuận với đủ loại thần sắc đan xen.


Còn có loại phương pháp này ư? Hơn nữa, Trần Thuận thật sự có ý định lấy giá mười nghìn Linh Thạch, đem bán? “Trần huynh, mười nghìn Linh Thạch thứ phẩm, mặc dù rất nhiều, nhưng nếu huynh thật sự có cách, giá trị xa vượt xa mười nghìn Linh Thạch thứ phẩm ấy, huống chi, cứ coi như là thật, cũng tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không, sẽ dẫn đến họa sát thân!” Lúc này, Long Tiềm không nhịn được truyền âm nói.

Nếu trong tay Trần Thuận thật sự có phương pháp này, một khi truyền ra ngoài, Trần Thuận đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu của toàn bộ các thế lực trên tiên giới. Cho dù Trần Thuận là luyện đan sư tam phẩm, thậm chí là sư đệ chân truyền hoặc thế hệ sau của luyện đan sư tứ phẩm chăng nữa, cũng không đủ chống đỡ!

“Không sao!” Trần Thuận hướng về phía Long Tiềm khẽ gật đầu! Sau đó, mới nhìn Mạc Ly Đạo đáp: “Tất nhiên là thật!” Mạc Ly Đạo biến sắc!

“Được!” Cuối cùng, Mạc Ly Đạo vẫn gật đầu đáp ứng.

Sau đó, lấy từ trên người một chiếc nhẫn trữ vật, ném thẳng cho Trần Thuận! “Trong này, có mười nghìn Linh Thạch thứ phẩm!” Là đệ tử chân truyền của thủ lĩnh Tử Quang Sơn, lại là cường giả Thông Thần Cảnh hậu kỳ, Mạc Ly Đạo tất có thể điều động tài nguyên trong phạm vi Tử Quang Sơn, chỉ xếp sau Tông Chủ và tất cả các trưởng lão! Nên trên người hắn, thật sự có sẵn mười nghìn Linh Thạch thứ phẩm, luôn chứa trong chiếc nhẫn trữ vật này! Trần Thuận nhận lấy nhẫn trữ vật, nó không có thần niệm cấm chế, trong nháy mắt đã cảm ứng được, bên trong nhẫn trữ vật cũng không nhiều không ít, vừa đủ mười nghìn khối Linh Thạch thứ phẩm! Lúc này, Trần Thuận bỗng cảm khái trong lòng! Đúng là đệ tử tông môn, khác biệt hẳn với những tán tu khác! Tiện tay cũng có thể lấy ra nhiều Linh Thạch như vậy, dùng trong nhẫn trữ vật càng thêm thuận tiện, mà đại đa số các tán tu, nghèo muốn chết, có chút tài nguyên, đều lấy ra tu luyện, nào có bao nhiêu mà dự trữ.

Dùng nhẫn trữ vật trang bị, đối lập với túi trữ vật cồng kềnh! Trần Thuận thuận tay thu hồi nhẫn trữ vật! Mạc Ly Đạo nhìn về phía Trần Thuận: “Nói đi, không cần truyền âm!” Bí mật này, nếu hắn muốn độc chiếm, có khả năng sẽ rước lấy phiền toái lớn cho tông môn! Mà mọi người ở đây, người chứng kiến cũng có phần, hắn xuất Linh Thạch, mọi người cùng biết bí mật, cũng chả sao cả. Bí mật này, cũng sẽ không bị người nào cố ý truyền ra ngoài. Đồng thời, thậm chí có thể làm quan hệ Tử Quang Sơn và Diệu Dục Lâu càng thêm gắn bó. Về phần Linh Thạch? Mạc Ly Đạo thầm hừ lạnh trong lòng, thật sự cho rằng Linh Thạch của ta, dễ cầm vậy sao? Đợi Diệu Dục Thuyền rời đi, chính là ngày chết của Trần Thuận. Một tên Luyện Khí Đỉnh Phong mà thôi, hắn bóp chết cũng dễ như trở bàn tay! Đương nhiên, Mạc Ly Đạo vẫn quyết định đến lúc đó phải thịnh tình tra tấn Trần Thuận trước mới được.

Để giải toả mối hận! “Được thôi!” Trần Thuận thản nhiên nói, “Đáp án là, phải làm thế nào, tôi cũng đâu có biết!” Nghe xong, Mạc Ly Đạo biến đổi sắc mặt trong trong nháy mắt. Trở nên âm trầm không tả nổi. Sát khí hung hãn! Không chỉ có Mạc Ly đạo, mà đám Vạn Tinh Vũ cùng Mạnh Lập Hiên cũng đồng thời nhìn về phía Trần Thuận mang theo sát ý.


“Cậu cố ý chơi tôi?” Mạc Ly Đạo lạnh lùng nói.

Trần Thuận dường như không hề để tâm đến sát ý từ Mạc Ly Đạo, tiếp tục lạnh nhạt nói: “Tôi đâu lừa anh, lúc trước tôi nói là lấy ra mười nghìn khối Linh Thạch, thì tôi sẽ nói cho anh tất cả thứ tôi biết! Sự thật chính là, tôi biết là có thể, nhưng tôi không biết làm cách nào, cái này, chính là tất cả những gì tôi biết! Bằng không, tôi mà biết thật, thì sớm đã tự đi làm rồi!”

“Tốt, rất tốt!” Mạc Ly Đạo nhìn chòng chọc Trần Thuận, giận quá mà cười. Sau đó, không tiếp tục nhìn Trần Thuận nữa! Trong lòng, thầm phán án tử hình triệt để đối với Trần Thuận! Nam Cung Tiên Nhi sớm đã đoán trước được một màn này.

Nhưng lại không ngăn cản. Giờ phút này, sâu trong đôi mắt đẹp của cô mang theo một chút tò mò. Trần Thuận, chỉ là một người Luyện Khí Đỉnh Phong, lấy đâu ra năng lực mà lại muốn trêu chọc một tên Thông Thần Cảnh hậu kỳ? Vả lại, mỗi khi Trần Thuận nhìn cô, Nam Cung Tiên Nhi luôn có cảm giác như Trần Thuận đang nhìn xuyên thấu cô, sâu tận bên trong, làm cô cảm thấy hơi không được tự nhiên. Trong khi cô nhìn Trần Thuận, lại giống như là đang nhìn phải một dặng sương mù dày đặc, nhìn không thấu, nhìn không thấu! Chẳng lẽ, sâu tận bên trong, mình chợt nghĩ đến một lần đi Long Hoa Thành đó, chính là bắt nguồn từ hắn ư?