Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 269: Cá cược






Sắc mặt của Bồ Bảo lại thay đổi lần nữa!

Trần Thuận nghe thấy những lời này, ngược lại ra tiếng nói: “Cảm ơn đạo hữu nhắc nhỡ, có điều, Bồ Bảo huynh đệ, sớm đã từng nhắc nhở tôi, là tự tôi muốn ở mặt khác nhìn xem mà thôi!”

Trần Thuận khi nói ra lời này, ngược lại người kia cũng không có lại nói gì nữa.

Sắc mặt của Bồ Bảo cũng tốt lên không ít, đồng thời, nhìn trong ánh mắt của Trần Thuận, tràn ngập vẻ cảm kích.

Đồng thời cũng là hơi thụ sủng nhược kinh!

Hắn ta chỉ là một người phàm mà thôi, có thể được Trần Thuận xưng hô thành Bồ Bảo huynh đệ, thật là lần đầu tiên có người gọi hắn như vậy.

Nếu không, cũng sẽ không xảy ra, hắn ta là nhân viên công tác của phường cược đá Tử Hà, còn bị người khác mỉa mai, chế giễu, chỉ vì hắn là một người phàm.

Tuy nhiên, nghe thấy lời nói này của Trần Thuận, một số người xung quanh, ngược lại có hơi châm chọc.

“Hắn sẽ không phải là nghĩ từ bên trong mấy khối đá nát kia mà mua một khối chứ!”

“Thế nhưng nói không nhất định, bằng không thì, biết rõ bị Bồ Bảo lừa, vì sao còn muốn để cho Bồ Bảo làm người hướng dẫn mua đồ, không phải đần độn thì là ngu dốt!”

“Thế chúng ta đến đánh cược, xem hắn ta có phải sẽ mua phải đá nát kia hay không, như thế nào?”

“Cược như thế nào?

“Thì cược mười khối linh thạch, thế nào?

“Được!”

Đối với những lời bàn tán này, Trần Thuận mắc điếc tai ngơ!

Ngược lại sắc mặt của Long Tiềm hơi thay đổi, lạnh lùng mà nhìn những người kia một cái.

Hai người vừa mới đánh cuộc, tức khắc bị cấm khẩu!

Thông Thần Cảnh!

Hai người đều hơi run sợ.


“Trần huynh, huynh đã xem Nguyên Khoáng Thạch ở đây chưa?”

Long Tiềm lại nhìn về phía Trần Thuận!

Trần Thuận không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy khối đá này như thế nào?”

Nói xong, Trần Thuận chỉ vào bên trong một khối Nguyên Khoáng giống như than cốc.

Trên đó, vết vết lỗ nhỏ.

Xem thấy nó xấu vô cùng!

Vả lại, tổng cộng kích thước cũng không vượt quá hai bàn tay mà thôi.

“Tôi ngược lại không nhìn ra được cái gì!” Long Tiềm lắc đầu cười khổ, đối với cược đá, hắn ta là thật sự không được, trước kia đã từng tới chơi, trên cơ bản đều là mất hết cả vốn gốc.

Trần Thuận lại nhìn về Thiên Tuyết.

Thiên Tuyết lè lưỡi, nói năng dí dỏm: “Thật xấu nha!”

Trần Thuận không có cách nào mà cười, sau đó nhìn về phía hai người đã chế giễu hắn trước đó, còn chuẩn bị dùng nó đến đánh cược: “Hai người, có dám đánh cược một trận hay không?”

Khoé môi của Trần Thuận treo lên một tia cười lạnh lùng.

Trong lòng của hắn cũng không xem là chuyện lớn gì, vừa mới hai người này, nói hắn không phải đần độn thì là ngu dốt, hắn thế nhưng nghe được vào trong tai.

Sắc mặt của hai người này hơi hơi thay đổi, ánh mắt nhìn xem lẫn nhau, một người trong đó ra tiếng nói: “Cược như thế nào?”

“Thì cược trong khối Nguyên Khoáng Thạch này, có linh thạch hay không!”

Lúc này, Trần Thuận đã trả tiền một khối linh thạch, để Bồ Bảo lấy khối Nguyên Khoáng Thạch xấu xí vô cùng kia cầm đến.

“Ai cũng biết, đá nát kia chẳng qua là một khối đá nát, này làm sao mà đánh cược? Chẳng lẽ ngươi muốn đánh cược trong đó có linh thạch hay không sao?”

Hai người này, chế giễu mà nói.

Mặc dù hơi kiêng dè cấp bậc của Long Tiềm là Thông Thần Cảnh sơ kỳ bên cạnh Trần Thuận, nhưng mà cũng chỉ vẻn vẹn là hơi kiêng dè mà thôi.

Bọn họ thế nhưng không sợ!

Xung quanh những người khác cũng lần lượt lắc đầu, không có cái gì tốt mà để đánh cược, người nào đánh cược không có linh thạch thì người đó thắng chắc!

“Không, tôi đánh cược trong đó có linh thạch, thế nào?”

Trần Thuận lại hỏi lần nữa.

“Ngươi xác định?”

Hai người này, hơi khó mà tin tưởng.

Xung quanh những người khác cũng lần lượt trợn to mắt, này sợ là không phải kẻ ngốc đi!

Mặc dù Long Tiềm không quá hiểu biết về cược đá, nhưng cũng biết được, khối linh thạch này trong tay của Trần Thuận, chỉ được công nhận là đá nát mà thôi, hắn có hơi không rõ ràng vì sao Trần Thuận muốn đánh cược, nhưng mà đã Trần Thuận muốn làm như vậy, thì Long Tiềm cảm thấy chắc chắn là có lý do của hắn, thần bí khó lường như Trần Thuận, cùng với khoảng thời gian tiếp xúc gần đây, khiến cho Long Tiềm đối với Trần Thuận, gần như đã nảy sinh ra một loại cảm giác, Trần Thuận là người không có gì không thể làm được.

Khoé môi của Bồ Bảo cũng khẽ mấp máy, định muốn mở miệng nhắc nhở Trần Thuận, khối đá này chắc chắn là đá nát, đánh cược chắc chắn sẽ bị tổn thất, nhưng mà Trần Thuận giống như biết hắn ta muốn nói cái gì, nhẹ nhàng vẫy tay, ngăn chặn hắn ta, lời nói của Bồ Bảo đã đến bên miệng, chỉ có thể nuốt trở về.

“Xác định!”

“Cược hai ngàn hạ phẩm linh thạch, thế nào? Nếu như bên trong có linh thạch, hai người các ngươi, mỗi một người cho tôi một ngàn hạ phẩm linh thạch, nếu như bên trong không có linh thạch, tôi cho hai người các người, mỗi người một ngàn hạ phẩm linh thạch, thế nào?”

Khi Trần Thuận nói lời này ra, bỗng chốc xung quanh đều yên tĩnh lại.

Nhiều người, cùng nhau hít vào một hơi khí lạnh.

Nên biết rằng, những người trà trộn ở lầu một và lầu hai, trên căn bản đều không được xem như người giàu có, nếu không thì, sớm đã đi lên mấy tầng cược đá phía trên rồi.

Mà Trần Thuận, mở miệng lại là hai ngàn hạ phẩm linh thạch!

Hai người này, sắc mặt thay đổi.

“Chẳng nói đúng sai để cho chúng ta trước giám định Nguyên Khoáng Thạch trong tay của ngươi, ta lo lắng sẽ xuất hiện tình huống gian lận!”

Hai người ra tiếng nói ngay lập tức.

Khi những lời này nói ra, mọi người đều rõ ràng, nơi nào là lo lắng xuất hiện cái gì tình huống gian lận, thật sự muốn làm điều đó ở trong phường Tử Hà cược đá, đến lúc đó chết cũng đều không biết tại sao mình chết.


Hai người này chẳng qua là nghĩ, muốn xác nhận lại Nguyên Khoáng Thạch trong tay Trần Thuận một lần nữa, đến cùng có phải là bãi đá nát hay không thôi!

“Được!”

Trần Thuận không có mảy may do dự, lấy khối Nguyên Khoáng Thạch xấu xí vô cùng đó ở trong tay ném cho hai người.

Hai người tiếp nhận vào trong tay, tỉ mỉ phân biệt dò xét một lần, hai người lại nhìn lẫn nhau lần nữa, đều thấy được từ trong mắt đối phương câu trả lời chắc chắn.

đá nát.

Tuyết đối là đá nát!

Mà còn là đứng đầu một trong năm đại đá nát được giới cược đá công nhận “Hắc Thán Thạch”

Muốn nói bên trong này có linh thạch, tuyệt đối không có khả năng.

Nếu không thì cứ lấy tất cả mọi người trong Giới đều đè xuống trên đất mà hung hăng chà đạp.

“Cược!”

Ngay lập tức hai người hạ quyết tâm cho ra câu trả lời.

Vậy mà bọn hắn lại gặp được một cái kẻ ngốc, vì sao lại không cược!

Không thấy bằng hữu của hắn là một bộ thần sắc lo lắng hay sao!

Có gì không dám!

“Các vị, còn có ai muốn cùng nhau tham gia vào đánh cược không? Có thể lấy ra linh thạch, chúng ta ấn theo tỉ lệ mà phân chia!”

Hai người nhịn đau mà nói.

Hai người họ chẳng qua là tán tu Luyện Khí đỉnh phong mà thôi, không hề giống như những thiếu gia có bối cảnh thực lực và đệ tử tông môn, ngoại trừ cung cấp cho tu luyện và sử dụng hàng ngày, nhiều năm đến đây, tự bản thân mỗi người cũng chỉ tích cóp được mấy trăm linh thạch mà thôi, đây là những tán tu trong Luyện Khí Giới còn xem như là giàu có, có điều hai người cộng lại, cũng không đủ mức hai ngàn linh thạch .

Khi hai người bọn hắn nói ra lời này, ngay tức thì là có người trong lòng dao động lên.

Nhưng mà trong lòng cũng có nghi ngờ.

Trần Thuận nhìn cũng không giống là kẻ ngốc, lí do làm như vậy là gì!

“Vị kia ở bên cạnh của hắn, hình như là thiếu thành chủ của thành Long Hoa, tôi đã từng gặp qua hắn ta!”

Tức khắc, có người lén lút nói nhỏ.

“Hoá ra là nhị thế tổ, chẳng trách, hai ngàn hạ phẩm linh thạch, đối với những người như chúng tôi mà nói, khó, nhưng đối với bọn hắn, khả năng chỉ là đếm chữ mà thôi!! Cược thôi!”

Sau khi lén lút trao đổi một lần.

Có người ra tiếng nói: “Tính thêm một người là tôi, tôi lấy ra hai trăm hạ phẩm linh thạch!”

“Cũng tính thêm một người là tôi, tôi lấy ra một trăm hạ phẩm linh thạch!”

…………

Rất mau, hai người Đoàn Thái và Lý Chiêu đã gom đủ hai ngàn linh thạch.

Không những vậy, còn có vượt mức.

Tiến đánh lên hai ngàn bốn trăm khối hạ phẩm linh thạch.

“Chúng tôi cá hai ngàn bốn trăm khối hạ phẩm linh thạch, thế nào?”

Đoàn Thái nhìn về phía Trần Thuận, mạnh mẽ chịu đựng vẻ mặt xúc động, hỏi.

“Được, chẳng qua là các người khẳng định phải đánh cược sao? Đến lúc đó, kết quả đã thua, ai dám quỵt nợ, mà gây phiền phức cho tôi, thế nhưng đừng trách tôi trở mặt không nhận thức người, cho nên, suy nghĩ cho kĩ!”

Trần Thuận nhợt nhạt mà nói.

“Tất nhiên đã suy nghĩ kĩ rồi!”

Lý Chiêu cũng chịu đựng xúc động trong lòng, nói ngay lập tức.

“Tốt!”

Khoé môi Trần Thuận câu lên một tia tươi cười.

Ở đây động tĩnh ầm ĩ lớn như vậy, sớm đã hấp dẫn phần lớn người ở tầng lầu thứ nhất của phường Tử Hà cược đá vây lại đây mà xem.


Không ít thợ chuyên môn cắt Nguyên Khoáng Thạch cũng là đang xem đến một màn này thì có nhiều hứng thú.

“Các người nói xem, sẽ xảy ra kỳ tích sao? Tôi thấy rằng vị đạo hữu này, rất có thể là trong lòng đã có dự tính!”

“Hắc Thán Thạch, từ trước đến nay chưa từng có cắt ra linh thạch!” Tức khắc, một vài thợ cắt Nguyên Khoáng Thạch đều lắc đầu, sẽ không có kỳ tích.

Trên hàng trăm ngàn năm đến nay, đều chưa từng có xảy ra kỳ tích dạng này.

Nếu không thì, Hắc Thán Thạch sẽ không bị trong cược đá Giới xưng là đứng đầu một trong năm đại đá nát.

“Cảm phiền vị nào là thợ cắt khoáng thạch, đến đây cắt một chút, làm người chứng kiến!”

Sau khi thấy bản thân bị nhắc nhở, đối phương vẫn như cũ kiên định, Trần Thuận lại nhìn về phía mấy người thợ, nói.

Thế thì để lão phu đến làm, đúng lúc cũng nhìn xem, có khả năng sẽ xảy ra kỳ tích hay không!

Đột nhiên, một lão giả râu tóc bạc trắng bước ra.

Nhận lấy khối Hắc Thán Thạch xấu xí vô cùng đó.

Thiết Đao Thạch trong tay, trong nháy mắt giống như ảo ảnh, bay lượn thay đổi lên.

Mà khối Hắc Thán Thạch kia trong tay của ông ta, vỏ thạch chính là loát loát loát mà bị bong ra từng mảng.

Tất cả mọi người, đều chăm chú mà nhìn chằm chằm động tác của lão giả.

Nhìn vào khối Hăc Thán Thạch kia!

Nhưng mà, thời gian từng chút từng giọt mà trôi qua.

Khối Hắc Thán Thạch đó càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.

Cuối cùng, chỉ vẻn vẹn còn thừa lại lớn nhỏ bằng nắm tay của trẻ sơ sinh.

Vẫn như cũ không có mảy may năng lượng nào chập chờn

Không có một chút nào là giống như có linh thạch bên trong!

Mấy người Đoàn Thái và Lý Chiêu, dù biết rằng bên trong này không có khả năng có linh thạch tồn tại, bản thân sẽ thắng chắc, nhưng dù sao đã lấy ra toàn bộ của cải của chính mình, muốn nói trong lòng một chút cũng không căng thẳng, đó là giả.

Cho dù là lão giả cắt Nguyên Khoáng Thạch, cũng đã lắc đầu.

Thời gian ngắn ngủi như vậy, Hắc Thán Thạch lớn nhỏ bằng một nắm tay như trẻ sơ sinh kia, lại là đã cắt đi hết một nữa rồi.

Chỉ vẻn vẹn thừa lại kích thước như noãn thạch ngỗng.

“Xem ra, chắc là không có kỳ tích xảy ra rồi!”

Lão giả thở dài một tiếng.

Mấy người Đoàn Thái, Lý Chiêu, trong lòng càng vui vẻ.

Long Tiềm, ánh mắt là hơi mờ mịt, lần này chẳng lẽ chính mình đã đoán sai?

Nhưng mà, ngay lúc lão giả sắp thu đao lại, cắt một đao cuối cùng.

Một đao này cắt xuống.

Tức khắc, trong Hắc Thán Thạch mà kích thước còn lại giống như noãn thạch ngỗng kia, đã phát ra một trận linh khí chập chờn.