Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 271: Đáng tiếc






Mà Bồ Bảo bên cạnh lại rất bình tĩnh, lặng lẽ lui ra.

Trước khi Trần Thuận lên tầng, hắn đã cho anh ta hai viên linh thạch hạ phẩm.

Đây phần thưởng mà anh ta gần như phải cố gắng làm việc suốt một năm mới có thể kiếm được!

Thế này thì bệnh của mẹ anh ta lại có hi vọng chữa được rồi!

Bồ Bảo nhìn theo bóng lưng của Trần Thuận, đầy biết ơn!

Anh ta cũng biết, Trần Thuận tuyệt đối không phải là người lòng dạ hẹp hòi.

Anh ta là một người bình thường, nếu hắn thật sự cho anh ta thêm mấy viên linh thạch, sẽ chỉ gây thêm tai họa cho anh ta mà thôi.

Anh ta vẫn hiểu được đạo lý dân thường vô tội, mang ngọc có tội!

Mà chỉ có một hai viên linh thạch, cho dù có người chú ý tới cũng sẽ không để ý lắm.

"Tôi thấy cậu bạn nhỏ có ánh mắt độc đáo, lại là người rất may mắn, hay là lên tầng bốn chơi một chút?"

Khi đi theo cầu thang tiến về phía trước, Đồng trưởng lão khẽ nói.

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Long Tiềm thoáng biến đổi, đồng thời trên mặt lại hiện ra vẻ tươi cười hơi nghiền ngẫm.

Lần này, Đồng trưởng lão có thể sẽ mang đá tự đập lên chân mình rồi!

Trần Thuận nghe vậy thì dường như có hơi do dự, cuối cùng mới gật đầu: "Được, vậy tôi lên tầng bốn chơi một chút!"

Vẻ mặt Đồng trưởng lão như bất tiện nhưng trong lòng lại vui mừng.

Tầng bốn đều là nguyên thạch thô, mỗi viên cũng phải mất một nghìn linh thạch hạ phẩm. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ Trần Thuận có phần coi trọng thể diện, không chừng hôm nay sẽ tiêu xài một khoản lớn đây.

Đồng trưởng lão thầm nghĩ, đến lúc đó mình lại thúc đẩy một chút, nói không chừng ngay cả viên linh thạch thượng phẩm nhỏ của cậu ta cũng sẽ bị giữ lại!


Tầng bốn còn vắng vẻ hơn tầng một nhiều!

Cả tầng bốn cũng chỉ có khoảng hai mươi người mà thôi!

Dù sao, tu sĩ có thể lấy ra một nghìn linh thạch hạ phẩm tới đổ thạch thật sự không nhiều, phần lớn đều là con cháu của các tông môn thế gia lớn.

Hơn nữa, Đông Thánh Thành cũng có rất nhiều phường đổ thạch. Danh tiếng của phường đổ thạch Tử Hà chỉ xem là bình thường, hôm nay có thể có hai mươi người đã được tính là thời điểm kinh doanh không tệ rồi.

Vừa nhìn thấy Đồng trưởng lão tự mình dẫn người lên, có một người thanh niên áo vàng lập tức lên tiếng: "Không ngờ Đồng trưởng lão lại tự mình dẫn người đến. Lẽ nào vị đạo hữu này là người mới vừa cắt ra linh thạch thượng phẩm?"

Có thể nói, chuyện cắt ra linh thạch thượng phẩm đã gây ra chấn động cực lớn!

Chuyện này gần như đã truyền khắp phường đổ thạch Tử Hà!

Người thanh niên áo vàng vừa nói ra lời này, những người khác lập tức nhìn về phía ba người Trần Thuận.

Mà phần lớn ánh mắt đều dừng lại trên người Trần Thuận.

Bởi vì, Trần Thuận dẫn đầu ba người phía sau trưởng lão Đồng!

Nhưng ngoại trừ chú ý tới Trần Thuận, thật ra còn có mấy người nhìn thấy Thiên Tuyết, ánh mắt sáng lên!

"Đúng là cậu bạn trẻ này, cậu ta có thực lực rất tốt đấy!"

Đồng trưởng lão trả lời.

Sau đó ông ta lại nhìn về phía Trần Thuận: "Cậu bạn nhỏ, tầng bốn này có rất nhiều đá kỳ lạ, cậu có thể thoải mái đánh cược!"

"Ha ha, cậu cũng có thể cho chúng tôi được mở mang thêm tầm mắt!"

"Đúng vậy, tôi đã rất lâu chưa từng thấy có người nào cắt ra linh thạch thượng phẩm rồi. Có thể thấy được đạo hữu không chỉ có ánh mắt độc đáo, cũng là người may mắn đấy. Nói không chừng, hôm nay đạo hữu có thể làm cho phường đổ thạch Tử Hà phải chịu thua thiệt lớn!"

Không ít người đều lên tiếng.

Đồng trưởng lão cũng cười híp mắt nói: "Buôn bán mà, làm gì có vụ kinh doanh nào mà lời mãi không lỗ chứ!"

Nghe kẻ xướng người hoạ, dường như mấy người này đang nhờ cậy.

Nhưng thật sự lại không phải vậy!

Chẳng qua tất cả mọi người đều rất chờ mong Trần Thuận ra tay, để chứng kiến xem người cắt ra linh thạch thượng phẩm này rốt cuộc thật sự có thực lực, hay chỉ là do may mắn.

Nếu hắn thật sự có thực lực, vậy trong lòng không ít người có thể sẽ có ý định khác.

Cho dù phần lớn người ở tầng bốn đều là cường giả Thông Thần cảnh, Trần Thuận chỉ là Luyện Khí đỉnh phong nhưng hắn không hề khiếp sợ, vẫn thản nhiên nói: "Chỉ do may mắn thôi. Nhưng tôi luôn có cảm giác vận may của tôi không tệ. Nếu các vị đạo hữu muốn chứng kiến, vậy tôi cắt thử một viên trước!"

Lúc này, những người khác ở tầng bốn không đi đổ thạch nữa, tất cả đều tập trung ánh mắt đến trên người Trần Thuận.

Trần Thuận thản nhiên đi tới một khu vực chất một đống nguyên thạch!

Nguyên thạch bên trong có lớn có nhỏ.

Lớn thì to bằng mấy người, nặng đến mấy trăm cân, mà nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay.

Trần Thuận đi qua mấy khu vực.

Hắn vừa đi vừa nhìn.

Cuối cùng, hắn đã chọn được một khối nguyên thạch lớn bằng cái thớt!

Đó là một khối nguyên thạch bình thường, không phải là đá vô dụng khác.

Nếu cẩn thận cảm nhận, còn có thể cảm nhận được một chút sóng năng lượng trong đó!

Mọi người thấy Trần Thuận chọn nguyên thạch xong, tất cả đều nhìn với vẻ hứng thú.

Một ông già mặc áo bào của Tử Hà Cung đi tới, lấy ra nguyên thạch mà Trần Thuận đã chọn, lưỡi dao chuyên dùng để cắt nguyên thạch trong tay ông ta bay lên bay xuống.


Chẳng mấy chốc ở lớp vỏ đá bong ra từng mảng!

Dần dần, khí tức năng lượng từ bên trong tràn ra càng lúc càng nhiều.

Phần lớn những người khác đều biến sắc.

Lẽ nào, đây thật sự là một thiên tài đổ thạch?

Phải biết chuyện đổ thạch không chỉ có thể dựa vào may mắn mà thôi.

Thậm chí còn có công pháp đổ thạch riêng, nếu tu luyện tới trình độ cao thâm, gần như có thể phân biệt được tất cả nguyên thạch, xem bên trong có linh thạch không, thậm chí là số lượng bao nhiêu, chất lượng và đẳng cấp thế nào!

Chẳng qua có rất ít người có thể tu luyện tới trình độ cao thâm. Mà cho dù thật sự có người tu luyện đến mức cao thâm, nhưng nói tới phân biệt rõ phần lớn nguyên thạch, cũng không người nào dám thể hiện ra.

Bằng không, hoặc gia nhập vào phường đổ thạch nào đó, bị người khác trói buộc, làm việc cho người ta, hoặc sẽ bị tất cả phường đổ thạch đưa vào danh sách đen, thậm chí còn chẳng biết tại sao lại chết. Trước đó cũng không phải chưa từng có tiền lệ này!

Mà còn có số ít người lại lộ vẻ nghiền ngẫm.

Trong đó tất nhiên cũng có cả trưởng lão Đồng!

Rất nhanh!

Theo tốc độ ông già cắt lột vỏ đá càng lúc càng nhanh, năng lượng tràn ra càng lúc càng nhiều.

Nhưng khi nguyên thạch với kích thước bằng một cái thớt này bị cắt chỉ còn lại một phần ba, năng lượng bỗng nhiên bạo phát.

Sau khi năng lượng bạo phát ra, phần nguyên thạch còn lại trong tay ông già lại biến thành đá quặng bình thường, không có bất kỳ sóng năng lượng nào nữa!

"Đáng tiếc, là đá giả!"

"Hơn nữa, còn là một viên đá giả gần đạt tới linh thạch trung phẩm!"

Đá giả chính là chỉ một loại nguyên thạch bên trong ẩn chứa một phần linh khí, sẽ hình thành sóng linh khí dao động, nhưng vẫn chưa hình thành ra linh thạch!

Nó chỉ gây ra ảo giác cho người đổ thạch!

Người bình thường khó có thể phân biệt được nguyên thạch này!

"Ôi, đáng tiếc!"

Trên mặt Trần Thuận cũng lộ vẻ tiếc nuối.

Vẻ mặt Long Tiềm lại hơi khác thường!

Thật không vậy?

Trước đó Trần Thuận cược ra một viên linh thạch thượng phẩm là nhờ thực lực hay may mắn?

Giờ phút này, Long Tiềm đột nhiên cảm giác mình không chắc chắn lắm.

Nếu không, sao Trần Thuận có thể để một nghìn linh thạch hạ phẩm của mình đổ xuống sông xuống biển.

Anh ta lại biết được Trần Thuận không có nhiều linh thạch lắm.

Hắn còn không có nhiều bằng anh ta đâu.

"Tôi thử lại lần nữa!"

Vẻ tiếc nuối trên mặt Trần Thuận lập tức biến mất.

Trên đó lại hiện lên vẻ hưng phấn.

Ban đầu, Đồng trưởng lão còn muốn nói thêm vài câu, an ủi Trần Thuận một chút, sau đó lại khuyên hắn tiếp tục đổ thạch.

Thấy tình hình này, ông ta lập tức ngậm miệng lại!


Ông ta cười ôn hòa.

Lần này, chỉ thấy Trần Thuận lại đi chọn nguyên thạch, những người khác vẫn luôn theo dõi Trần Thuận.

Cho dù là thánh thủ đổ thạch, bình thường cũng có lúc sai lầm.

Mọi người lại nhìn Trần Thuận, xem người cắt ra linh thạch thượng phẩm lần này là có thực lực hay hoàn toàn tùy thuộc vào vận may!

Tầng bốn có tổng cộng sáu khu vực!

Lần này, Trần Thuận không do dự nhiều.

Sau khi đi tới khu vực thứ tư xem, hắn nhắm mắt lại, dường như đang cẩn thận cảm ứng điều gì đó.

Trong mắt đám người lóe lên vẻ kinh ngạc lạ thường.

Chẳng lẽ hắn thật sự tu luyện công pháp đổ thạch gì đó?

Trần Thuận lại nhanh chóng mở mắt ra, chỉ tay vào một khối nguyên thạch chỉ lớn bằng bàn tay!

"Chính là nó!"

Trần Thuận thản nhiên nói.

Lần này, trong lòng mọi người đều thoáng động.

Cho dù là Đồng trưởng lão cũng không ngoại lệ, ánh mắt hơi dao động.

Khối nguyên thạch này chỉ lớn bằng bàn tay nhỏ, thể tích chỉ nhỏ như vậy.

Cho dù có thể cắt ra linh thạch, nếu không phải là linh thạch thượng phẩm, vậy Trần Thuận tốn một nghìn linh thạch hạ phẩm mua khối nguyên thạch này tuyệt đối là thiệt.

Cho dù là một viên linh thạch trung phẩm hoàn chỉnh, Trần Thuận cũng chịu thiệt lớn!

Nhưng Trần Thuận lại chọn nó.

Thấy Trần Thuận đã chọn nguyên thạch, lúc này Thiên Tuyết ngoan ngoãn đi ra, lấy một nghìn linh thạch hạ phẩm giao cho Tử Hà Cung!

Dáng vẻ của cô chính là thị nữ bên cạnh Trần Thuận!

Số linh thạch thắng được trước đó cộng thêm của bản thân Trần Thuận, Trần Thuận đều giao cho Thiên Tuyết.

Sau khi hắn chọn được nguyên thạch xong, ông già mặc áo bào Tử Hà Cung lúc trước lại cầm dao, tiến hành cắt khối nguyên thạch to bằng bàn tay này.

Thể tích của nó nhỏ nên tốc độ cũng nhanh!

Chẳng mấy chốc, khối nguyên thạch lớn chừng bàn tay này đã được cắt xong!

Không có gì!

Cho dù là một chút linh thạch hạ phẩm cũng không có!