Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 299: Nhất niệm thành đan






“Dẫn lửa!”

Chân phải Trần Thuận giậm một cái xuống mặt đất.

Một luồng địa hỏa lập tức từ trước mặt Trần Thuận bay lên.

Rồi đột nhiên bao bọc toàn bộ lò luyện đan ở bên trong.

Nhiệt độ xung quanh Trần Thuận tăng lên cực nhanh.

Một lát sau.

“Mở lò!”

Trần Thuận đưa tay, không ngại nhiệt độ cao bỗng nhiên vỗ vào lò luyện đan.

Nắp lò luyện đan đột nhiên bay lên không trung, lơ lửng trên bầu trời nhưng từ đầu đến cuối không hề rơi xuống.

“Dược đến!”

Lúc này Trần Thuận vẫy tay lần nữa.

Các loại nguyên liệu đã được Trần Thuận sắp xếp xong từ trước ngay tức khắc cùng nhau bay tới.

Nối đuôi nhau về phía lò luyện đan và đi vào trong.

“Anh ta muốn luyện dược duy nhất một lần?”

Lập tức có người kinh ngạc thốt lên.

Phải biết là tôi luyện mỗi một loại dược sự đòi hỏi về nắm chắc độ lửa, trình độ tôi luyện và yêu cầu về thủ pháp, tất cả đều khác nhau.

Nhất là cấp bậc đan dược càng cao thì yêu cầu càng cực kì khắc nghiệt, thậm chí có thể nói là mức độ biến thái.

Khâu nào, phần nào, cho dù xảy ra một vấn đề nhỏ thì cũng sẽ khiến cả lần luyện đan cuối cùng đều thất bại.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao luyện đan tỉ lệ thất bại cao.

Yêu cầu đối với luyện đan sư cũng rất cao.

Không có chút của cải thì càng không có khả năng trở thành luyện đan sư.

Bởi vì tất cả luyện đan sư đều đang tiêu tốn vô số nguyên liệu, trải qua vô số lần thất bại mới tiến tới thành công.

Mà bây giờ Trần Thuận lại ngông cuồng muốn duy nhất một lần tôi luyện tất cả đan dược?

Điều này không phải là đang gây cười chứ?

Nói là đang nói chuyện hoang đường viển vông cũng đều làm nhục từ này.


“Ha ha ha, xin lỗi, tôi thu hồi lời nói trước đó của tôi, tôi thừa nhận tôi sai rồi, tôi không nên hoài nghi cậu không phải luyện đan sư!”

“Cậu là luyện đan sư!”

“Chỉ có điều lại là luyện đan sư ngu ngốc!”

Giờ phút này Tần Nghị cười ha ha nói.

Trong lòng sảng khoái trước giờ chưa từng có.

Trần Thuận sẽ thành trò cười của tất cả mọi người, mà so ra thì anh ta sẽ là người chiến thắng.

Điều quan trọng nhất là sự tính toán của anh ta sẽ không thất bại nữa.

Nhà họ Cơ và mỹ nhân.

Anh ta đều sẽ đạt được.

Nhưng mà chẳng bao lâu sau thì nụ cười trên mặt Tần Nghị dần dần cứng lại.

Loại thất bại kia, âm thanh đan nổ không hề truyền đến.

Trái lại một mùi thơm thảo dược dần dần tỏa ra.

Nó thuộc loại có độ tinh luyện đạt tới sáu mươi phần trăm trở lên đối với dược tính.

Tần Nghị lập tức đánh giá.

“Không đúng, là bảy mươi phần trăm!”

“Bảy mươi lăm phần trăm?”

“Tám mươi phần trăm?”

Không chỉ có Tần Nghị mà ngay cả sắc mặt của đám người nhà họ Cơ cũng đều dần dần thay đổi.

“Chín mươi phần trăm?”

Cuối cùng có người lên tiếng một cách không chắc chắn.

Trần Thuận có thể tôi luyện dược tính của dược liệu lên đến hơn chín mươi phần trăm?

Điều này sao có thể?

Tất cả mọi người đều lắc đầu.

Ngay cả Cơ Viễn Bác và Cơ Dao cũng đều không quá tin tưởng.

Nhưng rất nhanh mọi người đều không thể không tin.

Nhất là những người như Cơ Viễn Bác đã đắm chìm trong đan đạo hàng chục, hàng trăm năm. Mới chỉ thông qua mùi thơm của thuốc và mùi vị cũng có thể đoán được mức độ tinh luyện của dược liệu.

Cái này chắc chắn là đạt đến chín mươi phần trăm.

Thậm chí vẫn đang lên.

Tất cả mọi người đều kinh hoàng.

Đồng thời tôi luyện tất cả dược liệu, vậy mà không vỡ, không nổ.

Trái lại hắn đã tinh luyện đến mức độ hơn chín mươi phần trăm.

Mọi người đều nuốt một ngụm nước bọt.

Giống như gặp quỷ.

Nụ cười trên mặt Tần Nghị hoàn toàn cứng lại.

Nhìn Trần Thuận với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

“Không... điều này không có khả năng.”

Cả người Tần Nghị đều đang run lên.

Đầu đầy mồ hôi.

Chỉ có Trần Thuận là khẽ thở dài một cái.

Chung quy lại thì địa hỏa cũng chỉ là loại lửa luyện đan bình thường.

Có thể tinh luyện dược liệu đạt tới chín mươi lăm phần trăm đã là cực hạn.

Nhưng như vậy là đủ.

Luyện chế đan dược có chất lượng cực phẩm đạt độ tinh luyện tám mươi phần trăm trở lên là đủ rồi.

Sau vài nhịp thở nữa.

Hai tay Trần Thuận biến ảo, vỗ xuống lò luyện đan một chưởng rồi lại một chưởng nữa.

Trong lò đan không ngừng phát ra tiếng kêu rên.

Một lát sau.

“Đan thành!”

Trần Thuận vỗ vào lò luyện đan lần nữa.

Nắp lò bay lên.

Tám viên Trúc Nguyên Đan nối liền nhau như một tấm rèm ngọc từ trong lò luyện đan bay ra.


Rơi vào hộp ngọc đã được chuẩn bị xong từ sớm, đề phòng dược tính lan tràn.

Sau đó Trần Thuận tiện tay vung lên.

Hộp ngọc bay về phía Cơ Viễn Bác.

Cơ Viễn Bác nhận hộp ngọc.

Dù ông ta là luyện đan sư tam phẩm danh chấn tiên giới, gia chủ nhà họ Cơ, thành chủ Cơ Thành, địa vị cùng với không ít tông môn chưởng giáo đều là quyền thế ngang nhau.

Có cảnh tượng nào mà chưa từng gặp qua.

Nhưng lúc này hai tay Cơ Viễn Bác vẫn đang run rẩy.

Hưng phấn.

Kích động.

Thậm chí còn có một chút chán nản nữa.

Các loại cảm xúc đan xen lẫn nhau.

“Tám viên Trúc Nguyên Đan, không có viên nào hỏng, đồng thời tất cả đều có chất lượng cực phẩm.”

“Tỉ lệ thành đan là trăm phần trăm!”

Cơ Viễn Bác hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi nói ra kết quả.

“Lần so đan này Tông chủ Ma Tông Trần Thuận thắng!”

Toàn bộ yên tĩnh.

Tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Trần Thuận thắng.

Trần Thuận không chỉ thắng.

Mà hắn còn thắng với tài năng như thần.

Nhất niệm thành đan!

Mọi người vốn cho rằng chẳng qua hắn chỉ đùa trẻ con.

Nhưng không ngờ Trần Thuận lại thật sự làm được.

Tần Nghị mặt như tro tàn.

Như cha mẹ chết!

“Sao lại như vậy? Làm sao có thể?”

Cho tới bây giờ Tần Nghị vẫn khó có thể tin.

Nhìn chòng chọc vào Trần Thuận.

Anh ta vất vất vả vả, tốn một tiếng rưỡi, nơm nớp lo sợ, cẩn thận tỉ mỉ, cuối cùng luyện chế được Trúc Nguyên Đan trung phẩm tỉ lệ thành đan trăm phần trăm.

Hiệu quả tốt hơn so với dự tính của anh ta.

Trong mắt anh ta toàn bộ tiên giới người dưới ba mươi tuổi có thể thắng được anh ta có thể đếm trên đầu ngón tay.

Rất có thể ngay cả Thượng Quan Hạo Vũ trước mắt có lẽ cũng không bằng anh ta.

Chỉ có đệ tử chân truyền duy nhất của Minh chủ Đan Minh có thể sẽ hơn anh ta một bậc.

Nhưng bây giờ, trước “Nhất niệm thành đan” của Trần Thuận thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.

Anh ta dùng tiếng rưỡi mới thành đan.

Trần Thuận chỉ dùng một phút rưỡi, không đúng, e rằng còn không lâu như vậy.

Anh ta luyện chế được năm viên Trúc Nguyên Đan.

Trần Thuận luyện chế được tám viên!

Trúc Nguyên Đan của anh ta chỉ là chất lượng trung phẩm.

Nhưng Trần Thuận luyện chế, tất cả đều là chất lượng cực phẩm!

So thế nào được?

Căn bản là không có cách nào so.

Giờ phút này ngay tại hiện trường yên tĩnh tới cực điểm.

Một giọng nói có chút bi bô xen lẫn với sự hưng phấn vang lên.

“Oa, anh trai, anh thật lợi hại, em muốn theo anh học luyện đan!”

Liễu Liễu bỗng nhiên thoát khỏi lòng ông nội.

Bước chân nhỏ chạy về phía Trần Thuận.

Lần này ông lão không có bất kì sự ngăn cản nào.

Trái lại vẻ mặt tràn đầy tươi cười.

Vô cùng mừng rỡ.

Một số trưởng lão ở xung quanh lúc này nhìn Liễu Liễu chạy về phía Trần Thuận.


Lại nhìn hắn một chút.

Nhất thời cảm thấy hâm mộ tột độ.

Giờ phú này ông lão cũng cực kì hãnh diện.

Nhìn Liễu Liễu chạy đến trước mặt mình.

Trần Thuận dang hai cánh tay bế Liễu Liễu lên ôm vào lòng.

“Muốn học luyện đan với tôi thì sẽ phải bái tôi làm thầy, sau này gọi tôi là sư phó, nghe không?”

Trần Thuận cười nhẹ nhàng nói.

Nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.

Pháp không thể dễ dàng truyền thụ được!

Cho dù là trên trần gian hắn đã truyền cho lão quỷ hợp hoan Ngụy Vô Tâm, Gấu Xám, Thiết Quyền, thậm chí ngay cả Tống Thiên Hy và Vương Minh Vy thì cũng đều là công pháp cao thâm khác mà Trần Thuận nắm giữ.

Ví dụ như Tống Thiên Hy, Trần Thuận truyền thụ cho cô “Vô thượng bí điển” mà trước kia Trần Thuận trộm được ở Dao Trì, thích hợp cho việc tu luyện của Tống Thiên Hy.

Kể cả ở tiên giới, hắn cho Long Tiềm “Đổ thạch tâm kinh”, hay là “Đại Diễn kiếm quyết”cho buổi đấu giá Thiên Diệu cũng đều không phải thật sự của Trần Thuận mà đều là kiếp trước Trần Thuận ngo ngoe, vơ vét có được.

Mà pháp của chính hắn thì đời này chỉ từng truyền thụ cho ba người.

Ba vị đệ tử ở kiếp trước!

Mà bây giờ Trần Thuận định nhận vị đệ tử thứ tư, truyền cho cô bé pháp đan đạo.

Liễu Liễu chính là thiên tài đan đạo.

Quan trọng là có duyên với hắn.

“Sư phó nghe thật già.” Liễu Liễu chớp mắt, lại hỏi: “Em có thể gọi là anh sư phó được không?”

“Có thể!”

Trần Thuận khẽ gật đầu.

Sau đó nhìn về phía Cơ Viễn Bác và ông lão.

“Tôi muốn nhận Liễu Liễu làm đệ tử, các ông có đồng ý không?”

Trần Thuận hỏi.

Cho đến lúc này đám người Cơ Viễn Bác mới hoàn hồn.

Vẻ mặt lập tức vô cùng mừng rỡ.

Không có ý phản đối.

“Đương nhiên, không chỉ như thế, lễ bái sư phải long trọng.”

Cơ Viễn Bác lập tức trả lời.

Đây là cơ duyên.

Cơ duyên to lớn.

Liễu Liễu bái Trần Thuận làm sư phụ, nếu là có thể học được pháp “Nhất niệm thành đan” của Trần Thuận.

Cho dù không thể truyền thụ cho nhà họ Cơ.

Nhưng chung quy lại vẫn là người nhà họ Cơ.

Hơn nữa cũng sẽ khiến nhà họ Cơ và Trần Thuận có sự ràng buộc.

Tất nhiên lần so đan này Trần Thuận sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ nhà họ Cơ.

Giờ phút này Cơ Viễn Bác nảy sinh một ý nghĩ.

Lúc trước Trần Thuận chính là vì “Thủy tinh chi hỏa” mà đến, muốn thay nhà họ Cơ nghênh chiến với nhà Thượng Quan, hơn nữa lại còn biết phép tắc.

Chẳng lẽ bản thân hắn cũng ôm ý định ở rể mà đến?

Nếu như vậy thì chính là song hỉ lâm môn. Thắng được nhà Thượng Quan đó chính là tam hỉ lâm môn.

Không ai ngăn nổi nhà họ Cơ vùng dậy!