Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 88: trịnh gia thủ đô






Thượng Kinh, Trịnh gia!

Khi Trần Thuận dẫn theo hai người Ma La, Ma Thích tới Trịnh gia ở thủ đô, Trịnh gia sớm đã bước vào trạng thái cảnh giác phòng bị.

Là một trong những gốc rễ của Trịnh gia, Trịnh Hoành Triết thực lực đứng đầu tông sư dường như sẽ không xuất hiện ở trước mặt mọi người, lúc này, đang đứng trước người của gia tộc họ Trịnh.

Nhìn thấy ba người tùy ý đi tới, trong đôi mắt già nua của Trịnh Hoành Triết lóe lên tia sáng tinh anh.

“Bá Nghị, ba con đâu?” Giọng Trịnh Hoành Triết có chút khàn, nhưng vừa lên tiếng lại như sấm rền.

Ma Thích nghe thấy, không tiếp lời. Chỉ cung kính theo phía sau Trần Thuận, tiếp tục đi về phía Trịnh gia.

Khuôn mặt già nua của Trịnh Hoành Triết lóe lên đau đớn.

Tuổi ông quá lớn, cả đời này, tu vi võ học của ông cũng không thể tiến thêm bước nữa, thần cảnh vô vọng, không tới năm năm, ông sẽ tọa hóa.

Là người kế thừa huyết mạch, lại cùng là đứng đầu tông sư, giữa ông và Trịnh Kim Sư có loại cảm ứng đặc thù, trước đó, ông cảm nhận được hơi thở sinh mệnh của Trịnh Kim Sư biến mất, ý thức được đã xảy ra chuyện, bèn lập tức xuất quan.

Bây giờ mới biết hàng loạt sự việc xảy ra ở nhà họ Trịnh. Tuy nhiên ông vẫn còn ôm một tia hi vọng, nhưng bây giờ, nhìn thấy hành động như vậy của Trịnh Bá Nghị, ông liền biết, Trịnh Kim Sư – cao thủ đệ nhất của Trịnh gia, đã chạm tới ngưỡng cửa thần cảnh, đã thật sự ngã xuống rồi.

Mà sinh mệnh ông cũng sắp đi tới cuối đoạn đường, ông đã có thể đoán được sự suy bại trong tương lai của Trịnh gia!

“Vị này, hẳn chính là Trần Thuận đi!” Trịnh Hoành Triết nhìn thấy người trẻ đi ở trước mắt Trịnh Bá Nghị và Trịnh Đông Dương, lên tiếng nói.

“Không sai.” Trần Thuận nhìn ông ta, nhàn nhạt nói: “Nếu ông thức thời, hôm nay có thể giữ được tính mạng!”


Mắt Trịnh Hoành Triết lóe lên thần sắc phức tạp: “Bộ xương già của lão hủ cũng đã chôn vào hoàng thổ hơn nửa rồi, sống nhiều hay ít đi vài ngày không có gì khác biệt.”

“Kim Sư chết dưới tay cậu, vậy cũng là có nhân có quả, nếu không phải Trịnh gia chọc tới cậu trước, Đông Dương lại cho người bắt cóc vợ cậu, bây giờ cũng không đi tới bước đường hôm nay, không trách được người khác!”

Mắt Trần Thuận lóe lên kỳ dị.

“Nhân quả đã rồi, Trịnh gia tôi thề, tuyệt sẽ không truy cứu nữa, còn bằng lòng bồi thường, không biết anh bạn nhỏ có bằng lòng giao hai phản đồ này cho Trịnh gia, từ đây, chúng ta cắt đứt tất cả!”

Vì tương lai của Trịnh gia, Trịnh Hoành Triết đành thỏa hiệp.

Huống chi, Trần Thuận là thiên tài trời phú, tuổi còn trẻ đã có thể chém chét Trịnh Kim Sư, thực lực của ông ta bây giờ vẫn chưa bằng Trịnh Kim Sư, căn bản không phải đối thủ của Trần Thuận.

“Nực cười, nếu vậy không phải sau này ai cũng có thể đến tìm tôi gây phiền phức, làm hại người thân bạn bè tôi, đánh không lại lại muốn xin lỗi bồi thường?” Trần Thuận cười lạnh.

“Tôi biết thực lực của cậu hùng mạnh, nhưng nếu cậu muốn kiên trì, vậy chính là lưỡng bại câu thương, không bằng lựa chọn cùng thắng?” Trịnh Hoành Triết tiếp tục nói.

Ông ta không có cách nào giết chết Trần Thuận, không giết được Trần Thuận, vậy có nghĩa là, Trịnh gia sẽ kết thù với kẻ địch khủng bố có hi vọng bước vào thần cảnh, cho dù Trịnh gia trước đây có mạnh, hễ ông ta tọa hóa, vậy Trịnh gia sẽ nguy hiểm!

“Lưỡng bại câu thương, ông xem trọng mình quá rồi.” Trần Thuận cười lạnh nói.

“Tôi quả thực không phải đối thủ của cậu, nhưng cậu cũng không tránh khỏi quá cuồng vọng, Trịnh gia tôi, là gia tộc từng bước qua thần cảnh!” Trịnh Hoành Triết biết, Trần Thuận tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy, đã vậy, thì chiến đi.

“Bày trận!” Trịnh Hoành Triết hét lên một tiếng.

Tức thì, Trần Thuận liền cảm giác hoàn cảnh xung quanh như bỗng chốc xảy ra biến hóa.

Hắn đã ở trong ranh giới xa lạ, trong mê cung cực lớn. Xung quanh toàn là sương mù! Không phán đoán được thời gian, cũng không phân rõ được phương hướng! Ảo trận! Trần Thuận lập tức đoán ra đây là trận pháp gì.

“Trần Thuận, cậu đã rơi vào trong đại trận hộ tộc Trịnh gia tôi, đây là tổ tiên thần cảnh của tôi tự tay bố trí, cậu ngoan ngoãn hưởng thụ đi!” Lúc này, giọng nói của Trịnh Hoành Triết như sấm rền vang lên xung quanh.

Khóe môi Trần Thuận cong lên nụ cười lạnh. Người thần cảnh bố trí sao? Ảo trận này, quả thực rất cao minh. Nhưng vẫn là câu nói đó. Nếu hắn vẫn còn ở luyện khí cảnh, Trần Thuận chỉ có thể thật quy củ đi tìm mắt trận, thành thật phá đi ảo trận này. Nhưng bây giờ, hắn đã vào thông thần! Mặc dù là vừa vào thông thần, còn ở sơ kỳ. Vậy cũng sớm đã không thể xem như vậy nữa.

“Gì, thông thần? Đã không còn là phàm cảnh!”

“Ảo trận nhỏ nhoi, phá cho tôi!”

Trần Thuận hét lên sắc bén, đứng nguyên tại chỗ, chân phải đạp mạnh xuống đất. Tức thì, luồng khí vô hình lấy Trần Thuận làm trung tâm, tản ra xung quanh.

“Không hay rồi, trận pháp bất ổn rồi?” Trịnh Hoành Triết trong lòng cả kinh. Trận pháp tổ tiên thần cảnh bố trí, nếu không phải thần cảnh, nhiều nhất là trùng hợp phá trận, cho dù đỉnh cao tông sư cũng tuyệt đối không thể dùng lực phá trận. Trận pháp sao lại trở nên không ổn định? Nhưng còn may, trận pháp chỉ là lay động một chút rồi ổn định lại.

“Tên nhóc này quá yêu nghiệt, chỉ có thể trông chờ trận pháp có thể vây khốn được hắn, nếu hắn không thể phá trận, không ăn không uống, nói không chừng có thể nhốt hắn tới chết, nếu thật sự có thể như vậy, vậy Trịnh gia sẽ an toàn rồi!” Trịnh Hoành Triết nhìn Trần Thuận trong trận pháp, thở dài.

Đồng thời, lại nhìn sang Ma La, Ma Thích, mắt lóe lên ý lạnh. Tuy nhiên, chính vào lúc này, Trịnh Hoành Triết bỗng nhiên lại cảm nhận được trận pháp xảy ra chấn động. Mặc dù chỉ là một giây ngắn ngủi, nhưng cường độ chấn động lại mạnh hơn trước đó!

Trong đầu Trịnh Hoành Triết lập tức sinh ra một suy nghĩ có chút khó tin. Hẳn sẽ không phải Trần Thuận đang dùng sức phá trận chứ? Hắn lại có thể ép trận pháp thần cảnh bố trí rung chuyển?

Trịnh Hoành Triết có chút kinh sợ! Tiếp đó, trận pháp lại rung chuyển.

Trịnh Hoành Triết cả kinh. Trần Thuận thật sự là đang cưỡng chế phá trận, hơn nữa, thật sự làm rung chuyển trận pháp thần cảnh bố trí.


……

Trần Thuận trong trận có chút ngoài ý muốn. Ảo trận này còn kiên cố hơn dự liệu của hắn.

Xem ra, cao thủ thần cảnh trên trái đất này vẫn là có chút bản lĩnh. Tuy nhiên, cũng chỉ vậy mà thôi.

“Phá!” Trần Thuận lại hét lên, lập tức, hết tầng này đến tầng khác Hỗn độn chi lực lấy hắn làm trung tâm tràn ra xung quanh. Nơi Hỗn độn chi lực đi qua từng chút phá rách. Một giây sau, xung quanh Trần Thuận, sương mù biến mất, mê cung không còn nữa, khôi phục lại bình thường.

Trịnh Hoành Triết nhìn thấy một màn này, trừng to hai mắt, hoàn toàn không dám tin. Trần Thuận lại thật sự phá bỏ trận pháp do tổ tiên thần cảnh của họ bố trí! Sao có thể?

“Cậu, sao có thể…” Trịnh Hoành Triết có chút lắp bắp.

Trần Thuận cười lạnh nói: “Ảo trận nho nhỏ, kỹ xảo bắt ruồi!” Đợi sau khi Ma La quản lý Trịnh gia, hắn sẽ lại bố trí một trận pháp cho Trịnh gia. Đại trận phòng ngự và công kích kiêm hộ tộc.

Nếu có thể gom đủ tài liệu nghịch thiên hiếm gặp trong vũ trụ, Trần Thuận thậm chí có thể bố trí được thánh địa bất hủ trong vũ trụ, đại trận hộ tộc vạn năm truyền thừa thế gia.

Uy lực cỡ đó chính là trái đất nổ tung cũng có thể bảo vệ Trịnh gia an toàn!

Giờ phút này, Trịnh Hoành Triết có chút tuyệt vọng. Sự cường đại của Trần Thuận hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của ông ta. Chẳng lẽ là trời muốn diệt Trịnh gia ta?

Mặt Trịnh Hoành Triết lóe lên đau khổ. Tuy nhiên, chính vào lúc này, ông ta bỗng nhiên cảm nhận được hơi thở khiến ông ta khủng bố tột độ.

Trần Thuận cũng trái tim giật nảy.

Trong Trịnh gia lại truyền ra hơi thở khiến hắn cũng căng thẳng. Sau đó, một tia kim quang lướt phá hư không, xuất hiện ở trước mặt Trần Thuận.

Mắt Trần Thuận lóe sáng. Lập tức phất tay, phía trước hắn xuất hiện tia sáng màu xám, chính là Hỗn độn chi lực, bao kim quang đang nhanh chóng bắn tới vào trong. Tia kim quang đó lại không lập tức tiêu tán, mà là cắn nuốt Hỗn độn chi lực một lát, kiên trì được vài giây mới biến mất!

Thú vị! Nếu không phải kiếp này Trần Thuận tu Hỗn độn chi lực, hôm nay thật sự sẽ bị tia kim quang này làm bị thương.

Trần Thuận đoán, nếu đổi Hỗn độn chi lực thành linh lực, thì thật sự không thể giáng phục kim quang này.

Trong Trịnh gia, lại có sự tồn tại của bảo pháp. Mắt Trần Thuận lập lòe tia sáng tinh anh!

Trịnh Hoành Triết nhìn thấy một màn vừa rồi, thật sự kinh sợ. Trong Trịnh gia ông ta, là ai có thể phát ra một kích đáng sợ như vậy? Sao ông ta không biết Trịnh gia còn có cao thủ như vậy? Vốn dĩ, kim quang khiến ông ta căng thẳng sợ hãi xuất hiện, trái tim tuyệt vọng của ông ta lập tức nhảy tới cuống họng, dâng lên hi vọng trước nay chưa từng có. Tuy nhiên, một giây sau, lại khiến trái tim ông ta trầm vào đáy cốc. Trần Thuận, quá mạnh!

Trịnh Hoành Triết biết, nếu đổi thành ông ta, vừa nãy hẳn đã bị tia kim quang đó công kích bị thương nặng, mất mạng ngay lập tức cũng có khả năng. Tuy nhiên, lại không làm Trần Thuận bị thương mảy may nào. Chẳng trách, Trịnh Kim Sư đã chạm tới ngưỡng cửa thần cảnh cũng chết trong tay Trần Thuận. Trần Thuận e là nửa bước chân đã bước vào thần cảnh rồi đi. Càng đoán như vậy, Trịnh Hoành Triết càng tuyệt vọng.



Trần Thuận vươn tay vỗ lên người Trịnh Hoành Triết, lập tức phong bế các huyệt đạo trên người ông ta. Khiến ông ta không dùng được chút sức lực nào.

“Chuyện sau đó, giao cho các người!” Trần Thuận nói với Ma La và Ma Thích ở phía sau.

“Tuân mệnh!” Ma La Trịnh Đông Dương, và Ma Thích Trịnh Bá Nghị, hai người đồng thời đáp.

Sau đó, Trần Thuận bèn xách Trịnh Hoành Triết biến mất ngay tại chỗ.

Vừa nãy, hắn đã phát tán thần niệm ra ngoài, tìm thấy nguồn phát ra tia kim quang. Lại là trong từ đường Trịnh gia. Chốc lát sau, Trần Thuận bèn dẫn theo Trịnh Hoành Triết xuất hiện trong từ đường Trịnh gia.


Từ đường Trịnh gia thờ cúng rất nhiều bài vị tổ tiên Trịnh gia. Nhưng trong đó, chỉ một nơi bày đài thờ cúng, không có bài vị, phía trên chỉ đặt một tượng người vàng nhỏ.

Trịnh Hoành Triết nhìn thấy tượng người vàng nhỏ, trong lòng lập tức tràn ra một suy nghĩ, chẳng lẽ, tia kim quang ban nãy là do tượng này phát ra? Nếu không sao Trần Thuận lại dẫn ông ta tới từ đường.

“Tượng vàng này là người thần cảnh Trịnh gia ông?” Trần Thuận lên tiếng hỏi.

Trịnh Hoành Triết kiêu ngạo nói: “Chính là tổ tiên!” Đồng thời, trong lòng cũng dâng lên làn sóng sợ hãi, tổ tiên thần cảnh Trịnh gia họ, trăm năm trước để lại tượng vàng nhỏ này, cùng câu nói “Đời sau Trịnh gia, ngày ngày cúng bái” liền biến mất nhân gian. Trăm năm trôi đi. Chưa từng hiện thân! Đời sau Trịnh gia bọn họ đoán lão tổ thần cảnh hẳn sớm đã mất rồi. Nhưng họ hoàn toàn không nghĩ tới, trăm năm sau, tượng vàng nhỏ lão tổ thần cảnh để lại lại còn có thể tự động phát ra một kích kinh khủng như vậy! Nếu không phải Trần Thuận quá yêu nghiệt, đổi thành người khác, nếu là xâm nhập Trịnh gia, phá hoại đại trận hộ tộc, e là đều phải bị tia kim quang đó giết chết.

“Lão tổ nhọc lòng suy nghĩ, đáng tiếc, trời muốn diệt Trịnh gia ta!” Trịnh Hoành Triết mặt đầy bi thương, ông ta dường như đã hiểu rõ, tại sao lão tổ thần cảnh muốn đời sau Trịnh gia ngày ngày cúng bái tượng vàng nhỏ này.

Trần Thuận bước tới, trực tiếp lấy tượng phật nhỏ trên bệ thờ cúng xuống. Cầm trong tay.

Trịnh Hoành Triết nhìn thấy một màn này, lập tức muốn xông lên liều mạng với Trần Thuận. Nhưng lúc này, nội lực của ông ta bị phong bế, hoàn toàn không chút khác biệt với một ông già bình thường, ngay cả lại gần Trần Thuận cũng làm không được, nói chi tới ngăn cản.

Trần Thuận cầm tượng vàng nhỏ trong tay xong, cảm nhận một chút, khóe môi bèn lộ ra nụ cười lạnh: “Còn chưa chết sao?” Trần Thuận cười lạnh nói.

Tượng vàng nhỏ này, không phải như Trần Thuận nghĩ, là pháp khí tầng cao gì đó, mà là một loại khí tế tự. Trong vũ trụ, không thiếu các thế lực dùng vu thuật, tế tự, Trần Thuận không xa lạ.

Trong tượng vàng nhỏ này lại tích trữ lực tín ngưỡng nồng đậm. Hơn nữa, trong đó còn có một loại chú văn thần bí nào đó, cách một khoảng thời gian, lực tín ngưỡng trong đó bèn sẽ thông qua chú văn điêu khắc biến mất.

Trần Thuận biết, lực tín ngưỡng này hẳn đều là đời sau Trịnh gia mỗi ngày cúng bái mà có. Dù sao thì đối diện với tổ tiên thần cảnh, người đời sau Trịnh gia đều là sùng bái và cuồng nhiệt, dường như có thể nói là tín ngưỡng của Trịnh gia họ.

Trong tượng vàng nhỏ này còn tích trữ không ít lực tín ngưỡng, tia kim quang ban nãy chỉ tiêu hao một phần lực tin ngưỡng có được.

“Nếu luyện hóa lực tín ngưỡng trong tượng vàng này, thì có thể giúp lực tinh thần của mình tăng mạnh một đoạn, đến lúc đó, thần niệm sẽ càng thêm cường đại.” Trần Thuận thầm nói.

Về phần tổ tiên thần cảnh đó của Trịnh gia, bất kể là sống hay chết, Trần Thuận không để ý. Nhưng lực tín ngưỡng này, hắn chấm rồi!

Trần Thuận dùng thần niệm, phối hợp với Hỗn độn chi lực, lau sạch phù văn trong tượng vàng nhỏ!

…Vào lúc này.

Trên trái đất, không gian nào đó!

Một bóng dáng, bỗng nhiên mở mắt, mắt tản ra tia kim quang lập lòe!

“Là ai?”