[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 62: Anh ấy đối với con rất tốt




Lâm Cảnh hồn phi phách tán, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi Tây Mặc, theo phản xạ đẩy hắn ra.

“Sao vậy?" Tây Mặc không kịp chuẩn bị, bị đẩy ra chẳng hiểu ra sao.



“Cậu ta, các con…” Ba Lâm thật vất vả lấy lại hơi, kinh hồn chưa định nhìn Tây Mặc.

“Ba.” Lâm Cảnh vội tiến lên đỡ ông.

Huyết tộc thân vương đôi mắt sáng ngời, nhạc phụ?!

“Con chào bá phụ, con là bạn trai của con ngài." Tây Mặc cười nhe ra hai hàm răng trắng.

Lâm Cảnh bị chấn động có chút nhũn chân, sao sao nói trắng ra vậy, ông đây còn đang suy nghĩ tìm từ a khốn nạn!

"... Huyết tộc?" Ba Lâm đã không rảnh đi bận tâm đối phương là nam hay là nữ, nghiên cứu Huyết tộc cả đời, tự nhiên liếc nhìn đã nhìn ra cậu trai trước mắt này không tầm thường.

"Phải." Tây Mặc gật đầu.

Ba Lâm lần nữa cảm thấy có chút chóng mặt.

Trong quán nước tầng dưới rạp chiếu phim, Lâm Cảnh ngồi bên người Tây Mặc, khiếp đảm chột dạ nhìn phụ thân nhà mình.

Tây Mặc nhẹ nhàng cầm chặt tay cậu dưới gầm bàn, muốn cho cậu thả lỏng một chút.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Ba Lâm tuy chuyên nghiên cứu Huyết tộc, nhưng tuyệt đối không ngờ đến, kết quả nhi tử lại bị Huyết tộc bắt cóc!

“Con thật sự thích anh ấy.” Lâm Cảnh nhỏ giọng trả lời.

"Cho nên con thực sự không xuất ngoại, vẫn luôn ở cùng cậu ta?” Ba Lâm không thể tin, "Con luôn ở Huyết tộc thành bảo?”

“Dạ.” Trong khoảng thời gian này chuyện xảy ra quá nhiều, Lâm Cảnh không định một năm một mười toàn bộ nói hết, huống hồ cũng rất khó nói rõ, nhưng có một việc, nhất định phải nói.

“Ba, chúng con đều rất nghiêm túc." Lâm Cảnh tuy còn hơi e sợ, nhưng tay lại luôn nắm chặt tay Tây Mặc, chưa từng buông ra.

Tây Mặc nhìn Lâm Cảnh, khóe miệng nhịn không được cong lên, tiểu ngốc tuy khẩn trương đến giọng nói cũng run, chắc là đầu cũng đã mơ hồ một mảnh, nhưng vẫn rất kiên định, cũng rất chân thành.

Ba Lâm nhìn cậu trai ngồi cạnh con mình, không biết nên nói cái gì.

"Bá phụ." Tây Mặc rốt cục mở miệng, "Con đối với Tiểu Cảnh là thật tâm, xin người tin tưởng con."

"... Việc này quá hoang đường." Ba Lâm hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ, thật sự không cách nào tiếp nhận hết thảy trước mắt, "Tiểu Cảnh, theo ba về nhà!"

"Ba." Lâm Cảnh trong lòng đột nhiên trống rỗng.

"Bá phụ —— "

“Cậu không cần nói gì hết.” Ba Lâm có chút kích động đánh gãy Tây Mặc, "Tôi không có khả năng đồng ý, xin cậu cách con tôi xa một chút."

Lâm Cảnh hốc mắt đỏ bừng, vừa định tranh luận, Tây Mặc lại mở miệng trước: "Tiểu Cảnh, trước cùng ba em trở về đi."

Trở về? Lâm Cảnh có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, trở về một mình? Không phải đã nói phải cùng nhau đối mặt sao?

“Ngoan.” Tây Mặc lau đi nước mắt cậu.

Ba Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người.

Lâm Cảnh gật đầu, chậm rãi buông lỏng những ngón tay đang nắm chặt hắn, lòng bàn tay một mảnh lạnh buốt.

Hai cha con một đường không nói chuyện, về đến nhà, mẹ Lâm đang xem TV.

"Tiểu Cảnh?" Thấy nhi tử vào cửa, mẹ Lâm kinh hỉ, "Con về lúc nào?”

"Vừa trở về không bao lâu." Lâm Cảnh miễn cưỡng cười cười.

“Sao hai cha con đều mất hứng?" Mẹ Lâm nhíu mày,  "Cãi nhau?"

“Dạ không, có chút cảm mạo, không thoải mái." Lâm Cảnh sụt sịt mũi, "Ba mẹ, con đi nghỉ ngơi trước."

Mẹ Lâm đau lòng nhi tử, cắt hoa quả, vào bếp nấu súp.

Ba Lâm ngồi trong phòng khách chốc lát, vẫn tiến vào phòng ngủ Lâm Cảnh.

“Ba.” Lâm Cảnh thanh âm khàn khàn.

“Con làm sao mà quen biết Huyết tộc?" Ba Lâm ngồi trước mặt cậu, cố gắng tạo vẻ mặt ôn hoà.

“Vô tình gặp gỡ.” Lâm Cảnh cúi đầu, "Từ nhỏ đến lớn, con vẫn luôn thích đàn ông.”

“Nhưng cậu ta là Huyết tộc." Ba Lâm thậm chí bắt đầu cảm thấy thích đàn ông cũng không sao, chỉ cần là nhân loại bình thường là tốt rồi.

“Anh ấy đối với con rất tốt." Lâm Cảnh cay mũi, đời này kiếp này, khó có một người nào khác đối với mình tốt như vậy.

“Người tốt với con rất nhiều —— "

“Nhưng anh ấy không giống.” Lâm Cảnh ngắt lời ba mình, “Ba, thực xin lỗi, con mệt rồi.”

Ba Lâm thở dài, ra khỏi phòng ngủ.

Đợi Mẹ Lâm hầm súp xong, Lâm Cảnh đã bọc chăn ngủ, sắc mặt có chút bệnh nhược.

“Có cần đưa con đi bệnh viện không?" Mẹ Lâm lo lắng, "Có phải bị bệnh không, hay là vừa về nước không quen khí hậu?”

“Không sao đâu, để nó nghỉ ngơi đi." Ba Lâm xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy có chút đau đầu, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, lại nhận được một cuộc điện thoại.

“Sao vậy?” Mẹ Lâm kỳ quái, "Phải ra ngoài?"

"Tiểu Phong điện thoại, hẹn tôi ra ngoài." Ba Lâm cầm áo khoác, "Quá muộn mà tôi chưa về, thì cứ để cho nhi tử nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai làm thứ gì ngon ngon cho con đi.”

“Con trai bảo bối của mình, còn cần ông dặn sao?” Mẹ Lâm mạc danh kỳ diệu.

Nghe ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng nói chuyện, Lâm Cảnh trong lòng vừa đau xót lại ủy khuất.

Biết rõ ba mẹ đối với mình tốt, nếu như có thể, mình cũng muốn giống như đại đa số người, làm việc cho giỏi, ngoan ngoãn kết hôn, ngày lễ ngày tết cùng thê tử mang theo con nhỏ về nhà náo nhiệt.

Nhưng mình làm không được a, trái tim nhỏ như vậy, để một người tiến vào, đã tràn đầy, ở đâu còn chỗ cho người khác?

Lòng bàn tay lạnh buốt, chiếc nhẫn trên ngón vô danh lại một mảnh ấm áp, như độ ấm trong lồng ngực người đó.

Kim phút trên chiếc đồng hồ treo tường quay hết vòng này đến vòng khác, đêm càng ngày càng sâu, Lâm Cảnh ngồi trên giường, có chút thẫn thờ.

Ngoài cửa sổ xẹt qua một đạo bóng đen, trong nháy mắt, bên giường liền thêm một người.

Nhìn vào đôi mắt quen thuộc ấy, Lâm Cảnh không đừng được nhào tới, hai tay gắt gao ôm lấy hắn.

"Ngoan, không có chuyện gì nữa." Tây Mặc đem cậu ôm trong ngực, thấp giọng an ủi, "Anh sẽ luôn trông coi em, cho nên đừng sợ."

Bên tai thanh âm ôn nhu trước sau như một, kiên cường giả vờ của Lâm Cảnh bay sạch, trốn trong lòng hắn khóc thiên hôn địa ám.

"Bảo bối đừng lo lắng." Tây Mặc vỗ nhẹ lưng cậu, "Em chỉ cần ngoan ngoãn chờ anh, những chuyện khác giao cho anh là tốt rồi."

Lâm Cảnh gật gật đầu, ôm hắn không buông tay.

Tây Mặc cười cười, cúi đầu hôn nhẹ gương mặt cậu.

"Ngủ đi, anh trông chừng cho em.”

Mà trong căn hộ bên kia, Hàn Dật Phong đang thay Tây Mặc thuyết phục nhạc phụ.

Ba Lâm đau đầu: "Tiểu Cảnh hồ đồ, sao con cũng cùng nó hồ đồ theo?”

“Sao lại là hồ đồ.” Hàn Dật Phong bất đắc dĩ, "Thích đàn ông cũng không phải sai lầm gì lớn."

“Nhưng người nó thích là Huyết tộc!" Ba Lâm bốc hỏa.

"Tây Mặc không chỉ là Huyết tộc, còn là kẻ thống trị Huyết tộc." Hàn Dật Phong đuổi Đường Đường đi pha trà, "Như vậy không tốt sao? Lực lượng của anh ta lớn ngoài sức tưởng tượng, tối thiểu Tiểu Cảnh vĩnh viễn cũng sẽ không bị ai khi dễ."

"Kẻ thống trị Huyết tộc?" Ba Lâm có chút rúng động.

“Dạ phải, hơn nữa cũng là một trong những kẻ thống trị Ma tộc.” Hàn Dật Phong sờ cằm, “Nếu bá phụ nguyện ý, con nghĩ anh ta rất sẵn lòng mang ngài đi xem Ma giới."

"... Ta sẽ không đáp ứng." Tuy điều kiện Hàn Dật Phong nói xác thực rất có sức hấp dẫn, nhưng so ra vẫn kém tương lai con mình.

"Vì sao?" Hàn Dật Phong nhíu mày.

"Huyết tộc sẽ không già cũng sẽ không chết, Tiểu Cảnh bây giờ còn trẻ, có thể cùng cậu ta hồ nháo, nhưng hơn mười năm nữa thì sao?” Ba Lâm thở dài.

Hơn mười năm sau, Huyết tộc vẫn trẻ tuổi trước sau như một, nhân loại lại già đi, đến lúc đó, ai còn có thể bảo chứng sẽ không bỏ không rời?

"Tiểu Cảnh..." Hàn Dật Phong do dự một chút, "Cậu ấy và Tây Mặc đã ký kết khế ước."

"Cái gì?" Ba Lâm cả kinh, "Khế ước gì?"

"Huyết tộc khế ước, Tây Mặc đã đem linh hồn của mình cùng với sinh mệnh, toàn bộ giao cho Tiểu Cảnh." Hàn Dật Phong nói khinh miêu đạm tả, ba Lâm lại trợn mắt há mồm, tách trà trong tay thiếu chút rớt xuống đất.

Mình nghiên cứu Huyết tộc nhiều năm như vậy, tự nhiên biết rõ Huyết tộc khế ước đối với quỷ hút máu mà nói, có ý nghĩa thế nào.

"Anh ta thật sự đối với Tiểu Cảnh rất tốt." Hàn Dật Phong cười cười, tựa hồ cũng có chút cảm khái vận khí tốt của Lâm Cảnh, "Cho nên xin bá phụ cho họ một cơ hội."

Về đến nhà đã là sáng sớm hôm sau, ba Lâm đi vào phòng ngủ, thấy Lâm Cảnh còn đang ngủ, cánh tay khoác bên giường, trên ngón vô danh tay trái, đeo một chiếc nhẫn đỏ sẫm, là hồng mã não tượng trưng cho quyền lợi Huyết tộc.

Nhìn con hai đầu lông mày ẩn ẩn ủy khuất, ba Lâm thầm thở dài.

Lúc dùng điểm tâm, Lâm Cảnh bị mẹ đánh thức, choáng váng mặt mày ngồi cạnh bàn ăn.

"Nhi tử uống cái này đi." Mẹ Lâm đem một chén lớn súp thịt vịt đậm đặc đặt trước mặt cậu.

"Vừa sáng sớm, sao lại cho con ăn thứ đầy mỡ vậy?” Ba Lâm nhíu mày.

"Đi đi đi." Mẹ Lâm không kiên nhẫn, ngồi bên người nhi tử vui rạo rực nhìn cậu.

"Mẹ." Lâm Cảnh bị bà nhìn lạnh cả sống lưng.

Mẹ Lâm so với ba Lâm nhỏ tuổi hơn nhiều, hơn nữa khéo giữ gìn, thoạt nhìn càng giống chị của Lâm Cảnh.

Ba Lâm lắc đầu, đối với người vợ nhỏ này, mình luôn không có cách.

"Mẹ, ăn cơm đi." Lâm Cảnh không được tự nhiên.

“Trưa nay muốn ăn gì?” Mẹ Lâm đối với đứa con áp dụng cưng chiều vô điều kiện.

"Điểm tâm còn chưa ăn đây này." Lâm Cảnh vừa định thò tay múc cháo, đột nhiên chợt nghe mẹ mình kêu to một tiếng.

“Có chuyện gì?” Lâm gia phụ tử đồng thời bị dọa sợ.

“Có bạn gái?" Mẹ Lâm kéo cổ áo ngủ của Lâm Cảnh ra, nhìn vết đỏ ái muội hỏi.

"Mẹ..." Lâm Cảnh xấu hổ, luống cuống tay chân che cổ áo lại.

Ba Lâm ho khan hai tiếng, thò tay cầm một cái bánh bao: "Ăn cơm ăn cơm."

“Lúc nào dẫn về cho mẹ nhìn xem?" Mẹ Lâm không kìm được vui mừng, con dâu trong truyền thuyết a!

"Không phải mà mẹ." Lâm Cảnh thần sắc mất tự nhiên.

"Có đẹp không? Đối xử con tốt chứ? Tính tình như thế nào?” Mẹ Lâm truy vấn.

“Là vết muỗi cắn.” Lâm Cảnh qua loa.

“Là muỗi cũng phải dẫn về cho mẹ xem!” Mẹ Lâm khí thế mười phần.

“Con sợ hù đến mẹ!” Lâm Cảnh bất đắc dĩ.

“Rất khó coi sao?” Mẹ Lâm sững sờ, quyết đoán lắc đầu, "Vậy coi như xong, mẹ không đáp ứng."

Ba Lâm sặc cháo.

"... Không phải." Lâm Cảnh nhìn mẹ, cố lấy dũng khí mở miệng, "Anh ấy* rất tốt, cái gì cũng tốt." (Tiếng Trung mà nói anh ấy/cô ấy nói chung là ngôi 3 số ít thì nam nữ y như nhau)

"Tiểu Cảnh!" Ba Lâm nhíu mày.

“Ông câm miệng!" Mẹ Lâm quay đầu lại bão nổi.

"Mẹ." Lâm Cảnh thanh âm rất nhỏ, "Đó là... Là đàn ông."

Trong phòng lập tức một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng còi xe dưới lầu ẩn ẩn truyền đến.

"Nam sao?" Mẹ Lâm sửng sốt, "Con nói con… có bạn trai?"

"Vâng." Lâm Cảnh cúi đầu.

"Tiểu Đồng?" Mẹ Lâm phản ứng đầu tiên chính là Ngô Đồng.

"Không phải." Lâm Cảnh lắc đầu.

"... Dật Phong?" Mẹ Lâm chỉ có thể nghĩ đến hai người kia.

"Không phải." Lâm Cảnh có chút dở khóc dở cười.

"Vậy là ai a?" Mẹ Lâm truy vấn.

“Anh ấy không phải nhân loại, là Huyết tộc." Lâm Cảnh cảm giác đại não mình trống rỗng, nhưng vẫn toàn bộ nói ra.

"Huyết tộc?" Mẹ Lâm đầu váng mắt hoa, phản ứng đầu tiên là những tiêu bản xác khô diện mục dữ tợn trong phòng thí nghiệm của ông chồng nhà mình.

"Mẹ." Lâm Cảnh thử thăm dò nhìn bà.

"Không nên không nên." Mẹ Lâm vội lắc đầu, "Con con con, không cho phép nói bậy."

“Con nó không có nói bậy." Ba Lâm thở dài, đi đến đỡ lấy bả vai thê tử.

Lâm Cảnh xót mũi muốn chết, đầu óc mơ hồ, quỳ xuống đất.

"Tiểu Cảnh con làm cái gì vậy." Mẹ Lâm luống cuống, vội lên đỡ cậu.

"Mẹ." Lâm Cảnh thanh âm khàn khàn, "Con rất nghiêm túc."

“Con thích đàn ông cũng không sao, nhưng con không thể tìm một Huyết tộc a." Mẹ Lâm thật sự không cách nào tiếp nhận con trai bảo bối của mình quen một cái xác khô xấu như vậy.

“Mẹ, mẹ đi gặp anh ấy được không, nói không chừng mẹ sẽ thích anh ấy.” Lâm Cảnh ủy khuất.

"Không nên không nên, mẹ không gặp.” Mẹ Lâm lắc đầu liên tục, "Về sau con cũng không được gặp.”

"Mẹ, mẹ con van người.” Lâm Cảnh không ngớt lời cầu khẩn, "Chỉ một lần, một lần là tốt rồi."

Mẹ Lâm có bao giờ thấy nhi tử đáng thương như vậy, dù không muốn đi cũng không thể cứng rắn cự tuyệt nổi, vì vậy đành phải gật đầu.

"Ba..." Lâm Cảnh ngẩng đầu, thử thăm dò mở miệng.

"Ba cũng đi." Ba Lâm thở dài.

"Cảm ơn ba mẹ." Lâm Cảnh cay mũi.

Tuy không biết gặp mặt sẽ có hậu quả gì, nhưng luôn muốn thử một chút.

Nếu không tranh thủ, vậy thì thật sự sẽ mất tất cả.