Ma Kiếm Lục

Chương 57: Thanh Âm Nhã Các, Lục Châu đích uy hiếp




Một người chỉ cần còn chưa chết, vô luận dưới tình huống nào, đều nhẫn nại được—ta vẫn cho rằng đây là điều kiện tối cơ bản để làm người. (Cổ Long, ngữ)

Nhìn Lang Vương và Thủy Nhi đi xa, Liễu Dật ngẩng lên nhìn trời, nhìn mặt trời mọc lên, nói tiếp: “Chúng ta cũng phải khởi trình rồi, để chúng ta tới Liên Hoa trấn, xem xem phong cảnh của nhân sinh rốt cuộc là như thế nào?”

Cát Lợi Nhi vỗ tay nói: “Hay đấy, hay đấy, tôi thật muốn xem phiêu tuyết của Liên Hoa trấn a!”

Thập Kiệt Nhất đi qua nói: “Lão đại, ngựa đều đã chuẩn bị tốt rồi, tôi nghĩ chúng ta đã có thể bắt đầu trở về Trung Nguyên rồi.”

Liễu Dật nhìn trời nói: “Đúng a! Dạo gần đây bôn ba vực ngoại suốt, chúng ta qua Kiếm Môn quan đã là đất của Trung Nguyên rồi, không biết mấy tháng nay có thay đổi gì?”

A Cửu nhìn Liễu Dật, cười nói: “Ngốc tử, có phải lần đầu tiên ra ngoài không, ta cũng bắt đầu giống với ngươi rồi, bất quá hiện tại có thể không phải tưởng tượng nữa, thế giới bên ngoài thật nhiều thứ tuyệt vời a!”

Liễu Dật nhìn A Cửu, nói: “Ai lại giống với nha đầu điên này.” Nói xong, kéo tay Cát Lợi Nhi, đi về phía chuồng ngựa.

Mấy người nói nói cười cười lên ngựa, bắt đầu phóng về hướng Kiếm Môn quan phía trước.

Liên tiếp mấy ngày nay, một người đi đường căn bản không vào trấn, không trú quán trọ, cứ ngủ ngoài đồng suốt, có Thập Kiệt Nhất và Đại Đao Vương lưỡng đại cao thủ ở đây, ăn thịt thú rừng cũng không phải là chuyện khó.

Cuối cùng, công phu bất phụ hữu tâm nhân (công phu không phụ người có lòng), bọn người Liễu Dật rốt cuộc hôm nay vào lúc gần đến ngọ đã tới được Kiếm Môn quan!

“Thỉnh mấy vị thiếu hiệp lưu bộ!” nghe thanh âm, không phải quá xa cũng không phải quá gần, dễ nghe phi thường, có thể khẳng định tuyệt đối là nữ tử!

A Cửu vội nói: “Ngốc tử, không phải hung bà nương nhà ngươi đó đã đuổi tới chứ.”

Liễu Dật vội nhìn Cát Lợi Nhi, tức giận nói: “Đừng nói càn, cái gì mà hung bà nương nhà ta?”

A Cửu làm như không nghe rõ, nói tiếp: “Chính là Thất Nguyệt a, Ma môn tôn chủ, người bị ngươi… hứ, còn tốt, không phải!” cuối cùng, phía trước đồng thời nhẹ nhàng đáp xuống ba nữ tử, A Cửu rốt cuộc đã phải ngậm mồm lại.

Cát Lợi Nhi nhìn ánh mắt Liễu Dật bất ngờ ném sang mình, cười nói: “Thư sinh, ngươi nhìn lung tung gì đó, sợ ta nghĩ bậy hả?”

Liễu Dật bối rối nói: “Không, hì hì.”

Lại nói năm người đã dừng lại, đánh giá ba nữ tử trước mặt.

Chỉ thấy nữ tử đứng đầu thân mặc áo the màu bích lục, tóc đen được buộc chỉnh tề, thả ngay ngắn hai bên vai, nước da còn hơn tuyết, trắng như mỡ đông, một đôi mắt to giống như sao sáng, sống mũi cao vút thật xinh đẹp, môi mỏng nhẹ hé, đôi tay trắng ngần càng thon dài, ôm một cây cổ cầm trước ngực.

Mà hai nữ tử áo xanh phía sau, cũng là người đáng yêu, nhìn xem đều khoảng đôi mươi, ba người bọn họ chỉ giống nhau một chỗ duy nhất là trước ngực đều ôm một cây cổ cầm.

Chỉ thấy lục y nữ tử nói tiếp: “Xin hỏi trong mấy vị thiếu hiệp, có vị Giang Nam thư sinh, Liễu Dật không?”

A Cửu vội thò mỏ vào nói: “Cát Lợi Nhi, cô phải quản ngốc tử này cho tốt, năm nay hắn như gặp vận đào hoa, cứ là gặp nữ nhân xinh đẹp suốt, chơi đùa không khéo hắn theo người chạy mất đấy.”

Cát Lợi Nhi cười nhìn A Cửu, nói: “Có phải A Cửu thư thư muốn giúp muội quản thư sinh này không?”

A Cửu cười cười nói: “Tốt a, thế thì ta sẽ giúp ngươi trông chừng hắn cho tốt, bớt đi mấy nữ nhân không liều mạng sử kình kéo hắn đi.”

Hai người đang đùa giỡn, lại nói Thập Kiệt Nhất ngồi trên tuấn mã, lớn giọng quát: “Ngươi là ai?”

A Cửu nhìn Thập Kiệt Nhất, cười nói: “Không ngờ Thập Nhất cũng rất uy phong a!”

Hiển nhiên, Thập Kiệt Nhất được A Cửu khen một câu, đã ngây ngất đi rồi, cho đến lục y nữ tử sau đó nói gì đều không nghe rõ!

Lục y nữ tử nhẹ nhàng bước lên trước một bước, nói: “Tiểu nữ tử, Lục Châu. Là nhân gian giới “Thanh Âm Nhã Các” môn hạ thủ tịch, chờ Liễu công tử ở Kiếm Môn quan đã lâu!”

Đại Đao Vương nói nhỏ: “Thanh Âm Nhã Các ở Nhân gian giới thuộc môn phái lớn thứ ba, trong phái cao thủ như mây, đều lấy âm luật làm chủ, nghe đồn môn phái này không tham dự vào chuyện trong giang hồ, mà người trong Thanh Âm Nhã Các cũng đều do nữ tử tổ thành, trong mấy trăm năm thành lập, chưa từng giết qua một người, có thể nói là cõi yên vui duy nhất trong nhân gian giới.”

Liễu Dật phe phẩy cây quạt giấy, ôm quyền, nói: “Lục Châu cô nương, không biết tìm Liễu Dật có chuyện gì, tại hạ chính là Liễu Dật đây.”

Lục Châu nhìn nhìn Liễu Dật, tay phải đột nhiên thành trảo, vung sang một bên, chỉ thấy một cái ghế gỗ màu nâu bị hút bay qua, Lục Châu nhẹ nhàng chuyển thân một cái, ngồi xuống! Cô đem cây cổ cầm trước ngực nhẹ nhàng đặt trên chân. Cô ta nói: “Công tử, trong Thanh Âm Nhã Các chúng tôi đều là người yêu đàn, tiểu nữ tử đang có một khúc “Tư dạ” mới sáng chế, muốn mời công tử nghe thử.”

Liễu Dật phe phẩy cây quạt giấy, ôm quyền nói: “Lục Châu cô nương, cô tìm nhầm người rồi, tại hạ chỉ là một thư sinh bình phàm, sao có thể nghe thử…”

Nói còn chưa nói xong, Lục Châu mười ngón tay ngọc như rễ hành, đã chuyển động rồi…

Thanh âm ấy, tựa hồ đến từ khoảng không bốn phương, cùng tụ họp lại, sau đó lại xuyên vào trong tai mỗi người, tiến nhập vào trong tâm mỗi người…

Mưa đã nhẹ nhàng rơi xuống, theo tiếng đàn càng lúc càng nhanh, mưa càng rơi càng gấp, lúc đã khuya, đêm khó ngủ, tựa hồ lúc này mỗi người đều có tâm sự, đã nhẹ nhàng ngồi dậy.

Tiếng đàn đột nhiên biến đổi, trở nên nhu hòa, đêm tịch mịch, trống rỗng, tựa hồ mỗi người đều có sơ suất, nhưng mỗi người đều không ghét đêm, bởi vì nó yên tĩnh, là thời khắc duy nhất có thể buông thả tấm lòng trong một ngày bận rộn nơi trần thế phồn hoa này!

Thanh âm càng lúc càng mềm, càng lúc càng đẹp, mỗi người tựa như cảm giác thân thể mình càng lúc càng nhẹ, thật nhẹ nhàng, mỗi người đều đã bay lên, bay lên nóc phòng, bay lên ngọn cây, bay như màn đêm, ở giữa biển sao vô tận ấy chao liệng, chao liệng…

Mỗi người có mặt đều bị tiếng đàn mĩ diệu ấy làm cho say sưa, thế nhưng, chỉ có một người tịnh không làm ra biểu tình say sưa, là ai? Đương nhiên là Liễu Dật, nghe khúc “tư dạ” của Lục Châu quả thật cảm thấy đêm cũng có một cách đẹp, thế nhưng, trong tiếng đàn mĩ diệu này, Liễu Dật nghe ra âm mưu của Lục Châu, tâm của cô ta căn bản không bình tĩnh, không phải hoàn toàn tập trung vào, khiến cho “Tư dạ” biến thành không hoàn mĩ…

Liễu Dật vận khởi chân lực, thôi động “Bích ngọc hoa chỉ”, chuẩn bị tùy thời ứng phó tiến công đột ngột của Lục Châu, Liễu Dật hiện tại, biết rằng bất cứ ai bên cạnh đều có kêu cũng không tỉnh, bởi vì hắn hiểu rõ âm luật, thứ ấy không khác gì so với bất cứ võ công cao cấp nào!

Quả nhiên, chính vào lúc này, Lục Châu đã động, ngay vào khoảnh khắc dừng tấu đàn, Lục Châu đột nhiên phi thân bay lên, bắn thẳng về phía Liễu Dật!

Liễu Dật đã sớm có chuẩn bị, chính vào khoảnh khắc Lục Châu tiếp cận, hắn cũng đã động, tay phải nhẹ nhàng đưa lên một cái, ngón út một đạo ánh sáng màu bích ngọc xen lẫn mùi hoa lan, bắn về phía Lục Châu.

Nhưng đạo ánh sáng màu bích ngọc ấy lại trượt mục tiêu, bởi vì cùng lúc với Liễu Dật phóng ra đạo “Bích ngọc hoa chỉ” ấy, Lục Châu lại đã biến mất, ở giữa không khí, chỉ còn một luồng hương hoa lan.

Hốt nhiên, bên cạnh Liễu Dật chớp lên, Lục Châu lại từ không trung đáp xuống, Liễu Dật vội vận khởi Bích ngọc hoa chỉ, chuẩn bị bắn Lục Châu lần thứ hai, chính vào thời khắc Lục Châu đáp xuống trước mắt Liễu Dật, Lục Châu cũng đã động, nhẹ vỗ vào cây đàn trong tay, theo một đạo thanh âm mà khởi, chân khí hình bán nguyệt theo âm thanh mà phát, bắn thẳng về phía Liễu Dật, Liễu Dật thấy tình thế không hay, mạnh mẽ nhảy lên không, tránh né cầm kình của Lục Châu!

Nhưng vào lúc này, Lục Châu lại cười, bởi vì mưu kế của cô ta đã thành công, mục tiêu của cô ta không phải là Liễu Dật, mà là Cát Lợi Nhi bên cạnh Liễu Dật, Lục Châu ôm lấy Cát Lợi Nhi đang phát ngốc vì tiếng đàn, chuyển thân bay về.

Liễu Dật trong không trung mạnh mẽ định thân một cái, vận khởi “Bích ngọc hoa chỉ” lần nữa, nhưng hắn không dám bắn, hắn sợ đến Cát Lợi Nhi cũng thụ thương, lòng đã mềm, Liễu Dật nhẹ nhàng đáp xuống ngựa, nhìn Cát Lợi Nhi đang đứng bên cạnh Lục Châu!

Liễu Dật lớn giọng quát: “Ngươi làm vậy là có ý gì?”

Một câu nói, rất vang, bốn bên Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất cùng A Cửu cũng tỉnh lại, chỉ thấy Cát Lợi Nhi đã không còn đứng bên cạnh mình nữa, mà đứng bên cạnh Lục Châu trước mặt.

Thập Kiệt Nhất tức giận nói: “Con bà nó, lão tử ghét nhất loại người bất minh bất ám kiểu này.” Vừa nói vừa muốn động thủ xông lên.

Liễu Dật vội nói: “Đứng lại, Thập Nhất.”

Thập Kiệt Nhất nghe câu nói của Liễu Dật, chỉ có thể miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng! Hắn đã dừng động tác lại.

Lục Châu cười cười nói: “Xem ra Liễu công tử quả thật là người si tâm, chúng ta tuy không giết người, nhưng chúng ta có thể bắt người, nếu như bất kì ai trong các ngươi xông qua, ta không dám bảo đảm sẽ không phá hủy gương mặt của tiểu cô nương này, hoặc giả cắt đứng gân tay của cô ta, hoặc…” “Đủ rồi! Các ngươi rốt cuộc muốn gì?” Liễu Dật đã nghe không nổi nữa, gấp giọng quát lên.

Lục Châu đổi sang biểu tình nghiêm túc nói: “Các chủ chúng ta nghe nói Giang Nam có một thư sinh, từng so tiếng đàn với Thần Môn môn chủ, cho nên đối với Liễu công tử hứng thú phi thường, đặc biệt cho ba chị em chúng ta mời Liễu công tử đi Thanh Âm Nhã Các một chuyến!”

Đại Đao Vương cũng chưởi liền: “Bức ép con mẹ nó thế này, ngươi còn kêu là mời hả? Rõ ràng là uy hiếp mà?”

Lục Châu nhanh nhẹn rút từ trong eo ra một viên thuốc màu hồng, vạch miệng Cát Lợi Nhi ra, nhét luôn vào trong. Tiếp đó mới giải khai huyệt đạo vừa phong trụ trên thân Cát Lợi Nhi! Cô ta nói: “Chỉ cần Liễu công tử đáp ứng, về đến Thanh Âm Nhã Các, Lục Châu sẽ tự mang roi thỉnh tội.”

Cát Lợi Nhi đã cử động được, hỏi: “Ngươi vừa cho ta uống thứ gì thế?”

Lục Châu cười cười nói: “Một viên độc được, có thể duy trì mười ngày, nếu không có thuốc giải đặc biệt của Thanh Âm Nhã Các, ngươi mười ngày sau sẽ mất đi ánh sáng, mười lăm ngày sau sẽ câm điếc, hai mươi ngày sau chân sẽ mất tác dụng, hai mươi lăm ngày sau hai tay vô lực, nhưng ngươi sẽ không chết, ba mươi ngày sau ngươi sẽ toàn thân lão hóa.”

Cát Lợi Nhi nghe xong, đột nhiên chạy về bên cạnh Liễu Dật, mới cưỡi trên con tuấn mã cao to, nói: “Thư sinh, chúng ta đi, Cát Lợi Nhi không sợ mấy thứ này đâu.” Nói xong liền muốn thúc ngựa đi!

Liễu Dật mạnh mẽ kéo tay Cát Lợi Nhi lại, nói: “Cát Lợi Nhi cũng có thể không sợ, nhưng thư sinh sợ, thư sinh thật không muốn để cho Cát Lợi Nhi chịu một điểm thương hại nào.”

Liễu Dật xoay người nói với A Cửu, Đại Đao Vương và Thập Kiệt Nhất: “Hôm nay ta sẽ theo bọn họ đi Thanh Âm Nhã Các một chuyến, các ngươi tới Liên Hoa trấn trước còn hơn đi theo ta.”

Còn chưa đợi mấy người hồi đáp, Lục Châu không nhịn được phì lên cười, nói: “Tiên sinh, Thanh Âm Nhã Các chúng tôi đều là những cô nương yêu âm luật, chỉ sợ ngài đến không nhanh cơ! Xem câu nói của ngài cái gì mà chúng tôi giống như loài sói vậy, sợ chúng tôi ăn thịt ngài sao?”

Liễu Dật tức giận nói: “Các ngươi không phải sói, các ngươi là rắn, rắn độc, vì cái gì mà cho Cát Lợi Nhi uống thuốc độc, còn không cho ta một viên, để ta cùng thưởng thức với.”

Lục Châu nhìn bộ dạng Liễu Dật như vậy, nói: “Ý kiến không tốt a, độc dược ta mang theo có một hạt, bất quá ngài yên tâm, đến Thanh Âm Nhã Các rồi chúng ta sẽ đem độc dược trên người quý phu nhân giải hết, lúc đó tiên sinh muốn uống bao nhiêu, liền được uống bấy nhiêu.”

Liễu Dật nghĩ bụng: “Đây không phải là chơi ta sao? Độc của Cát Lợi Nhi đã giải hết, còn bảo ta uống độc dược nhiều ít gì nữa.”

Lúc này Đại Đao Vương cười nói: “Các cô nương của Thanh Âm Nhã Các đã nhiều như thế, Đại Đao Vương đương nhiên muốn tới.”

Thập Kiệt Nhất vội nói: “Lão đại đi đâu, ta liền tới đó.”

A Cửu nói tiếp: “Ta cần giúp Cát Lợi Nhi trông coi Liễu Dật, nhất định phải đi, nếu không thì Thanh Âm Nhã Các mấy ngàn người, thế còn không phát điên sao!”

Lục Châu nhìn mấy người làm ra vẻ kì quái như vậy, bối rối nói: “Mọi người đừng nghĩ Thanh Âm Nhã Các xấu xa như thế, Lục Châu cũng thật vì không có biện pháp nào mời được tiên sinh mới đưa ra hạ sách như vậy, chỉ cần một tháng thì tiên sinh liền có thể chỉ điểm chúng tôi tốt rồi. Chúng tôi bảo đảm mỗi ngày đều hầu hạ các vị thiếu hiệp thật tốt!”

Cát Lợi Nhi nhìn nhìn Liễu Dật, hốt nhiên cũng mở lòng cười lớn, nói: “Tốt a, vừa may ta sẽ đi với thư sinh kiếm nhiều cô nương xinh đẹp…”

“A…”