Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 108: Quy Nghĩa Phản Bội!








Quận chúa hơi ngạc nhiên nhìn mẫu thân nói:

- Mẫu thân, ngươi đang làm gì?

- Thân thể Tả Cốc Lễ Vương kia tàn phế, treo ở ngoài sao?

- Đúng.

- Thân thể Võ phu Tam phẩm, trước khi chết ngăn cản giết ngàn quân, nhiễm máu tanh, ngươi nói nhóm tế tự kia cam lòng để thượng phẩn thi thể kia ném chỗ đó sao? Đám người kia cực kỳ hứng thú với thi thể, tự nhiên không nhịn được.

- Nương nương, ý của ngài nói, đêm nay bọn hắn sẽ động thủ?

- Thi thể Tả Cốc Lễ Vương kia tại đây, từ ngày hắn từ quan, Tế Tự sở vẫn đang suy nghĩ chờ hắn chết trận, làm sao thu hồi thân thể của hắn, thậm chí đã sớm động tay chân cũng khó nói.

Lão phu nhân nâng bàn tay quận chúa nói:


- Hôm trước Man tộc mất Tả Cốc Lễ Vương, tối nay ta muốn bọn chúng mất Tế Tự sở, trong vòng ba mươi năm không thể khôi phục nguyên khí!



Hoang mạc, Tứ Nương ngồi trên cát vàng, nam đồng bên người hình như buồn ngủ, thỉnh thoảng gật gù.

Lương Trình đứng nơi đó như cảm ứng điều gì.

- Lương Trình, cảm ứng được gì không?

Tứ Nương mở miệng hỏi.

- Cảm ứng được rồi.

Lương Trình hồi đáp.

- A, thật biết điều, ngươi nói xem chúng ta có giống nghe điện thoại trò chuyện?

Một luồng sức mạnh thần bí đang triệu hoán thi thể, gọi là Thi biến. Mà Lương Trình vừa vặn lại là cương thi, mà thuộc loại cương thi cao cấp có linh trí.

- Này, người ta ngồi đây rất buồn, rốt cuộc nơi đó đang nói cái gì?

- Họ dụng Man ngữ.

- Đừng bảo ngươi biết?

- Gần đây ta mất công học được một chút.

- Thông dịch cho lão nương nghe một chút.

Lương Trình gật gù, bắt đầu phiên dịch, vừa phiên dịch vừa mô phỏng theo ngữ điệu Âm tần:

- Về... Đến... Đi... Về... Đến... Yo...


Tứ Nương thấy Lương Trình ở chỗ này vừa phiên dịch vừa ngâm xướng, không nhịn được bật cười.

Vị trí Trấn Bắc Hầu phủ nằm phụ cận ốc đảo, là nơi tụ cư của bộ lạc Man tộc, có điều bọn hắn đã không còn là bộ lạc Man tộc thuần khiết, chẳng khác nào sói trên thảo nguyên bị thuần phục thành chó nhà.

Sơ đại Trấn Bắc Hầu trấn thủ Bắc Cương, từng nhận bốn tộc trưởng bộ lạc Man tộc làm nghĩa tử, tứ nghĩa tử họ "Lý", đời đời kiếp kiếp vì Hầu phủ.

Sở dĩ, trong lịch sử cũng từng xuất hiện chủ nhân hai mươi tuổi Trấn Bắc Hầu phủ ngồi trên thủ tọa, đối mặt với sự quỳ bái của tộc trưởng tóc trắng xóa, mở miệng nói "Nghĩa phụ".

Lúc chinh chiến, tứ đại bộ lạc kia đều điều động thanh niên trai tráng trong tộc thành lập Man tộc kỵ binh hiệp trợ Trấn Bắc quân chinh chiến, đứng trên lập trường Man tộc, bọn hắn chính là Man gian.

Nhưng thủ đoạn ác nhất của sơ đại Trấn Bắc Hầu chính là, hắn thích lập quy củ, không chỉ đối với con cháu mình đời sau, mà còn đối với ngoại nhân.

Tỷ như vì phòng ngừa tứ đại quy nghĩa bộ lạc bởi nhận Trấn Bắc Hầu phủ che chở mà không ngừng lớn mạnh nuôi hổ thành hoạn, hắn quy định, cách ba năm sẽ hoạch định lại nhân khẩu tứ đại bộ lạc kia, căn cứ vào mỗi thời kỳ khác nhau, quyết định con số nhân khẩu, vượt qua phạm vi quy định, tức khắc xử lý.

Sở dĩ, mỗi lần đến năm hoạch định, trong một năm này những trẻ em mới sinh bị cha mẹ giết chết, cái này gọi là Chính sách giảm đinh.

Chính sách này xác thực rất tàn nhẫn, nhưng cũng rất hiệu quả, trăm năm qua, tứ đại quy nghĩa bộ lạc vẫn bị trói định dưới chân Trấn Bắc Hầu phủ, không dám vượt qua quy củ.

Chỉ là đêm nay bên trong khu vực quản lý của bộ lạc Na Đa, trong một lều vải đặc biệt náo nhiệt.

Mười tên trên người mặc trường bào màu đen, đeo dây truyền bạch cót, bằng đầu ngâm xướng và vũ động, từng đạo từng đạo thần chú tối nghĩa khó hiểu từ miệng bọn hắn truyền ra.

Đây là những câu ca dao cổ xưa nhất trên vùng đất hoang mạc này.

Từ vô số năm thàng trước, lúc tổ tiên Man tộc tiễn biệt thân hữu qua đời, đều ngâm xướng táng ca này.

Một quyền trượng màu cổ ngọc bị đặt tại trung ương, theo thanh âm mười người ngâm xướng, phát sáng rực rỡ.

Bên ngoài lều, một người mặc trường bào màu đỏ, đó là một ông lão tóc trắng đang ngắm nhìn bầu trời, mà bên người ông lão kia có một người đàn ông trung niên tráng kiệt, tuy trời đêm tối, nhưng trên người nam tử vẫn có từng đạo từng đạo hoa văn màu đen chậm rãi di chuyển dưới ánh sao.

- Na Đa Gia Ương, phụ thân ngươi bên kia đã che dấu được rồi sao?

Lão tế tự mở miệng hỏi.


- Hồi bẩm đại tế tự, tối nay ta để nữ nhân mà phụ thân sủng ái nhất hạ thủ, phụ thân sẽ ngủ một mạch đến trưa ngày mai. Thủ vệ sinh xung quanh đây, đều là tâm phúc của ta, tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.

- Quý quá, quý quá, trong bộ tộc Na Đa thật khó lắm mới có bậc dũng sĩ trung thành như ngươi.

- Man Thần thượng tôn, Na Đa Gia Ương chưa bao giờ có một ngày quên mình là tôn tử Man Thần, mỗi một ngày đều chờ Vương đình trở về, lãnh đạo chúng ta trục xuất người Yến Quốc.

- Hừm, đáng tiếc, cha của ngươi lại ngu xuẩn mất khôn, mà bộ lạc ba nhà khác đều đã quên thân phận của mình rồi.

- Cha của ta, hắn già rồi, hắn sợ hãi cái chết, hắn mất đi tín ngưỡng, hắn để Man Thần hổ thẹn! Yến nhân tàn bạo, cứ ba năm ta đều tận mắt thấy tiếng khóc thút thít của trẻ con bị cha mẹ giết thảm, Yến nhân đối xử với chúng ta không khác gì chó.

- Nhưng, rất nhiều người, lại muốn làm cẩu!

Nói đến chỗ này, thanh âm lão tế tự lại phẫn nộ, bởi không phải Vương đình không muốn xuống tay đối với tứ đại quy nghĩa bộ lạc, nhưng cho tới nay chỉ thu phục được một trưởng tử Na Đa Gia Ương của bộ lạc Na Đa mà thôi.

Cái này là chuyện bình thường, ai bảo một trăm năm này, Trấn Bắc Hầu phủ quá mạnh đây. Có việc bèn đánh Man tộc, không có chuyện gì càng đánh Man tộc, đời trước Trấn Bắc Hầu còn quá đáng hơn, đến sinh nhật hắn cũng đánh Man tộc chúc mừng, đến sinh nhật Yến Hoàng cũng tổ chức đánh Man tộc, thấy ngày hôm này đẹp trời lại đi đánh Man tộc!

Nhưng một đời Trấn Bắc Hầu này ngược lại không gây chiến sự nhiều lần, nhưng lão tế tự rõ ràng, cái này không phải do Trấn Bắc Hầu đời này thiện tâm, mà thuần túy bởi lúc phụ thân hắn tại vị, thống soái Trấn Bắc quân đem Man tộc đánh tàn tạ, nếu đánh tiếp nữa, Vương đình thật sự sụp đổ.

Có khả năng thấy Trấn Bắc Hầu một đời này cho rằng Man tộc vừa có tổ chức lại không có tổ chức, mới là Man tộc an phận nhất, bởi trong bọn họ sẽ không ngừng có người phản bội.

Trước khi Trấn Bắc Hầu phủ không lộ ra xu hướng suy tàn, tứ đại quy nghĩa bộ lạc làm sao có khả năng chủ động "Bỏ chỗ tối theo chỗ sáng"?

- Do Tả Cốc Lễ Vương kia, chính là một tên vô liêm sỉ.

Lão tế tự lại mắng Sa Thác Khuyết Thạch.