Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 28: Ngày Mưa Thuộc Về Hấp Huyết Quỷ!






- Ta là cha ngươi, không bán ngươi, chúng ta sẽ cùng chết đói! Ngươi muốn cả hai cha con chúng ta đều chết đói sao?

- Vô liêm sỉ, vương bát đản, ta không có người cha như ngươi, mẹ cũng bị ngươi bán đi để chơi cờ bạc, giờ còn muốn bán cả ta!

“Bốp!”

Nam tử trung niên phẫn nộ tát một cái.

Cô gái nhỏ bị đánh ngã trên đất, khóe miệng trào máu tươi, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

- Phi! Thứ đồ không biết xấu hổ!

Nam tử vòng qua A Minh, đi tới trước bậc thanh, khom người lấy lòng hai tên hộ viện:

- Làm phiền hai vị đại nhân thông báo với quản sự.

Một tên hộ viện cười cười, xoay người đẩy cửa vào trong gọi người.

Kẻ còn lại chống nạnh, ánh mắt nhìn cô gái trên đất, lắc đầu nói:

- Tiểu nương này, cùng lắm chỉ đáng năm lượng.

- A, sao có thể!

Nam tử kinh hô:

- Mẹ nó còn đáng bốn lượng, dù thế nào, nó cũng còn là hoàng hoa khuê nữ, so với nữ nhân đã sinh con phải quý hơn không ít chứ.


- A, tiểu nương tử này, nếu ở Càn quốc thì có thể có giá hơn, còn bắc địa chúng ta, vốn không có giá cao. Ngươi xem xem, vừa nhìn là biết không phải được nuông chiều từ bé, da dẻ thô kệch, chà chà, ngươi nói mấy đại lão gia trên hoang mạc kia có thích không? Mua về nhìn, mẹ nó, da dẻ có khác nào nữ nhân trong bộ lạc của bọn hắn? Ngươi cho rằng ai cũng ngốc như ngươi sao?

Hơn nữa, bà nương nhà ngươi, tuy đã có tuổi, lại đã sinh con, nhưng có thể so với nửa tên nam tử, còn khuê nữ này nhà ngươi, có thể làm được việc nặng gì không?

Điều quan trọng nhất, vừa rồi không biết có chuyện gì, tự nhiên đánh một trận, thương lộ đứt đoạn, ở đây còn tồn không ít hàng, ăn uống ngủ nghỉ, có cái nào mà không cần dùng tới tiền?

- A… không được không được, tối thiểu phải tám lạng, năm lạng trả nợ, còn lại ba lạng để ta gỡ vốn.

- Hừm, ngươi tự nói với quản sự tiên sinh đi.

Cô gái nhỏ nằm trên đất, không nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng.

Lúc này, nàng thấy một nam tử mặc trang phục kỳ quái bước tới, ngồi xổm trước mặt nàng, da mặt người này, thực tráng.

A Minh cúi đầu nhìn nàng, nàng cũng nhìn lại A Minh.

Trong giây lát, A Minh mở miệng nói:

- Muốn ta giúp ngươi… giết cha ngươi không?

Thân thể cô gái bỗng chấn động, ánh mắt lập tức hiện vẻ thù hận, miệng cắn bật ra một chữ:

- Muốn…

A Minh gật đầu:

- Được!

A Minh cũng không hiểu vì sao lại đi hỏi vấn đề này, có thể, chỉ là chút hưng trí, bình thường như kiểu ra ngoài dạo chơi, thuận tay bẻ một cái lá.

Sống, cần có chút cảm giác, sống, cũng cần phải thưởng thức.

Mà “Cảm giác” cùng “Thưởng thức” này, nói đơn giản, vốn chính là “Chuẩn bị tâm tình một chút”.

Tựa như trước khi ăn, uống một bát súp, hoặc ăn một chút rau trộn khai vị.

Bên kia, nam tử trung niên thấy A Minh cùng nữ nhi của mình nói chuyện, lập tức ưỡn mặt tới khom lưng:

- Đại gia, ngài có muốn nha đầu này không? Tám lượng bạc, ta lập tức ký khế ước, nàng chính là của ngày. Sau này, ngày muốn dẫn nàng tới Tây Vực học tạp kỹ, hay là nhận làm thiếp thất, hoàn toàn do ngài quyết định.

Nam tử trung niên cũng nghĩ như hai tên hộ viện, nhìn sắc phục trên người A Minh, liền nghĩ hắn tới từ đoàn tạp kỹ từ Tây Vực.

Cũng bởi mấy năm trước, hoàng đế Yến quốc đăng cơ, từng mới một nhóm đội tạp kỹ Tây Vực tới biểu diễn, từ đó truyền tên tuổi tạp kỹ Tây Vực, khiến dân gian cũng rõ về đoàn tạp kỹ này.

A Minh gật gù, đưa tay vào trong túi áo.

Nam tử trung niên thấy thế, lập tức hưng phấn xoa tay.

Nhưng, A Minh móc túi ra, nam tử trung niên liền sửng sốt.

Trong tay, rỗng tuếc.

- Xin lỗi, bình thường ta không có thói quen mang tiền.

A Minh xin lỗi rất thành ý, bởi hắn thực sự lộ vẻ ngượng ngùng cùng áy náy, tựa như thực sự vì không mang tiền mua thiếu nữ này mà cảm thấy hổ thẹn.


Ở khách sạn nửa năm, phần lớn thời gian của A Minh đều là để cất rượu, rất ít ra khỏi cửa, hơn nữa, ở thế giới này, ngoài tiền để thỏa mãn nhu cầu ăn ở, ngoài ra cũng không có mấy thứ cần tiêu phí.

- Không… không có tiền? Mẹ nó ngươi đùa ta sao?

Nam tử trung niên chỉ mặt A Minh quát.

A Minh gật gật đầu, chăm chú đáp:

- Đúng thế.

Nam tử trung niên dừng một chút, lập tức sắn tay áo, đồng thời uy hiếp:

- Ta thấy ngươi muốn chết!

Loại người ngay cả vợ con cũng bán được, muốn hắn có bao nhiêu huyết tính, vậy thực quá vô nghĩa, có điều, chuyện phô trương thanh thế, sắn tay sắn chân dọa người, lại vẫn rất thành thục.

Chỉ tiếc, hắn chọn sai đối tượng.

- Được!

A Minh đưa tay ra, trực tiếp nắm tới cổ nam tử trung niên.

Lúc này, một luồng hàn ý lạnh lẽo tự động tản ra, nam tử trung niên quên cả phản kháng, thời khắc này, hắn cảm thấy bản thân như bị một đầu Âm thú nhìn chằm chằm.

- Này, muốn đánh thì đi nơi khác đánh, đừng có làm bẩn mặt tiền Liệp Cẩu bang ta.

Nhưng, một tiếng “Rắc” đã truyền tới.

Tên hộ viện lập tức sững người.

Hắn nhìn thấy, cái cổ của tên nam tử trung niên tới bán con gái kia, trực tiếp gãy vỡ quỷ dị trong tay tên tạp kỹ Tây Vực.

Có thể, ngay cả tên nam tử trung niên cũng không ý thức được, tên tạp kỹ ăn mặc kỳ lạ này, lại nói giết là giết.

Hắn có thể dọa người, nhưng người đối diện là giết người thực sự, hơn nữa còn đặc biệt ngồi xe la tới giết người trong mưa.

Máu tươi, bắt đầu từ thất khiếu chảy xuống.

A Minh thu tay.

Thân thể tên nam tử trung niên “Phù phù” ngã xuống đất, con ngươi trợn trừng lên, sinh cơ đã đoạn.

Sau khi ngã xuống, gương mặt của hắn, gần như kề sát mặt của con gái hắn đang nằm trên đất.

Thiếu nữ khẽ lộ vẻ sợ hãi, sau đó là một chút đau thương, nhưng sau đó, khẽ cắn môi, hé miêng, không thèm đề ý nước mưa tràn vào miệng, cười không thành tiếng.

A Minh quay đầu, nhìn biểu tình của thiếu nữ.

Hắn cảm thấy, cảnh tượng cha con đối mắt nhìn nhau này, thực sự rất đẹp.

Chỉ tiếc, thời đại này không có máy chụp hình, không thể lưu hình ảnh này lại, sau này từ từ thưởng thức.

Thực sự… có chút tiếc nuối.

Nhìn thêm mấy lần, A Minh mới quay đầu lại, cất bước, lên bậc tam cấp.


Món khai vị đã xong, giờ là bữa chính.

Tên hộ viện còn chưa tỉnh hồn, thấy A Minh đi tới trước mặt, lập tức quay đầu, muốn tiến vào trong sân.

Hắn chỉ là một người gác cổng, trong Liệp Cẩu bang cũng chỉ là nhân vật râu ria, cáo mượn oai hùm thì được, còn muốn hắn thực sự chém giết, nếu hắn có can đảm như thế, đã không phải ra ngoài này gác cổng.

Có điều, hắn vừa bước một chân qua cửa, bả vai đã cảm nhận được một lực kéo.

Thật… thật nhanh!

Kỳ thực A Minh cũng không muốn đối phó với loại tiểu lâu la này, ngay cả dũng khí phản công lại cũng không có. Dù có giết, cũng không đem lại bao cảm giác vui vẻ.

Nhưng cũng bất đắc dĩ, hôm nay hắn tới để giết người.

Bàn tay nhanh chóng chuyển từ vai tới gáy, sau đó trực tiếp đập mạnh lên tấm cửa.

“Đùng!”

Tựa như một quả dưa đập xuống đất.

A Minh liếc mắt nhìn màu đỏ trong tay, bản năng muốn đưa lên mép, nhưng lại chán ghét vẩy vẩy mấy cái.

Mùi vị này, có chút khó thể đưa vào miệng.

Tựa như, chỉ có máu của đám gia hỏa có thể phát sáng, mới có hương vị ngọt ngào.

- A a a a a!!!!

Tên hộ viện lúc trước vào thông báo cùng một lão giả râu tóc bạc trắng xuất hiện trước cửa, vừa thấy tình cảnh đó, lão giả quản sự trực tiếp xụi lơ xuống đất, tên hộ viện kia điên cuồng kêu to.

- Ô ô ô!

Chỉ có điều, tiếng kêu của hắn không kéo dài được bao lâu, miệng của hắn đã bị một bàn tay bịt lại, sau đó, một cánh tay xuất hiện trên vai hắn.

“Rắc!”

Tựa như đập bóng chuyền, tên hộ viện lần đầu được nhìn thấy cảnh tượng sau lưng.

Chỉ có điều, cảm giác mới lạ này không kéo dài được lâu, hắn liền ngã trên mặt đất.

Lão giả quản sự nhìn thấy cảnh này, thân thể run lên, trực tiếp trợn trắng mắt, sùi bọt mép, sợ tới ngất.