Ma Long Phiên Thiên

Chương 518: Bắt đầu luyện khí




Hơn mười người Giám Định Sư kia nhìn mặt đất không có vật gì, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ không đành lòng, một đám người định nói gì đó nhưng lại dừng lại.

- Đại quản sự, Phong mỗ còn muốn mượn Liệt Dương Lô một chút để tế luyện một binh khí, chẳng biết có được không?

Phong Liệt mạnh mẽ đè nén kích động trong lòng, bình tĩnh nói.

- Nga? Cái này dễ thôi, để cho Lý Ức dẫn Phong công tử đi đi, sau này mong rằng Phong công tử chiếu cố nhiều hơn tới sinh ý của Phiêu Miểu Các chúng ta.

- Nhất định.

". . ."

Phong Liệt cũng không muốn lưu lại ở chỗ này nhiều, sau khi cáo biệt hai người, liền theo Lý Ức đi ra ngoài.

Thấy Phong Liệt rời đi, một đám Giám Định Sư tất cả cũng ủ rũ lui ra ngoài, phảng phất giống như một tiểu hài tử vừa bị mất món đồ chơi.

- Đại quản sự, khối Tinh Kim này ta đã trình diện cho phía trên ở trong cung, mấy vị công tử kia nói rằng buổi trưa sẽ đến xem một chút, ngươi cứ bán đi như vậy, chúng ta làm sao khai báo a?

Đợi người trong không gian đều đi hết sạch, Tam quản sự Trình Hổ cau mày thở dài nói.

Từ Thắng Chi chưa trả lời câu hỏi của hắn, lại không chút để ý hỏi ngược lại:

- Trình Hổ, ngươi biết đoạn thời gian trước chúng ta giúp Thánh nữ thu mua ba miếng Lưu Độc Phi Sa, cuối cùng thuộc về tay người nào không?

- Ừm?

Trình Hổ ánh mắt co rụt lại, khiếp sợ nói:

- Người mà ngươi nói … không lẽ là Phong Liệt?

- Không sai, Phong Liệt cùng Thánh nữ quan hệ không phải là nông cạn, điểm này không thể nghi ngờ. Tin tưởng ngươi cũng có thể cảm giác được, hắn đối với khối Tinh Kim này nhất định phải có được, chúng ta không đáng vì một thứ như vậy mà đi đắc tội với hắn! Còn nữa, dùng ba trăm vạn để mua một đồ vật, rat ay một lần là ba trăm ngàn, khoản mua bán này cũng đủ để kiếm tiền rồi!

Trong mắt Từ Thắng Chi lóe lên tinh mang, chậm rãi nói.

Hắn có thể trở thành Đại quản sự của cửa hàng đệ nhất thiên hạ, tự nhiên có đạo sinh tồn của mình, người nào nên đắc tội, người nào không nên đắc tội, trong lòng hắn rất rõ ràng rành mạch.

- Vẫn là Đại quản sự cao minh, vừa buôn bán lời long tinh vừa cấp cho Thánh nữ một phần thể diện, khoản sổ sách này có lời vô cùng, chẳng qua là . . . mấy vị công tử trong cung tới lúc đó thì làm thế nào?

Trình Hổ nói.

- Hừ! Một đám tiểu hài tử xấu xa tự cho là đúng mà thôi, còn cần ta phải dạy cho ngươi sao?

Đại quản sự khinh thường hừ lạnh một tiếng, cất bước đi ra ngoài.

. . . Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Phong Liệt theo Lý Ức đi ra khỏi không gian dưới đất, trong lòng không khỏi trở nên thư sướng một trận, không nghĩ tới có thể sẽ đem khối Tinh Kim đoạt tới tay một cách thuận lợi như vậy.

Nếu để cho Phiêu Miểu Các biết rõ ràng giá trị chân thực của khối Tinh Kim này, chính là ba trăm ngàn long tinh, sợ rằng muốn khóc cũng không kịp.

- Phong công tử, Liệt Dương Lô ở trong hậu viện, cần phải giao ra năm mươi vạn long tinh phí mượn, mỗi lần sử dụng một canh giờ, quá thời gian thì phải nộp thêm mười vạn long tinh, về phần tiêu hao khác của Liệt Dương Lô thì . . .

Lý Ức một bên dẫn đường, một bên giới thiệu nói.

- Ừm.

Phong Liệt gật đầu, thầm nghĩ phí sử dụng của Liệt Dương Lô này so sánh với Hóa Ma Lô đắt hơn, bất quá suy nghĩ đến bên trong hoàng thành có vô số cao thủ tụ tập, tài nghệ tiêu phí vốn là cao hơn so với Ma Long Giáo, cũng là không có gì kỳ quái.

Đang lúc Phong Liệt sắp đi vào hậu viện lúc, đột nhiên, ở phía sau một giọng nữ thanh thúy dễ nghe vang lên cách đó không xa:

- Di? Phong Liệt!

Phong Liệt nghe được thanh âm này, kinh ngạc xoay người lại, nhất thời thấy được hai vị tuyệt sắc thiếu nữ vô cunngf chói mắt, ánh mắt không khỏi sáng lên.

- Tiểu ma nữ . . . ách, A Ly, ngươi cũng ở đây sao?

- Tiểu ma nữ... Ách! A Ly! Các người cũng ở đây?

Hai thiếu nữ này không ai khác, chính là Băng Ly và Mộc Thiên Tình, một người trong sáng lạnh lùng cao ngạo, một người ranh ma cổ quái. Cả hai đều mặc quần áo trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, tư thái hoàn mỹ, dung nhan khuynh thành. Hai người giống như hai tiên tử từ trên trời hạ phàm, khiến cho vô số nam Vũ Giả như bị câu hồn đoạt phách. Một số người có vẻ như muốn tiến đến nhưng rồi lại bị khí chất nghiêm nghị của hai nàng chấn nhiếp, do dự không dám tiến.

Cách đó không xa, sau lưng hai nàng, Lăng Cô Thành đang nói cái gì đó với một gã quản sự Phiêu Miễu Các, sau khi thấy Phong Liệt, hắn chắp tay cung kính với Phong Liệt, rất khó hiểu, ánh mắt lộ vẻ kinh sợ.

- Hừ hừ! Phong Liệt! Không thể tin được là ngươi có thể tới đây nha?

Sau khi nhìn thấy Phong Liệt, tiểu ma nữ đầu tiên là cặp mắt sáng ngời, nhưng ngay sau đó, tựa hồ như nàng vừa nghĩ ra một cái gì đó, ngoài miệng lười biếng hừ một tiếng.

Tiện đá, hai mắt đảo một vòng, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên tiến về phía Phong Liệt, trên khuôn mặt mơ hồ mang theo một nụ cười xấu xa.

- Ừm? Làm gì?

Phong Liệt vừa thấy điệu bộ này, trong lòng không khỏi đề phòng mấy phần. Mặc dù tiểu ma nữ này không đến mức hãm hại mình, nhưng nói không chừng tiểu ma đầu không an phận này lại muốn chơi cái trò xiếc gì đây.

- Còn không lấy ra!

Tiểu ma nữ chìa bàn tay mảnh khảnh nhưng trắng như tuyết ra trước mặt Phong Liệt, vừa liếc xéo vừa nói với Phong Liệt.

Phong Liệt hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó cũng kịp phản ứng. Hắn lắc đầu cười, đem một cái trái cây đen xì ra đặt vào trong lòng bàn tay nhỏ nhắn của Băng Ly.

- Còn phần của sư tỷ đâu?

Tiểu ma nữ nhăn mặt, không vui liếc Phong Liệt một cái.

Phong Liệt nhìn thoáng qua Mộc Thiên Tình ở nơi xa, khẽ gật đầu, sau đó lại lấy ra một cái trái cây khác giao cho tiểu ma nữ.

Mộc Thiên Tình thấy vậy, trong đôi mắt trong sáng lạnh lùng khẽ hiện lên một tia cảm kích, đứng từ xa hướng về phía Phong Liệt chắp tay tạ ơn.

- Hừ hừ! Xem như ngươi có lương tâm. Vốn còn định cho ngươi nếm thử một chút đại thần thông mà bổn tiểu thư vừa lĩnh ngộ, nhưng xem ngươi biết thức thời như vậy, tạm thời bỏ qua cho ngươi.

Tiểu ma nữ thu lấy hai quả trái cayam cười đắc ý nói.

- Nga? Vậy thì đa tạ Băng Ly Đại tiểu thư khai ân.

Phong Liệt cười khổ lắc đầu nói.

Giờ này khắc này, hắn phát hiện ra, hình dạng ấn ký hình đóa hoa xinh đẹp giữa mi tâm Băng Ly rõ ràng có thay đổi so với trước kia, hiện đang tản ra kim mang nhàn nhạt như mộng ảo, càng khiến cho tiểu ma nữ tăng thêm vài phần thần bí.

- Ừm? Là Mộng Huyễn U Lan?

Phong Liệt đột nhiên chấn động.

- Làm sao? Ngươi muốn thử không?

Tiểu ma nữ nở nụ không chút hảo ý nói.

Có lẽ tiểu ma nữ đang nhớ lại đoạn thời gian ở trong Long Hoàng Thần phủ kia, giờ phút này, đôi mắt đẹp của nàng nhìn Phong Liệt có chút ít khác thường.

- Quên đi! Ta không có hứng thú!

Phong Liệt vội vàng lắc đầu nói.

- Tiểu quỷ nhát gan!

Tiểu ma nữ khinh thường hếch cái miệng nhỏ nhắn lên. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên, nói:

- Phong Liệt! Ngươi đến đây làm gì thế? Có chuyện vui gì sao?

- Ta muốn đến mượn Liệt Dương Lô một chút, luyện chế một ít binh khí.