Ma Ngân

Chương 958: Thần Không Hay, Quỷ Không Biết






Hơi ngẩng đầu, bầu trời đã nổi cơn mưa phùn nhỏ, điều này đối với tầm mắt chính là một loại ảnh hưởng, tuy nhiên, đối với binh sĩ Cao Tương thì ảnh hưởng này còn lớn hơn.
- Bắt đầu đi.
Đứng trên một triền núi, Tiêu Hoằng nhẹ giọng hạ lệnh cho đám người Thiết Nam.
Ngay sau đó, Thiết Nam, Ốc Sư, Hứa Kính Uy và tất cả thành viên đội quân tù nhân đều mở ra túi hành trang, lấy từ trong ra một vật thể kích thước một trượng, trên bề mặt có các Khí Văn phức tạp, hai đầu có lỗ thủng lớn bằng hạt đậu.
Sau đó đội quân tù nhân đều cầm Văn Khí trong tay này mà khởi động, lại lấy từ trong túi hành trang ra một cái túi nhỏ, bên trong túi chứa các vật thể nhỏ, có hình trụ, nhìn qua không khác gì mấy hòn đá nhỏ, tuy nhiên trên thực tế nó đã được lớp cao su cứng phủ bên ngoài.
Mà nó chính là Ma Văn dụng cụ thăm dò.
Nói cách khác, chỉ cần trong vòng mấy trăm thước xung quanh nó thì mọi thứ sẽ được thăm dò ra, trên thực tế, cấu tạo của nó giống như đúc với An kiểm Ma Văn của Gia Đô Đế Quốc, chỉ có điều nó còn mạnh mẽ hơn một ít mà thôi.
Bỏ Ma Văn dụng cụ thăm dò đã được ngụy trang này vào trong vật thể hình trụ dài kia, sau đó các thành viên đội quân tù nhân liền dùng miệng ngậm một đầu của vật thể này, nghiêng bốn mươi lăm độ, nhằm về phía Phấn Tiến Thị, sau đó hít sâu một hơi, dùng sức thổi Ma Văn dụng cụ thăm dò ra ngoài.
Ngay sau đó, Khí Văn trên Ma Văn ống thổi này trở nên ảm đạm, gần như không còn có ánh sáng nữa, cuối cùng những Ma Văn dụng cụ thăm dò này đã được bắn thẳng lên trên bầu trời, trực tiếp xuyên qua tầng mây, lặng yên rơi vào trong Phấn Tiến Thị dưới cơn mưa phùn này, không có một chút tiếng động nào.
Cùng lúc đó, đám người Tiêu Hoằng, Thiết Nam cũng đều lấy từ trong túi Ma Văn ra một cái Ma Văn thu thập tín hiệu, sau khi khởi động thì đều gắn vào trên rãnh Ma Văn vạn năng tại mặt sau phần trán của chiếc mặt nạ bộ xương khô hạ kia.
Sau đó, trên thấu kính của Ma Văn nhìn ban đêm lắp trên mặt nạ bộ xương khô, đã xuất hiện rất nhiều điểm sáng, mỗi một điểm sáng đều đại biểu ột cái Ma Văn.
Mọi người đều biết, bình dân Cao Tương là không cho phép mang theo bất kỳ Ma Văn nào, như vậy thì người có thể mang theo Ma Văn rốt cuộc là ai? Không cần nói cũng biết.
Từ đó, đám người Tiêu Hoằng đã có thể dễ dàng nhận ra vị trí chuẩn xác của các binh sĩ Cao Tương trên phố, sẽ có thể trực tiếp tiêu diệt, hoặc vòng qua.
- Từ giờ trở đi, mọi người phân tán ra, nhưng không cần hoàn toàn từ bỏ việc hợp tác, càng không nên xuất hiện bất kỳ bối rối gì, ở trong này mỗi người các ngươi đều là cao thủ siêu cấp. Nhiệm vụ thì cứ dựa theo kế hoạch khi trước mà làm!
Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, sau đó liền sửa sang lại chiến bào màu xám trên người, cùng với chiếc mũ liền áo, không khởi động bất kỳ Chiến Văn và Ma Dực nào, cứ như vậy mà bình tĩnh đi về phía chân núi.
Đội quân tù nhân cũng vậy, nhìn Tiêu Hoằng một cái, liền từ các phương hướng khác, chậm rãi tiến về phía Phấn Tiến Thị.

Bọn họ làm cho người ta có cảm giác, họ căn bản không phải địch nhân, mà chỉ là các bình dân Cao Tương rất bình thường mà thôi.
Đại khái đi được khoảng nửa tiếng, một mình Tiêu Hoằng đã đi tới bên cạnh Phấn Tiến Thị, hắn ngẩng đầu nhìn các kiến trúc hơi cũ nát của Phấn Tiến Thị, cùng với đám binh sĩ Cao Tương từ phía xa đang đi đi lại lại. Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, cứ như vậy mà lẳng lặng đứng cạnh một gốc cây già, đợi binh sĩ Cao Tương tuần tra rời đi, Tiêu Hoằng mới cất bước tiến vào trong Phấn Tiến Thị.
Đúng vậy, phái ra 5 vạn binh sĩ Cao Tương tuần tra cả tòa thành, quả thật là vô cùng dày đặc, nhưng tóm lại thì vẫn sẽ có sơ hở.
Mà Tiêu Hoằng và với đội quân tù nhân chính là nắm được sơ hở như vậy, thông qua các góc nhà, hoặc là góc chết thị giác của binh sĩ Cao Tương, lúc nhanh lúc chậm, không một tiếng động mà đi qua các kiến trúc này, trong đầu thì không ngừng nhớ lại các kỹ năng ám sát mà Đại trưởng giả đã dạy Tiêu Hoằng.
Trên thực tế, mỗi một người mà không bị quấy nhiễu, hoặc là trong tình huống đặc biệt, thì số lần quay đầu chỉ cần không vượt qua hai lần, thì sẽ không e ngại có người đi lại phía sau nữa, tỷ lệ bại lộ là quá nhỏ, đây là một bí quyết nhỏ mà khi trước Đại trưởng giả đã dạy cho Tiêu Hoằng.
Lúc này nó đã phát huy ra tác dụng quan trọng.
Đồng thời Tiêu Hoằng cũng mang ra Hấp Bàn Chiến Văn vốn gần như đã bị đào thải kia, lúc này nó đã phát huy ra trọng dụng, việc trèo tường vượt rào cũng đã không thành vấn đề nữa.
Bởi vì có Ma Văn dụng cụ thăm dò, một đường đi tới, Tiêu Hoằng có thể nói là vô cùng thuận lợi, hai giờ sau, hắn đã đi tới cách quảng trường trung tâm Cao Sách không tới 1 km.
So với thành thị bắc bộ bên cạnh, thì cả kiến trúc nơi này tất đều là mới tinh, thậm chí còn có mấy kiến trúc hình tháp cao ngất, trong khu vực đường kính 5km này thì đèn đuốc sáng trưng, không thua gì Thái Ngô Thành mà khi trước Tiêu Hoằng đã từng sống.
Đứng trên đỉnh chóp của một kiến trúc cao ngất trong mây, một tay bám lấy cột thu lôi, Tiêu Hoằng nhìn bốn phía chung quanh, ra sức ghi nhớ địa hình nơi này vào trong đầu.
Tại phía chân trời đã lờ mờ hiện ra ánh nắng ban mai.
Mưa phùn kéo dài, gió nhẹ thổi qua, làm cho chiếc áo choàng màu đen to lớn của Tiêu Hoằng bay phất phơ, rất giống một lá cờ màu đen, phảng phất như một Tử Thần hàng lâm nơi đây.
Trong không khí ẩm ướt lại có thêm một loại mùi vị đặc biệt của mùa xuân, đó là một hương vị tràn ngập sinh cơ.
Không phát ra chút tiếng vang nào, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sổ trên tầng ấy trăm thước của kiến trúc này, vô cùng tự nhiên bước vào trong, giống như đi trong nhà của mình vậy.
Nhìn đồ đạc bố trí bốn phía, lại nhìn Ma Văn thang máy trước mặt, tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không đi theo nó, mà là bước theo thang bộ, lặng lẽ đi xuống lầu dưới.
Đồng thời vào lúc này, Tiêu Hoằng đã thông qua Ma Văn dụng cụ thăm dò để chuẩn xác phán đoán ra, trong tòa nhà này vẫn có năm, sáu tên binh sĩ Cao Tương đang ở tầng 19 và tầng 22, đang phân công nhau tiến hành tuần tra.
Thấy vậy, Tiêu Hoằng tại tầng 50 vẫn không chút hoang mang, vẻ mặt bình thản, từ từ bước xuống dưới theo bậc thang.

Đi vào tầng 35, có ba gã binh sĩ Cao Tương xuất hiện tại tầng 33, đang bước theo cầu thang để tuần tra.
Đối với cảnh này, Tiêu Hoằng vẫn không có chút biến hóa nào, đứng tại tầng 35, nhìn về phía hành lang phía trước, cuối cùng ánh mắt tập trung trong một căn phòng ở giữa, sau đó chậm rãi đi về phía đó.
Nhìn ổ khóa trên cửa, Tiêu Hoằng phi thường nhanh nhẹn lấy từ trong túi Ma Văn ra hai thanh sắt chứa móc câu nhỏ, đồng thời cắm vào trong ổ khóa, nhẹ nhàng mở ra giống như mở cửa nhà mình vậy, bên trong là một mảnh tối đen, tuy nhiên Tiêu Hoằng có Ma Văn nhìn ban đêm, nên cũng không có trở ngại gì.
Toàn bộ căn phòng rất trống trải nhưng lại vô cùng rách nát, vách tường, mặt đất đều là xi- măng thô ráp, nhẹ nhàng chạm vào vách tường thì các hạt cát đã rơi xuống cả mảng lớn.
Tiêu Hoằng cũng không chần chừ gì thêm, trực tiếp bước vào phòng ngủ.
Lúc này Tiêu Hoằng đã có thể rõ ràng nhìn thấy, trên một chiếc giường gỗ rách nát có một nam nhân gầy, khuôn mặt hơi thô cuồng, đại khái khoảng bốn mươi tuổi đang ngủ trên đó, toàn bộ phòng ngủ chỉ có bức ảnh Cao Triết Cơ là còn mới, trên đó còn quấn quanh một dải tơ màu đỏ, được đặt cẩn thận trên vách tường bắt mắt nhất trong phòng ngủ.
Vách tường rách nát, ảnh chụp hoa lệ, vô cùng đối lập với nhau, rất trào phúng.
Nhẹ nhàng nhấc lên một chiếc áo vắt trên ghế, Tiêu Hoằng cũng có thể rõ ràng nhìn thấy, trên áo có gắn chiếc huy hiệu mới tinh có hình Cao Triết Cơ.
Lại một lần nữa đặt quần áo tại vị trí ban đầu, Tiêu Hoằng liền đi tới trước mặt nam nhân này, sau đó lấy ra Ma Văn mô phỏng dung mạo, không nhanh không chậm, không chút hoang mang, tiến hành quét hình với nam nhân Cao Tương đang ngủ say này.
Quét hình xong, Tiêu Hoằng liền dùng hai ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cổ của nam nhân Cao Tương này, ngón tay hơi dùng một chút lực.
Rắc...
Một tiếng xương cốt vỡ nát vang lên, nam nhân Cao Tương này liền trực tiếp tắt thở.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền nhấc tên này lên, ném vào trong buồng vệ sinh, sau đó lấy ra Ma Văn đốt thi thể, sau khi khởi động thì có một chùm tia sáng trực tiếp chiếu lên xác của nam nhân Cao Tương này.
Thi thể này ngay lập tức bị hòa tan ra giống như ngọn nến vậy, cuối cùng hóa thành một bãi máu loãng, sau đó Tiêu Hoằng liền cầm lấy vòi nước, dội luồng máu loãng này vào trong cống thoát nước, đồng thời bình tĩnh cầm cây lau nhà, tỉ mỉ lau chùi một phen.
Sau khi làm xong mọi việc, hắn liền quay về trong phòng ngủ, từ từ cởi chiếc áo choàng màu đen ra, sau đó là chiến bào xám đen có chứa các hoa văn màu đỏ, gấp cẩn thận lại, đặt trên giường.
Nhìn bốn phía một chút, xác định không có vấn đề gì, Tiêu Hoằng liền nằm lên trên giường, sửa lại đồng hồ báo thức cũ kỹ kia một chút, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Các thành viên khác của đội quân tù nhân cũng dùng phương pháp cùng loại, lặng yên không một tiếng động ẩn núp trong Phấn Tiến Thị, tất cả đều vô cùng bí ẩn, không lưu lại chút dấu vết nào, đây là thực lực của đội quân tù nhân, bất kể đi tới chỗ nào cũng vậy, hợp lại cùng một chỗ thì cường đại, khi phân tán ra thì năng lực của từng binh sĩ cũng rất đáng tin cậy.
Cùng lúc đó, trong Sùng Cao Châu, tuy rằng phía chân trời đã hiện ra ánh nắng, nhưng bản thân Hoắc Nhiên thì đã sớm rời giường rồi, đang bắt đầu các mặt chuẩn bị.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì, Hoắc Nhiên có thể không biết hay sao? Chính là ngày mà Cao Triết Cơ tiến hành cuộc nói chuyện quan trọng, cũng là ngày mà Cao Tương Chân Nghĩa Quốc lại lần nữa phát động tấn công mãnh liệt về phía Thiên Tế Tỉnh, hắn phải truyền hình ảnh chiến đấu tại Sùng Cao Châu về đây cho đúng giờ.
Lúc này, Hoắc Nhiên đã tiến vào trong Bắc Dương Thị, nơi này cách Thiên Tế Tỉnh không tới 300 km, đi trước hắn là 500 chiếc Ma Văn xe tăng, dàn hàng ngang mà đi, các Ma Văn chiến đấu cơ ở sân bay cũng đợi lệnh xuất phát vào bất cứ lúc nào.
30 vạn binh sĩ Cao Tương đang vận sức chờ phát động, tuy rằng vẫn còn sáng sớm, nhưng khẩu hiệu “vì Áo Cách Tư Thần mà chiến đấu, vì Cao Triết Cơ mà chiến đấu” đã vang vọng khắp mặt đất rồi.