Ma Nữ Nghê Thường

Chương 142: Nên như vậy




Có vài người giống như bằng hữu không phải địch, nhưng ngươi lại bận tâm, thí dụ như Trác Nhất Hàng đối với ta mà nói; mà trái, có vài người giống như địch không phải bằng hữu, trong lòng ngươi lại không có mâu thuẫn, thậm chí có vài phần thân thiết, điều này đối với bản thân mà nói, chính là sự tồn tại của Hồng Hoa Quỷ Mẫu.

Cho dù đã từng bị nàng bắt làm con tin, uy hiếp, tính toán, thậm chí làm bị thương, nhưng đối với người này, trong lòng xác thực không có địch ý.

Có lẽ là bởi vì, tính tình của nàng, kỳ thật có vài phần rất giống với Luyện nhi a.

Sau khi thu kiếm lại, tất nhiên hẳn là phải chào hỏi mới đúng, vừa mới ôm quyền, một câu "Tiền bối đã lâu không gặp" mới nói được phân nửa, Luyện nhi đứng bên cạnh dường như có chút tức giận đến không nhịn nổi, quát to một tiếng còn cảm thấy chưa đủ, lại cướp lời tiếp tục nói: "Cười cái gì? Liền hướng sang đây, không nói tiếng nào liền muốn ra tay đả thương người, muốn so chiêu? Vậy thì lại cùng ta so chiêu một lần là được rồi!" Nói xong lại có chút kích động.

Quay đầu lại vừa định ngăn cản nàng, phía bên kia tiếng cười đã dừng lại, Hồng Hoa Quỷ Mẫu đột nhiên trở nên nghiêm nghị, nói: "Ngọc La Sát, rõ ràng là ngươi không nói tiếng nào đã ra tay trước a, đừng đổ tội lung tung! Còn nữa ta chưa từng ra tay đả thương người? Bất quá là muốn thử một lần xem nàng có bao nhiêu tiến bộ mà thôi, nếu như ngươi muốn so chiêu, ta chẳng lẽ còn sợ ngươi sao!"

Nhìn thấy hai người bạo tính khí này nói một lời không hợp liền muốn động thủ, Trác Nhất Hàng đang đứng trên tảng đá lớn kia vội vàng nhảy xuống, kêu lên: "Công Tôn tiền bối, ngươi là người trong võ lâm, lời hứa đáng giá nghìn vàng, ba năm trước đã chấp nhận thua cuộc nay liền quên rồi sao? Tại sao lại nhắc tới chuyện tỷ thí?"

Kêu lên một tiếng này, không chỉ thành công làm cho trên gương mặt đối phương xuất hiện nét không tự nhiên, cũng làm cho bản thân không thể không nuốt xuống những lời khuyên nhủ còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.

Đúng rồi, ở kinh sư phát sinh đủ loại chuyện, hắn ở đó, ta không có ở đó, cho nên lời của hắn tất nhiên so với lời của ta càng có sức thuyết phục.

"...Hừ, cũng chính là dùng mưu kế thắng qua ta một lần mà thôi..." Hồng Hoa Quỷ Mẫu cũng không hổ là người từng trải, vẻ không được tự nhiên chỉ là thoáng qua tức thì, mắt trợn to, lại chợt nghiêm mặt nói: "Bất quá Công Tôn thị ta từ trước đến nay nói lời giữ lời, không đánh liền không đánh! Lần này ta tới đây không phải là vì đánh nhau, mà là bởi vì ước hẹn ba năm trước đây, hướng Ngọc La Sát ngươi cầu tình!"

Hai chữ "Cầu tình" này, nghe được từ trong miệng người này thật sự là càng kỳ lạ quý hiếm, Luyện nhi e rằng cũng cảm thấy như vậy, cười nói: "Không dám, ngươi liền nói thẳng ra đi, ta nghe là được." Nàng đáp lại rất sảng khoái, đối phương cũng lộ ra chút lúng túng, giả vờ ho một tiếng, mới nói: "Không sai! Ba năm trước đây ta cam đoan với ngươi Kim Độc Dị sẽ không trở ra làm ác, nếu không liền ngồi yên mặc kệ không quản đến hắn nữa...Chẳng qua là trước đây không lâu, tặc hán tử kia xác thực lại lén lút trốn đi, ta truy lùng đến đây, nghe người ta nói lại bị ngươi bắt được, hắn đi ra ngoài bất quá chỉ vài ngày, ta nghĩ hắn vẫn chưa làm chuyện ác gì, xin ngươi hạ thủ lưu tình, thả hắn ra a."

Nghe nàng mở miệng cầu tình cho tặc nhân kia, liền nhớ lại nàng cùng Kim Độc Dị có danh phận phu thê, cũng không biết lúc trước nam nhân giảo hoạt kia là làm như thế nào để dỗ dành nàng tới tay, thật sự đáng tiếc cho một nữ tử có tính cách như vậy...Trong lòng đang có chút ít tiếc than, Luyện nhi nghe xong, trước tiên là cười ha ha, tiếp theo lạnh lùng trả lời: "Nghe nói? Thả? Tặc hán tử kia của ngươi vốn không có ở đây!" Lúc này mới nhắc nhở bản thân còn có việc khác cần chú ý, đừng để lọt mất những điểm mấu chốt trong câu chuyện.

Mà Hồng Hoa Quỷ Mẫu nghe xong câu trả lời, giật mình nói: "Làm sao lại như vậy? Mộ Dung Trùng không dám gạt ta!" Câu này, trong lúc vô tình thật ra lại làm cho người ta biết được là ai gieo lời đồn đãi như vậy.

Ta nhíu mày, Luyện nhi lại là ôm kiếm trước ngực, cũng không đáp lời, chỉ hì hì bật cười, khiến cho Hồng Hoa Quỷ Mẫu tức giận nói: "Ngươi cười cái gì?" Luyện nhi mới cười khẩy nói: "Cười ngươi chính là rất không biết phân biệt tốt xấu, tặc hán tử kia của ngươi là người như thế nào ngươi còn không hiểu sao? Hắn chạy trốn ra ngoài, có lý nào lại không làm chuyện ác! Ngay tối nay, hắn cùng Mộ Dung Trùng dẫn đầu một đạo quan binh đánh vào Thanh Hư Quan, truy bắt Nhạc Minh Kha là trợ thủ của Hùng Kinh Lược, đây không tính là làm chuyện xấu sao?"

Trác Nhất Hàng đứng bên cạnh liên tục gật đầu, phụ hoạ nói theo: "Đúng vậy a đúng vậy a, việc này ta cùng Trúc cô nương đều có ở hiện trường, đều có thể làm chứng, đáng thương Hùng Kinh Lược bị gian hoạn hại chết, truyền đầu cửu biên, oan trầm đáy biển, bọn hắn còn không chịu buông tha, còn muốn trảm thảo trừ căn, muốn đem Nhạc đại ca cũng đưa tiễn cho thống khoái! Trên người Nhạc đại ca có di thư của Hùng Kinh Lược, bọn hắn hủy đi trụ cột của quốc gia, còn muốn phá huỷ di thư có thể khống chế địch! Công Tôn tiền bối, chuyện này có phải là làm cho nhân thần đều phẫn nộ hay không?"

Nam tử này một lòng muốn giúp Luyện nhi biện bạch, suy cho cùng cũng là có ý tốt, cho nên vô luận tâm tình như thế nào, cũng đành phải nhẹ gật đầu, để chứng minh lời hắn nói không sai.

Có thể là do hai người kia đều lộ ra vẻ kích động, lại thấy ta cũng gật đầu phụ họa, Hồng Hoa Quỷ Mẫu cầm trượng trùng trùng điệp điệp gõ xuống đất, nói: "Nếu như những lời này của các ngươi là thật, tặc hán tử kia tùy ý các ngươi chém giết!" Ngừng lại một chút, giống như đang suy nghĩ, lại lạnh lẽo âm u mà nói: "Nhưng nếu như các ngươi có nửa câu giả dối... Hì hì, Ngọc La Sát, ta đây liền muốn cùng ngươi quyết phân thắng bại."

Luyện nhi trước tiên vẫn là có chút bất ngờ trước tin tức đáng kinh ngạc này, nghe xong lại khôi phục thái độ bình thường, đồng dạng cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi cứ việc đi tra xét, ha, ngươi có thể tin lời của người khác, không tin lời của ta, sau khi ngươi tra xét ra nếu như không hướng ta bồi tội, ngươi không tìm ta, ta cũng muốn tìm ngươi quyết phân thắng bại! Chẳng lẽ lại sợ ngươi?"

Nhắc tới hai người này tính khí thật đúng là không biết tương trùng hay là hợp ý, Luyện nhi không coi ai ra gì như vậy, Hồng Hoa Quỷ Mẫu dường như lại cảm thấy rất đương nhiên, cũng không để ý, chỉ nói: "Xong! Ta đây đi đem Mộ Dung Trùng đến đối chất cùng ngươi!" Sau khi nói xong, cũng không xoay người rời đi, liếc mắt nhìn qua ta một cái, lại nói: "Tốt, việc này trước tiên tạm thời đặt xuống, nha đầu kia, đã gặp nhau ở đây, ta cũng có việc đang muốn hỏi ngươi, ngươi tới đây cho ta!"

Trong lòng khẽ giật mình, còn đang suy nghĩ, Luyện nhi bên cạnh đã đoạt trước một bước, ngăn cản một nửa thân mình của ta, hướng nàng nói: "Này, lão thái bà kia! Đã nói muốn làm gì thì nhằm vào ta, còn tìm nàng làm chi?" Có lẽ là do thái độ có chút sốt ruột, khiến cho Hồng Hoa Quỷ Mẫu bật cười ha ha, nói: "Kì quái, lần này ta lại không nói là muốn tìm nàng động thủ, huống chi ngươi cũng không phải là nàng, chẳng lẽ còn muốn làm chủ mọi chuyện hay sao? Trưởng ấu tôn ti có hiểu hay không?"

Lời này e là có chút đâm trúng cái chân đau Luyện nhi rồi, chỉ thấy nàng trừng mắt nhìn như sắp phát tác, bản thân nhanh chóng đi tới trước, khe khẽ giật giật ống tay áo, lắc đầu ám chỉ nàng yên tâm đừng nóng, lại quay đầu ôm quyền nói với Hồng Hoa Quỷ Mẫu: "Tiền bối, ngài cũng biết thân thủ của ta không tốt, Nghê Thường nàng chẳng qua là lo lắng cho an nguy của ta, không có ý khác, không biết rốt cuộc là ngài có chuyện gì? Có thể nói chuyện ở ngay nơi này hay không?"

Không ngờ đối phương cũng không cảm kích, Hồng Hoa Quỷ Mẫu bất mãn khẽ đảo mắt, nói: "Bảo ngươi tới đây nói chuyện, ngươi liền tới, ta cam đoan không làm hại ngươi là được, dài dòng như vậy làm chi? Chẳng lẽ không tin lời ta nói sao?"

Kỳ thật người này chưa từng nuốt lời, lời hứa đáng giá nghìn vàng bản thân cũng rất tin tưởng, điểm này Luyện nhi hẳn là cũng tin tưởng, cho nên khi ta mỉm cười với nàng, nàng cũng có chút tức giận quay đầu đi, nhưng lại không mở miệng ngăn trở nữa.

Nhận được sự cho phép miễn cưỡng này, bản thân liền yên tâm lớn mật mà cất bước đi đến bên cạnh Hồng Hoa Quỷ Mẫu, đang định mở miệng thỉnh giáo, bỗng nhiên lại bị kéo một phát, lão tiền bối này cũng thật không khách khí, bắt lấy người khinh thân sải bước đi đến hơn mấy chục bước, chọn một nơi ngược hướng gió, quay đầu lại nhìn sang, nhìn vào hai người đang đứng phía bên kia sườn núi, đã có chút nhìn không quá rõ ràng, chẳng qua là thấy tư thế của Luyện nhi, ánh mắt kia hẳn là đang nhìn chằm chằm sang bên này.

Bất giác trái tim liền trấn định một chút, cũng không phải là vì an toàn hay không, có chút thở ra một hơi, lại khiến cho người bên cạnh lên tiếng nói: "Ngươi nha đầu kia, thở ra cái gì a! Nói chuyện với ta rất khó khăn sao, hả?"

"Không dám!" Vội vàng chấn tác tinh thần, lại ôm quyền, cung kính nói: "Chẳng qua là lâu ngày không cùng lão tiền bối ngài nói chuyện, có chút khẩn trương, tiền bối có chuyện gì cứ nói, vãn bối tri vô bất ngôn."

"Cái gì mà lão tiền bối lão tiền bối a!" Không ngờ Hồng Hoa Quỷ Mẫu lại là đầy mặt không vui, lạnh nhạt nói: "Trước kia ngươi cũng không phải là gọi như vậy, thế nào? Lúc này ta rất già rồi sao?" Một câu nói này, làm sao biết được một lời nói lấy lòng lại có thể dẫn đến phản ứng như vậy, bản thân chỉ có thể mỉm cười giải thích: "Đương nhiên không phải, tiền bối có thuật trú nhan, vẫn là y hệt năm đó khi mới gặp gỡ, danh xưng lão tiền bối chẳng qua là tôn kính bối phận giang hồ, cũng không liên quan đến dung mạo."

Nghe được lời này, sắc mặt đối phương mới dịu xuống, lại nói: "Này còn tạm được, đúng rồi, ta hỏi ngươi, trong mắt ngươi, ta tốt hơn? Hay là sư phụ tử quỷ kia của ngươi tốt hơn?"

Mặc dù biết nàng muốn đặt câu hỏi, chỉ là câu hỏi này lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến, nên trả lời thế nào? Giật mình một chút, cũng không biết nên trả lời như thế nào mới tính là thỏa đáng, liền dứt khoát đem lời dưới đáy lòng nói thẳng ra: "Thứ cho vãn bối nói thẳng, trong lòng ta, gia sư tất nhiên là độc nhất vô nhị trên thế gian, này kỳ thật không liên quan đến dung mạo hay thậm chí là trình độ võ công, mong tiền bối thứ tội."

"Hừ hừ hừ..." Thản nhiên trả lời, khó tránh khỏi thấp thỏm không yên, Hồng Hoa Quỷ Mẫu trước tiên cười lạnh vài tiếng, thái độ chuyến biến, khẽ nói: "Mà thôi, nha đầu ngươi coi như trung thực, lại hiểu quy tắc, điểm ấy thật ra so với sư muội kia của ngươi tốt hơn rất nhiều, năm đó ta từng dạy qua ngươi, nàng chưa hẳn đã coi ngươi như sư tỷ mà tôn kính, hôm nay nhìn qua lại vẫn là giống nhau, có thể thấy được nha đầu ngươi đem lời nói của ta như gió thổi bên tai, trẻ con không thể dạy a!"

Người này trước nhắc đến sư phụ, sau lại nhắc đến Luyện nhi, nói những lời có chút khó nắm bắt được, trong lòng ta không hiểu, cũng liền bình tĩnh, bất biến ứng vạn biến, cười nói: "Vãn bối là thói quen, khiến cho tiền bối chê cười, chẳng lẽ tiền bối mang vãn bối tới đây, chính là vì những chuyện này?"

"Phì!" Hồng Hoa Quỷ Mẫu gắt lên một cái, nghiêm mặt nói: "Ta sao có thể làm chuyện nhàm chán như vậy." Sau khi hơi dừng một chút, lại nói: "Được rồi được rồi, cũng không vòng vo nữa, nói vào chính đề, ta hỏi ngươi, sư phụ tử quỷ kia của ngươi, là thật sự đã chết rồi sao? Nêu như ngươi dám có nửa điểm không thành thật, ta có thể lập tức cho ngươi rơi xuống vạn trượng này mà thành quỷ a! Ngọc La Sát có muốn cứu cũng không kịp!"

Thì ra đây mới chính là chuyện nàng muốn hỏi, so với phán đoán của bản thân cũng không cách quá xa, nếu như nói đối với Hồng Hoa Quỷ Mẫu ta có giá trị gì, e rằng chính là không thoát được những chuyện này, năm đó nàng có một ước hẹn hai mươi năm cùng sư phụ, tất nhiên đã từng đến Hoa Sơn, nhưng lại bị thả bồ câu*, dựa theo tính cách của người này không nghĩ cũng biết đã có bao nhiêu căm tức, ở kinh sư Luyện nhi tương ngộ với nàng, có lẽ cũng có giải thích qua, nhưng lời giải thích đó tất nhiên sẽ không quá kỹ càng chu toàn, lúc này nàng tìm ta đối chất cũng là hợp lý, bất quá e là quá chú trọng thể diện, không muốn hỏi lại trước mặt Luyện nhi, điểm này nghĩ ra đúng là có chút buồn cười.

(*Cho leo cây á)

Trong lòng cảm thấy buồn cười, đương nhiên không thể thực sự bật cười, nếu không chính là khó giữ được cái mạng nhỏ này a, ta mấp máy môi, cung kính nói: "Vãn bối không dám nó dối, thật sự cũng không có gì phải giấu giếm, ta không biết Nghê Thường nói với ngài như thế nào, bất quá mấy năm trước sư phụ vô ý tẩu hỏa nhập ma, phế đi thân thể, điểm này xác thực không giả, về phần sinh tử..." Có chút chần chờ, vẫn là chi tiết nói ra: "Về phần sinh tử, thẳng thắn mà nói, bọn vãn bối chẳng qua là, cho rằng người không có ở đây."

"Cho rằng? Cái gì là cho rằng? Không có ở đây lại là loại không có ở đây nào?" Hồng Hoa Quỷ Mẫu là người từng trải, đương nhiên không thể không nghe ra huyền cơ trong lời nói, lập tức nói: "Lúc trước hảo sư muội của ngươi chính là chém đinh chặt sắt nói với ta là chết rồi! Ngươi nói như vậy, là ám chỉ trong đó có gì khác biệt sao?"

Đương nhiên không muốn nàng có hiểu lầm gì đó với Luyện nhi, "Tiền bối đừng nóng vội, mỗi người đều có đạo lý riêng, xin ngài lại nghe ta nói xong." Chắp tay cúi đầu trước nàng, sau đó liền tận lực mà đem mọi chuyện miêu tả ngắn gọn lại một lần, mặc dù lướt qua rất nhiều chi tiết, nhưng lại chưa từng lướt qua bất luận điểm mấu chốt gì, bao gồm cả ước hẹn của sư phụ cùng sư công, sau đó bản thân ở Hoa Sơn triển khai tìm kiếm, cùng Luyện nhi tìn được bức di thư kia, cuối cùng nói: "Kỳ thật trong lòng vãn bối cũng có nghi hoặc, không thấy thi thể, hết thảy liền đều là một loại ước đoán, nhưng mà tâm nguyện cả đời chính là ước hẹn hai mươi năm với sư công sư phụ cũng bỏ lỡ, chuyện này khiến cho người ta lại không thể không...Ai, mong tiền bối hiểu cho..."

Nói chuyện một lát, mặt trời lên cao, chân trời đã từ màu xanh trắng biến thành phiếm hồng, Hồng Hoa Quỷ Mẫu nghe xong câu chuyện, cúi đầu trầm ngâm im lặng trong chốc lát, nhân lúc này, bản thân vô thức quay đầu lại nhìn sang sườn dốc bên kia một lần, có thể là do bên này một mực bình an vô sự, Luyện nhi cũng liền buông lỏng cảnh giác, nhàn rỗi không thú vị, tất nhiên là bắt chuyện cùng Trác Nhất Hàng, ta quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy nắng sớm in xuống hai bóng người, cũng không hướng sang bên này, mà biến thành tư thế đứng đối diện nhau, có lẽ là để thuận tiện trò chuyện a.

Nhịn không được liền lại thở ra một hơi, cũng may lần này không có khiến cho Hồng Hoa Quỷ Mẫu có ý kiến gì, người này chẳng qua một mình ngẫm nghĩ trong khoảnh khắc, chợt bật cười, ngẩng đầu lên, lại lần đầu tiên vỗ vỗ cánh tay của ta, nói: "Hảo nha đầu, quả là ngươi càng hợp với khẩu vị của ta hơn, việc này ta ghi nhớ một đạo nhân tình của ngươi, ngày sau tất nhiên sẽ có điểm hữu ích cho ngươi!" Sau khi nói xong, cũng không đợi ta trả lời cái gì, nâng trượng đầu rồng trong tay lên, nói: "Được rồi, ta đây liền đi Quảng Nguyên, mang Mộ Dung Trùng đến cùng sư muội của ngươi đối chất một phen!" Thân trượng lại nhóang lên, đã phi thân chạy khỏi sơn cốc.

Muốn nhắc nhở nàng đừng để bị gian nhân lừa gạt đã là không kịp, nhìn bóng lưng xa xa kia, cũng không biết nên mang vẻ mặt gì, đứng một chút, mới xoay người chậm rãi trở về, Luyện nhi xem ra đúng là đang trò chuyện rất vui vẻ với người đứng bên cạnh, cũng không có lập tức phát hiện ra, thẳng đến khi ta đến gần, mới thấy nàng nghiêng đầu nhìn qua, cười nói: "Lão thái bà kia cuối cùng đã đi rồi sao?"

Gật gật đầu, đáp: "Ân, đi rồi." Nhìn thoáng qua Trác Nhất Hàng, lại thu hồi ánh mắt.

"Nàng không có làm gì ngươi đi?" Luyện nhi rốt cuộc vẫn là lo lắng, vừa hỏi vừa nhảy đến nắm lấy tay của ta, bắt mạch xong, mới thoải mái để xuống, lại hồ nghi nói: "Rốt cuộc nàng kéo ngươi qua để hỏi chuyện gi? Còn cố ý chọn một nơi ngược hướng gió để ta không nghe được, làm gì lại thần thần bí bí như vậy."

"Có gì thần bí a." Cong khóe miệng tạo thành dáng tươi cười, nói với nàng: "Còn không phải chính là một chút chuyện của sư phụ sao, năm đó ở kinh sư sao ngươi lại không nói rõ ràng với người ta a? Cho nên liền lại hỏi ta mà thôi, nhưng thật ra các ngươi, nói chuyện cao hứng như vậy, là đang nói chuyện gì a?" Khi hỏi câu này, liền lại nhìn chằm chằm vào nam tử kia, không biết có nhìn lầm hay không, da mặt Trác Nhất Hàng dường như có chút thẹn thùng mà đỏ lên, lại mở miệng nói: "Kỳ thật cũng không có gì, Luyện cô nương..." Lại bị Luyện nhi dùng một tay vỗ lên vai hắn, ngắt lời nói: "Một vài lời vô ích mà thôi, chúng ta đang đoán xem lúc nào Nhạc Minh Kha mới có thể đến đây, đúng rồi, lão thái bà kia cũng đi rồi, chúng ta còn đứng đây làm gì? Đi, vào trại!" Nói xong liền huýt vang một tiếng, đây là ám hiệu của sơn trại, lúc này có nữ binh đang canh gác ra mở cửa trại, đến nghênh tiếp.

Thấy người ra nghênh đón, Luyện nhi giống như lại có hứng thú khi ra oai, hưng trí bừng bừng nói với Trác Nhất Hàng: "Ngươi đừng thấy sơn trại này của ta không tính là lớn, nhưng lại xây dựng ở nơi hiểm địa, khắp nơi đều là kỳ phong kỳ cảnh, lại tự tại, có thể nói là thế ngoại đào nguyên, hiếm khi có khách, liền đưa ngươi đi xem qua một vòng để mở mang tầm mắt a!" Lại nhìn về phía ta, cười nói: "Đúng không?"

"Đúng vậy a..." Bản thân chỉ có thể mỉm cười đáp lại, rũ ánh mắt xuống nói: "Nếu như đã đến rồi, hết sức tận tình địa chủ cũng tốt, hẳn là nên như vậy...Nên như vậy..."

Hết thảy đều là nên như vậy, nên như vậy.