Ma Nữ Nghê Thường

Chương 75: Ánh chiều tà




Vốn là muốn đến đây nhìn một cái liền nhanh chóng quay về, dù sao một đường tìm tới đây cũng đã chậm trễ quá nhiều thời gian, cảnh hoàng hôn khi mặt trời lặn tuy rằng tráng lệ, chỉ là chờ đến khi mọi ánh sáng đã được trút bỏ hết, lại quay trở về liền đã quá muộn.

Đương nhiên, đây là ý tưởng trước khi Luyện nhi xuất hiện, mà bây giờ có nàng làm bạn bên cạnh, lại không cần phải lo lắng đến vấn đềtrở về quá muộn.

Trên thực tế khi có nàng làm bạn bên cạnh, vô luận đi đến nơi nào, trái tim luôn cảm thấy yên ổn.

Huống chi trước mắt, sau khi thiếu nữ tỏ thái độ muốn tự mình tìm hiểu mọi chuyện, liền cũng không truy vấn quá nhiều, ta vui vẻ thoải mái, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm liền cho xong, kéo nàng đi xuống dốc núi, dưới ánh chiều tà chiếu rọi đi đến sườn đổi bên kia.

Lại gần thêm một chút, mới phát hiện dưới sườn đồi này có mấy vị tăng lữ đang cư trú, tuy rằng quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, chỉ là trên khuôn mặt lại lộ ra vẻ kiên định đặc biệt của người thành kính lễ Phật.

Khi nghe chúng ta nói là cố ý đến xem Phật động, biểu tình của những vị tăng lữ này có chút kinh ngạc, chỉ là thái độ lại hết sức thản nhiên, những cái tượng gỗ trong hang động vắng vẻ không một tiếng động này còn không đáng giá một đồng, không đến mức thu hút sự chú ý của những người tham lam, bọn họ tất nhiên cũng không có gì để đề phòng, chẳng qua là nâng một bó đuốc lên, nói một tiếng: "Thí chủ tự nhiên, chú ý nhớ rõ đường ra." Liền từ từ lại đi làm chuyện của mình.

Khi tiếp nhận bó đuốc còn có chút do dự, lo lắng sẽ làm tổn hại đến cảnh vật trong động, nhưng mà nghĩ lại, nếu như khoảng thời gian cách xa nhau như vậy liền cũng không cần quá câu nệ những thứ này, sự kích động trong tâm tư cuối cùng cũng chiến thắng đủ loại cố kỵ, ta thắp lửa lên bó đuốc đã được tẩm qua dầu lửa, dưới ánh lửa chiếu rọi, dẫn đường cùng thiếu nữ bên cạnh tiến vào hang động u ám thâm sâu, mấp mô chẳng chịt kia

Bước vào trong động hẹp dài lờ mờ, liền dường như bước chân vào một cái thế giới khác, từ bốn vách tường đến mái vòm, những nơi ánh lửa đi qua, những gì được nhìn thấy cũng không phải là sắc thái sáng lạn, đường cong linh động, một đường vừa đi vừa nhìn, một bức họa bao hàm một câu chuyện, ta tất nhiên là đối với thứ này cũng không quá rõ ràng, nhưng vẫn là kìm lòng không được mà muốn kể cho Luyện nhi nghe.

Từ khi nhận được một câu bày tỏ thái độ của nàng, bản thân không biết vì sao, tựa như đã chiếm được tiện nghi to lớn, lại như bỏ xuống rất nhiều gánh nặng, trong cách nói chuyện ít đi vài phần cố kỵ, cũng sẽ không tận lực giữ im lặng hoặc là né tránh nữa, nhìn thấy một vài bức hình mang nội dung khác nhau về những thế giới trong tưởng tượng, liền nhẹ giọng kể cho thiếu nữ bên cạnh nghe về những câu chuyện truyền thuyết thần thoại kỳ quái, phản đàn tỳ bà, Quan Âm kinh biến, thụ thượng sinh y...

Chúng ta đều là người không tin vào quỷ thần, ta kể như một câu chuyện bình thường, nàng nghe như một câu chuyện bình thường, người nói tự giải thích, người nghe qua loa đại khái, cố tình lại vẫn có sự hào hứng không tệ, trong đó Luyện nhi đối với loại bích họa phi thiên càng cảm thấy hứng thú, lúc đầu còn so với khinh công, sau đó biết được đây là bức vẽ về thần tiên mới hậm hực bỏ qua.

Cứ như vậy dạo quanh một hồi lâu, thẳng đến khi ánh lửa dần dần yếu đi mới tìm đường trở ra, lúc này đã sớm là hoàng hôn trầm lắng, cuối chân trời còn lại một chút tro tàn cuối cùng. Hiếm khi có được một lần thả lỏng tùy hứng, rốt cuộc vẫn là bước vào thời khắc cuối cùng.

Sau khi lưu lại một chút dầu vừng cho những vị tăng lữ kia, liền chuẩn bị trở về, khi nhìn lên sườn đồi sừng sững này lần cuối cùng, ma xui quỷ khiến ta lại tung người nhảy lên, nhảy đến nơi cao nhất mà mình có thể nhảy đến, trèo lên vách đá rút thanh đoản kiếm ở bên hông ra khắc lên đó vài chữ nhỏ, sau đó đáp xuống đất nhìn Luyện nhi mỉm cười, cũng không nói chuyện, song song phi thân vút lên không, lên đường quay trở về.

Không rõ trong mắt nàng, tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay, có ý vị như thế nào hay không.

Đối với bản thân mà nói, lại đúng là có chỗ bất đồng.

Không biết vài trăm năm sau, những chữ nhỏ trên vách đá kia có thể may mắn còn tồn tại hay không, nếu như may mắn còn tồn tại, mà lại có ai đó tình cờ nhìn thấy, hy vọng sẽ không đem bốn chữ giản thể này xem như là hành động vô ý thức làm phá hỏng khu di tích của du khách là được rồi.

Bốn chữ giản thể nho nhỏ, hợp thành một ý tứ đơn giản.

Ta ở nơi này.

Đối với hành động này của ta người đang sóng vai cùng đi về phía trước kia cũng không hỏi đến, dù cho giờ phút này đang dốc toàn lực mà chạy đi, dáng tươi cười trên mặt Luyện nhi vẫn là trước sau như một tự tại tự đắc, giữa trời chiều mông lung, cái buộc tóc ánh vàng kia cũng không thể trói buộc được những sợi tóc bay phất phơ trong làn gió, thật khiến cho người ta kinh ngạc cảm thấy thiếu nữ trước mắt này so với bất luận tiên tử phi thiên nào trong những họa bích nhìn thấy vừa rồi càng thêm sống động, càng thêm động nhân.

Thỉnh thoảng âm thầm liếc nhìn nàng, ngoại trừ cảnh đẹp ý vui, trong lòng cũng âm thầm suy đoán những việc làm trong ngày hôm nay của nàng, hôm nay Luyện nhi thật sự có chút khác biệt so với trước đây, đối với chuyện ta tuỳ ý một mình hành động cũng không tức giận, không hỏi đến, thậm chí sau đó còn làm bạn cùng nhau thoải mái dạo quanh, biểu hiện ra ngoài cũng gần như là một loại thoải mái...Bao dung.

Đúng vậy, bao dung, thẳng thắn mà nói không ngờ sẽ có một ngày, ta lại dùng từ này để hình dung sự tồn tại cương quyết bướng bỉnh ở trước mặt, càng không ngơ, người được bao dung thế nhưng lại là chính bản thân mình.

Như vậy, chuyện này, có ý vị như thế nào? Tiếp theo, cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

Cho đến tận bây giờ, một mặt luôn mang theo hy vọng, một mặt lại không dám quá mức hy vọng, e sợ chỉ là tự mình đa tình.

Nghiêng đầu nhìn nàng, cúi đầu nghĩ việc, dưới chân vô thức vội vàng đi đường, xung quanh con đường cát vàng mênh mông này sẽ không đột nhiên xuất hiện vật cản, ta để mặc bản thân chìm đắm trong suy nghĩ của mình, suy nghĩ quá mức chuyên tâm, cho nên khibỗng nhiên bị người kéo dừng lại, suýt chút nữa đã giật mình kêu ra tiếng.

Người giữ chặt lấy ta tất nhiên không phải ai khác, phản ứng đầu tiên là nghi hoặc nâng mắt nhìn về phía Luyện nhi, nhưng chỉ thấy nàng mỉm cười nhìn về phía trước, chỉ có điều trong nụ cười này, lại nổi lên lãnh khí lạnh lẽo, thậm chí một chútlệ khí nhè nhẹ.

Theo ánh mắt mỉm cười của nàng mà nhìn vế phía trước, mới phát hiện ratrên con đường cát vàng mênh môngnày, thật đúng là lại đột nhiên xuất hiện vật cản.

Dưới màn trời đen mờ sắp tối có vài người đang đứng đó, trên đường cũng không có người qua lại, có chính là những ánh nhìn chằm chằm của đám người này, còn có những binh khítrên tay.

"Này..." Một người cầm đao trong số đó nhìn qua một lần, liền quay đầu nói với những người còn lại: "Không phải nói là chỉ có một tiểu tử xứ khác đến thôi sao? Tại sao lúc này lại xuất hiện thêm một nữ tử?" Lúc nói chuyện thanh âm hạ thấp xuống, tựa như cho rằng như vậy thì chúng ta bên này sẽ không nghe thấy.

"Không, không rõ, thêm mộtnữ tử thì có làm sao, ta dùng một đao kết liễu, bọn họ nghỉ chân ở khách điếm tốt nhất trong trấn, lại nhìn cách ăn mặc này, có thể chính là một con cá thật lớn!" Người bị hỏi đến cà lăm hồi đáp lại, thanh âm cũnghạ thấp giống như vậy, đáng tiếc lại cũng chỉ là tốn công vô ích.

Nhìn điệu bộ này, lại nghe những lời nói này, không muốn biết bọn họ định làm gì cũng khó, ta bất đắc dĩ cười khẽ, lắc đầu đứng lại, Luyện nhi lại khoanh tay giống như đang xem kịch vui, hảo hảo chờ đợi bọn họ, chờ một lát lại thấy đối phương vẫn còn đang rỉ tai thì thầm, liền trở nên không còn kiên nhẫn nữa: "Này các ngươi, là người bán đao hay là làm cường đạo? Lề mà lề mề thật sự là không đủ nhanh lẹ."

Những lời này vừa ném ra, mấy tên đạo phỉ kia lập tức nhảy dựng lên, như lang như hổ tiến vài bước đi đến trước mặt chúng ta, đại đao trong tay giơ lên, một người trong số đó trợn tròn mắt nói: "Ngươi tiểu nha đầu này! Ít ở đây làm ra vẻ! Đã biết chúng ta là cường đạothì tốt rồi, muốn nhanh lẹ? Vậy liền ngoan ngoan đi cùng chúng ta! Gọi lão đầu kia của các ngươi nhanh chóng đem ngân lượng hàng hóa ngoan ngoãn dâng đến, nếu không...Hừ! Đừng tưởng rằng mang theo một cây đuốc là có thể hù đến người! Cũng không nhìn xem cổ tay có bao nhiêu gầy nhỏ, lão tử ta chính là người có kinh nghiệm giang hồ a!"

Bộ dáng của vị "Lão tử" có kinh nghiệm giang hồ này thật ra cũng xem như đạt chuẩn hung thần ác sát, nghe khẩu khí tựa như cũng đã theo dõi chúng ta từ lâu, e là từ khi dừng chân nghỉ trọ cũng đã bắt đầu nhìn chằm chằm rồi, có lẽ là khi Thiết lão gia nhắc nhở mọi người phải cẩn thận ở trước cửa khách điếm.

Luyện nhi kiên nhẫn nghe hắn nói xong, sau đó nhìn nhìn ta, giống như vô tội mà cong lên khóe môi, hỏi: "Này nên làm thế nào bây giờ đây?" Ta suy nghĩ, cười nhẹ hồi đáp: "Tùy ý a, không xảy ra án mạng là được rồi."

"Hừ, coi như các ngươi thức thời!" Những lời này vừa truyền vào trong tai đối phương, tựa như sinh ra sự hiểu lầmgì đó, vị "Lão tử" kia đắc ý nâng thanh đaotrong tay lên, nói: "Tuy rằng lưỡi đao của chúng ta đã từng liếm máu, nhưng mà chẳng qua là ham tài, chỉ cần các ngươi nghe lời, đương nhiên sẽ không làm hại tính mạng các ngươi!"

Cùng Luyện nhi nhìn nhau một chút, ta bật cười quay đầu đi, mà nàng mỉm cười tiến lên phía trước một bước, thấp thoáng nói: "Vị 'Lão tử' cường đạo này a, e là ngươi đã hiểu lầm, nàng nói không xảy ra án mạng, chính là nói với ta a, đừng lấy đi tính mạng của các ngươi!"

Khiâm tiết cuối cùng vang lên, ánh mắt của người trước mặt liền thay đổi, từ một thiếu nữ tuổi trẻ, biến thành Ngọc La Sát.

Ngọc La Sát quá mức xinh đẹp, có sự mị nhân, tuy nhiên thực nhân huyết nhục, hoặc phi không, hoặc địa hành, nhanh đến đáng sợ, chư thiên nan hàng*.

(*Chư thiên được biết đến phổ biến là những vị thần trong Phật giáo, đại khái là chỉ thần tiên cũng khó khuất phục)

Ta thấy nàng trêu đùa đám người đó giống như mèo vờn chuột, không khỏi cảm thấy tên hiệu này thật sự là rất đúng, lại nhớ đến lúc trước khi ờ trên Hoa Sơn, lần đầu tiên nàng đối mặt với một đám gà mờ gọi là "Lục lâm hảo hán", cũng là trêu đùa thỏa thích, lúc đó bởi vì chỉ là một chút chuyện nho nhỏ xen giữa, trôi qua liền thôi, không ngờ sau này sức ảnh hưởng lại vượt ra khỏi dự liệu.

Nếu như không phải chịu sư ảnh hưởng của chuyện đó, sau này khi Luyện nhi một mình xuống núi, vẫn sẽ chọn con đường làm lục lâm hào kiệt sao?

Nghĩ thì nghĩ, lần này cũng không có dời ánh mắtđi, miễn cho bị một thanh đao đột nhiên bay đến làm tổn thương oan uổng giống như lần trước, chắp tay nhìn vòng đấu, đúng như dự đoán chính là kinh hoảng đến gà bay chó chạy loạn thành một đám, Luyện nhi chỉ chơi đùa trong giây lát, tựa như cũng đã chán rồi, ở trong vòng đấucao giọng đề khí nói: "Hừ, thủ đoạn nho nhỏ cũng dám đến đây khoe khoang, các ngươi như vậy cũng được coi làcường đạo sao? Cũng không nhìn một chút, bản thân chính là đang trêu chọc đếntổ tông của cường đạo!"

Theo một tiếng khiển trách của vị tiểu tổ tôngnày, mấy người đại hán trong vòng chiến văng ra xa mấy trượng, nguyên một đám người mặt mũi bầm dập, ngón út tay phải đã bị cắt đứt, dường như đã biết rõ cân lượng, cũng không dám liều mạng, lăn trênmặt đất đứng lên liền bỏ chạy tứ phía.

Mức độ giáo huấn này hẳn là cũng coi như đã đầy đủ, thấy Luyện nhi còn nhìn chằm chằm vào một người trong đó không buông tha, người kia đã không còn vũ khí, Luyện nhi cũng chưa từng xuất kiếm, chẳng qua là trái một chưởng phải một cướcdùng quyền dệt thành một cái thiên la địa võng, không cho đối phương chạy trốn.

Nhìn nhìn sắc trời, đã quá muộn, để cho nàng chơi đùa thêm một lát cũng không sao, chờ đến khi đêm đen hoàn toàn buông xuống nhiệt độ sẽ đột ngột hạ thấp, đến lúc đó nếu vẫn còn ở bên ngoài vội vàng chạy về mới chính là phiền phức, ta tiến lên trước một bước, đang chuẩn bị lên tiếng khuyên Luyện nhi nên có chừng có mực, trong phút chốc lại phát hiện khi quyền qua cước lại lúc đang giao phong, có một vài tư thế rất ra hình ra dáng, nam nhân tự xưng là "Lão tử" này, thật đúng không phải hoàn toàn là nói khoác lác.

Đương nhiên, cái gọi là tư thế ra hình ra dáng này, bất quá là do đối thủ của hắn chưa dốc hết toàn lực tung chiêu, Luyện nhi cùng hắn qua lại tầm mười chiêu, bỗng nhiên bật cười ra tiếng, tốc độ trên tay lập tức thắt chặt, cái này đừng nói là người khác, ngay cả ta trong thoáng chốc cũng trở nên hoa mắt, nam nhân chưa đỡ được hai chiêu liền ai nha một tiếng kêu rên, ngã trên mặt đất rốt cuộc không thể động đậy được.

"Nói! Kim Độc Dị là gì của ngươi?" Vốn tưởng rằng Luyện nhi chỉ trêu đùa đến đây mà thôi, liền muốn tiến lên đón nàng, không ngờ chưa đi được hai bước, chỉ thấy nàng một cước đạp lên người nằm trên mặt đất, nghiêm nghị ép hỏi: "Lão rùa rụt cổ kia đang trốn ở đâu?"

Nghe thấy liền khẽ giật mình, sau khi giật mình liền bước nhanh tiến lên, nhìn thấynam nhân kia co ro cúm rúm nói: "Tha...Tha mạng! Ta, ta không biết ngươi đang nói cái gì!" Mặc dù bộ dáng lạnh rung, đáng tiếc ánh mắt kia chuyển động vài cái, sắc khí gian xảo trong đó muốn che giấu cũng che giấu không được.

"Làm sao biết hắn và Kim Độc Dị đoạt kiếm phổ kia là cùng một phe?" Có tin hắn hay không, chỉ là xuất phát từ sự thận trọng ta vẫn là hỏi Luyện nhi một câu, Luyện nhi cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp một cước dẫm lêntay phải người kia, giữa tiếng kêu gào thê thảm nghiêng đầu nói với ta: "Nhìn bàn tay này của hắn, nhất là màu da nơi lòng bàn tay."

Ta cúi đầu xuống, mượn một chútánh sáng lờ mờ cuối cùng của buổi hoàng hôn cẩn thận kiểm tra xem, chỉ cảm thấy bàn tay của người này tựa như có chút quái dị, nhưng lại không thể nói rõ là quái dị ở điểm nào, lúc này chợt nghe thấy Luyện nhi giải thích: "Vài năm qua trên giang hồ ta đã từng nghe đến, sau này lại được nghe nghĩa phụ nói kỹ hơn , đây chính là đặc điểm của Âm phong độc sa chưởng, bất quá trình độ của người này còn thấp, chỉ là biết chút da lông, cho dù là như vậy, cũng nhất định là không thể thoát khỏi quan hệ vớilão rùa rụt cổ kia!"

Giải thích xong, nàng lại hừ lạnh một tiếng, chợt khe khẽ mỉm cười vớinam tử kia, gương mặt giãn ra mà nói: "Ngươi có thể nói dối thử xem, ta tất nhiên là còn rất nhiều, rất nhiều biện pháp đối phó với loại người như ngươi!"

Ta tất nhiên là đã từng nhìn quathủ đoạn của Luyện nhi, mà kết quả là vị "Lão tử" kia cũng không thể chịu được bao lâu liền đem tất cả mọi chuyện nói ra, thì ra hắn chẳng qua là một trong số đám đông đồ tử đồ tôn đáng thất vọng của Kim Độc Dị, Kim Độc Dịthu nhận môn đồ khắp nơi ở Tây Vực, nhưng chỉ là vì tài vìthế, dạy dỗ cũng không tính là dụng tâm, đám đệ tử đó cũng không có nhiều tiền đồ, nhưng mỗi người lại hoành hành ngang ngược, dâng tiền tài để học bản lĩnh, học đượcbản lĩnh rồi tất nhiên là muốn tìm lạitiền tài, đa phần đều trở thành đạo phỉ cướp của, làm sâu gây hại.

Đợi đến khi hỏi về chuyện quan trọng nhất là hành tung củaKim Độc Dị, người này vẫn nói là không biết, bị buộc hỏi đến cấp bách, mới mang vẻ mặt đau đớn than khóc nói rằng mặc dù không biết bản tôn đang ở đâu, chỉ là một tháng trước chất nhi muốn đến bái kiến hăn từng đi qua nơi này, chính là muốn đến sào huyện ở gần Thổ Lỗ phiên, người kia coi như là tâm phúc củaKim Độc Dị, hẳn là biết đượchành tung của hắn.

Ép hỏi xong, Luyện nhi vốn muốn kết liễu hắn, sau đó được ta khuyên can, đổi thành cắt đứt một gân tay phế đi võ công, xem như là tha cho hắn một mạng.

Một hồi làm loạn như vậy, sắc trời cũng đã khuya lắm rồi, may mắn là Luyện nhi có thể nhìn rõ trong bóng đêm nên chúng ta cũng không có lạc đường, khi trở vềkhách điếm Thiết lão gia tử đang chờ đến sốt ruột, nhìn thấy chúng ta vốn là nổi trận lôi đình một phen, đợi đến khi Luyện nhi đắc ý đem chuyện đã thăm dò được tin tức trên đường về nói ra, mới lại đổi giận thành vui, lúc này mọi người càng là kiên định ngày mai liền xuất phát, quyết tâm một đường đi đến Tây Vực.

Sáng sớm lúc lên đường, trong khoảnh khắc khi lạc đà lắc lư rời khỏi cổng thành của vùng đất bồi kia, ta không có quay đầu lại, Luyện nhi lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không biết là ánh mắt khi quay đầu nhìn lại kia đại biểu cho điều gì.

"Ngươi thích nơi này sao?" Thấy vậy, bản thânkhe khẽ hỏi một tiếng ở bên tai Luyện nhi.

Nàng không lên tiếng chỉ khẽ nhếch miệng, cũng không trả lờichính diện, chẳng qua là nói: "Nếu có cơ hội sẽ trở lại xem một chút."

Sau đó khi nhớlại một đoạn này, mới bỗng nhiên nhớ tới, lúc đó, nàng dường như quên mất không thêm chủ ngữ vào một câu nói kia —— chúng ta.