Ma Nữ Nghê Thường

Chương 95: Đáp án




Nếu như là lúc trước, trong khoảnh khắc nghe được lời chối bỏ này, có lẽ trong lồng ngực sẽ khó chịu một chút.

Bất quá trên thực tế so với trong tưởng tượng càng bình tĩnh hơn một chút.

Cũng có thể là vì, kể từ khi bắt đầu cuộc hành trình dài đằng đẵng buồn tẻ này, từng chút từng chút những biểu hiện khác biệt của nàng đều bị bản thân cẩn thận thu nhập vào đáy mắt, ghi nhớ ở trong lòng, mà những sự thật này dần dần tích lũy lại, trong vô hình lại làm cho người ta tăng thêm một chút lòng tin —— lòng tin đối với nàng, lòng tin đối với một chút tình cảm này.

Cho nên hôm nay, tuy rằng cảm thấy thất vọng, chỉ là cũng không thất lạc.

Đống lửa chiếu rọi, Luyện nhi vẫn còn đang cười khẽ không thôi, dường như đang đắm chìm trong một sự tưởng tượng rất thú vị, nhân lúc gián đoạn này ta hít vào một hơi gió đêm thật sâu, đưa tay xoa lên mi tâm, mượn chuyện này để nhanh chóng điều chỉnh một chút, mới tự kiểm điểm đến lời nói vừa rồi có chỗ không ổn.

Có lẽ là bởi vì chủ đề này tiến đến quá nhanh, bản thân bỗng nhiên lại trở nên khẩn trương, trong lúc bất tri bất giác bị xoay cho chóng mặt, dựa theo suy nghĩ của nàng khi nói đến nam nữ, đại khái cũng đã hiểu rõ vì sao một câu nói này sẽ chọc cho nàng cười đến không ngậm miệng lại được, nếu như đổi thành bản thân nghiêm túc tưởng tượng ra Luyện nhi trong bộ dáng nam tử, chỉ sợ cũng cảm thấy rất không ổn, toàn thân liền không được tự nhiên.

Tuy rằng đối với câu nói không thể gả kia vẫn có chút để tâm...

Sắp xếp lại tâm tình, ta yên tĩnh ôm đầu gối, chờ đợi đầu bên kia Luyện nhi ngưng cười mới lại hảo hảo tiếp tục chủ đề này, nụ cười của nàng vô cùng có sức cuốn hút, giờ phút này dưới ánh lửa đang nhảy nhảy lên càng có vẻ sinh động, nhìn một chút liền sẽ khiến cho người ta không tự kìm hãm được mà cũng cong lên khóe miệng, nhìn nàng như vậy, tâm tình liền dần dần lắng đọng xuống, trở nên bình tĩnh.

Đại khái cũng cảm nhận được ánh mắt này, tiếng cười kia liền dần dần thấp xuống, tuy rằng Luyện nhi dừng tiếng cười lại, nhưng trên gương mặt vẫn mang tràn đầy sắc khí thoải mái, xoay đầu lại giãn chân mày ánh mắt mang theo ý cười nhìn ta.

Vốn định tiếp tục mở miệng, nhưng mà trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau kia, ta sáng suốt mà mím chặt môi.

Bởi vì thiếu nữ rõ ràng là có lời muốn nói.

"Ta không phải là nam nhi, cũng không muốn làm nam nhi, ngươi càng không thể làm những thứ đáng bỏ đi như nam nhân, rõ ràng đều là lời nói không có đạo lý, còn dài dòng nhiều như vậy làm chi?" Quả nhiên, nàng nhẹ nhàng mở miệng, không cho là đúng mà cười nói: "Một câu chuyện này, chúng ta vẫn là ngừng lại như vậy đi?"

Đề nghị này đối với suy nghĩ trước đây của bản thân đúng là không mưu mà hợp, tất nhiên không có đạo lý lắc đầu, ta có chút hé miệng, trong lòng cũng đang đoán tiếp theo nàng sẽ nói cái gì.

Lần này, vô luận nàng nói cái gì, cũng không thể lại tự loạn trận cước nữa.

"Cho nên nói nhiều như vậy——" Phía bên kia Luyện nhi đương nhiên cũng không biết ta đang suy nghĩ cái gì, có thể thật sự là những ngày qua bị quấy nhiễu đã lâu, lúc này hiếm khi lại nói nhiều hơn một chút, nghe thấy nàng tiếp tục nói: "Nếu như sự thật chúng ta đều không thể làm nam tử, làm sao có cái gì gọi là tình yêu nam nữ, chẳng phải là kỳ quái sao? Ngươi luôn nói muốn ta suy nghĩ cho rõ ràng, nhưng mà mỗi khi nghĩ đến một tầng này, lại sẽ nghĩ không nổi nữa, cho nên chẳng qua là suy nghĩ minh bạch một điểm, ngươi hiểu không?"

Một câu cuối cùng kia của nàng, dường như là đang giải thích một sự việc cực kỳ phức tạp, lo lắng rằng người bên cạnh nghe không hiểu được.

Ta mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ là đã hiểu, đời này không thể so với kiếp trước, loại tình cảm này đối với những nữ tử thường gia mà nói đều là không dễ hiểu, huống chi người từ nhỏ đã phát triển trong sơn dã, trực lai trực vãng đã quen như Luyện nhi, nàng có thể một mình tìm hiểu đến tầng này, đã là thiên tư hết sức thông minh, đáng quý đáng phục rồi.

Có lẽ, bản thân thật sự là có chút ích kỷ, vì rất nhiều lý do, nhưng kỳ thật chẳng qua là nhát gan mà thôi.

Nghĩ đến đây, nhìn thấy nàng đang bị quấy nhiễu, không khỏi dứt khoát liền mở miệng.

"Luyện nhi, ngươi..." Rõ ràng là quyết ý muốn làm rõ, chỉ là khi thật sự mở miệng lại giống như bị cái gì đó ngăn chặn, lời nói đến bên miệng lại ngập ngừng một chút, biến thành: "Ngươi...Đã quên rồi sao? Ta, chưa bao giờ nói với ngươi như vậy được coi là tình yêu nam nữ, có còn nhớ rõ không? Ta đã từng nói, đối với bản thân ta mà nói loại tình cảm thứ ba, chẳng qua là cái gọi là, tình yêu."

Sau khi nói ra, khó tránh khỏi cảm thấy thất vọng, thường nói bản tính khó dời, căn bệnh mười mấy năm quả nhiên là không dễ dàng để đánh bại.

Nhưng mà ngoài cảm giác thất vọng, không hẳn là không có một chút hy vọng.

Dưới ánh lửa sáng rực, thiếu nữ bên cạnh nghe xong những lời ta nói, cũng không lập tức trả lời, chỉ thấy nàng nghiêng đầu nhìn nhìn vào đống lửa, hai hàng lông mày như có như không mà cau lại, một đôi mắt sáng ngời đang lưu chuyển, mặc dù từ nhỏ đã không thích học văn tập viết, chỉ là xưa nay ngộ tính của Luyện nhi kinh người, lúc này nhìn thấy thần sắc của nàng như đang suy nghĩ, ta cũng không quấy rầy, để mặc cho nàng suy nghĩ, chẳng qua là ở bên cạnh yên lặng chờ đợi.

Bầu không khí nhất thời lại chìm vào nặng nề, đã không còn tiếng cười và nói chuyện tiếng, sự hoang vu cùng tĩnh mịch của nơi này lại hiện lên, tuy rằng bởi vì có rất nhiều di tích cổ vật che chắn, thật ra cảm thấy gió không lớn, nhưng mà tiếng gió vù vù kia, bản thân nghe vào trong tai, liền lại ném thêm hai cái dụng cụ vô dụng vào trong đống lửa đã cao đến thân người kia, gỗ khô bị cháy, liên tục phát ra những tiếng tí tách.

Thế lửa hừng hực không có gì đẹp mắt, nhưng mà Luyện nhi lại rất xinh đẹp, nghiêng đầu nhìn lâu như vậy khó tránh khỏi có chút mỏi cổ, ta thu hồi ánh mắt, dứt khoát hơi nghiêng người xuống môt chút, dùng khuỷu tay chống đỡ, thuận thế ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.

Tối nay ánh sao trên bầu trời cũng vẫn là sáng ngời như trước, mà lần trước khi hai chúng ta cùng nhau ngồi bên ánh lửa nhìn những vì sao trên bầu trời, hẳn là...Vào cái đêm đi tìm nguồn nước kia a...

Vô tình mà nghĩ tới, trong đầu hiện lên hình ảnh gì đó, không khỏi liền hé miệng cắn cắn bờ môi...

Ngay khi đang vô cùng xuất thần, bên tai truyền đến thanh âm xột xoạt, khi phục hồi tinh thần lại liền thấy Luyện nhi cũng đã làm theo mình, dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể mà thoáng nghiêng người đi một chút, khác biệt chính là nàng đang cúi người xuống nhưng lại cao hơn ta một chút, bởi vì chúng ta đang ngồi rất gần, cho nên thân ảnh kia đã chắn trước khóe mắt, che đi một góc màn trời.

Quá mức gần gũi, đủ gần gũi để ít nhiều sinh ra cảm giác khó xử, lúng túng muốn xoay đầu đi, trong phút chốc lại bị một bàn tay vươn ra giữ lấy gương mặt.

"Luyện nhi!" Động tác này tuyệt đối không thể xưng là chính khí, cũng không biết nàng học được từ nơi nào, ngoại trừ kinh ngạc, trong lòng ta nói không rõ là có thêm chút tâm tình thế nào nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ kêu lên một tiếng, đang muốn nói nàng buông tay, lại nghe thấy người kia cười nói: "Ngươi quả nhiên là rất xấu, nói một mình ta trái lo phải nghĩ, bản thân lại nhìn lên những ngôi sao kia, ta đây cũng không hài lòng."

Tuy rằng nhìn thấy khi Luyện nhi nói xong lời này chính là mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn ngơ ngác một chút, cảm thấy ở một trình độ nào đó mà nói nàng xác thực là nói đúng, ta biết rất rõ ràng đáp án, rõ ràng có thể nói cho nàng biết, nhưng lại càng muốn nàng suy nghĩ, bản thân khoanh tay đứng nhìn, hẳn là...Rất xấu a...

Cảm giác áy náy dâng lên, những sự không vui lúc trước liền tan thành mây khói, cũng không giãy giụa nữa, để mặc cho nàng giống như đang trêu đùa mà nắm chặt lấy hàm dưới của bản thân.

Cố tình Luyện nhi lại rất hiếu thắng, thích đối nghịch cùng người khác, khi thật sự nhìn thấy ta bày ra tư thái không phản kháng chút nào, cũng liền lộ ra thần sắc không thú vị, lực đạo trên tay buông lỏng ra, đảo tròn đôi mắt, lại tựa hồ đang nghĩ đến cái gì đó, nét vui vẻ trên mặt đột nhiên càng tăng lên, còn không để cho ta kịp phản ứng trước nét tươi cười đó, chỉ cảm thấy bóng người nhoáng lên một cái áp đến, trên môi chính là cảm giác ấm áp.

Cái chạm này vừa đến liền lập tức rời đi, nhưng lại là một lần thân cận duy nhất từ sau khi tỉnh lại...từ sau một lần mớm nước kia, so với vài ngày xa lánh trước đây, giờ phút này tuy rằng biết là không nên, nhưng trong lòng vẫn là yêu thích loại cảm giác thân mật này.

Nhưng vì những gì ta đã nói trước đây, bản thân vẫn là lùi lại mà ho lên một tiếng, ánh mắt dao động kháng nghị mà nói: "Luyện nhi, ngươi đã quên ta từng nói qua..."

"Ân, tất nhiên là nhớ rõ, ngươi nói trước khi chưa suy nghĩ thông suốt chưa tìm ra được đáp án, hành động này chúng ta cũng không thể lặp lại ——" Luyện nhi kéo dài tiếng lười biếng mà oán trách, nhướng mắt làm ra thần sắc không cho là đúng, tiếp theo lại nghiêm mặt, cúi đầu nhìn qua, khẽ cười nói: "Vậy nếu như ta đã tìm ra được đáp án thì sao?"

Khoảng cách rất gần, nàng là cúi người mà nói chuyện, lướt qua bóng người có thể nhìn thấy ánh lửa cùng ánh sao trên bầu trời xa xôi, bởi vì ngược sáng nên ta không thể nhìn rõ vẻ mặt kia, cho nên không thể nào phán đoán được, trong lòng hoàn toàn vô định.

Trong lòng vô định, dường như đang treo lơ lửng, phiêu phiêu đãng đãng bất trứ biên tế*.

(*Nói tràng giang đại hải; nói tràn cung mây, nói lạc đề)

Người thiếu nữ kia cũng không để ý quá nhiều như vậy, chỉ chầm chậm nói: "Ngươi thì ra đã sớm che dấu những lời muốn nói, lại hại ta suy nghĩ thật lâu, ta hảo hảo nghĩ xong tình yêu nam nữ là như thế nào, lại phải xoắn xoắn xít xít nói những từ khó phát âm như vậy, chẳng lẽ ngươi chính là muốn nói, dù cho không phải là một nam một nữ, nhưng cũng có thể có được loại tình cảm thứ ba kia sao?"

Một lời nói trúng đích!

Một lời nói trúng đích, nhưng tâm cũng không có rơi xuống.

Trên gương mặt cứng ngắc mơ hồ cảm giác đau đớn, thần sắc vẫn là thẫn thờ, không có kinh hãi không có đại hỉ, không có nhưng tâm tình như trong tưởng tượng kia.

Không biết thần sắc này rơi vào trong mắt Luyện nhi sẽ được nàng hiểu ra ý nghĩa như thế nào, nhìn qua tâm tình nàng cũng không tệ, có lẽ còn có chút đắc ý khi khám phá ra chuyện này, dựa theo mạch suy nghĩ của bản thân mà nói: "Nếu nói như vậy, mặc dù ta và ngươi cùng là nữ tử, cũng có thể có tình cảm ái mộ kia, như vậy cũng rất tốt, dù sao chúng ta vốn là yêu thích lẫn nhau, đã nói sinh tử cùng một chỗ, ngươi vốn cũng không gả cho người nào khác, hảo hảo ở lại bên cạnh ta là được."

Bên kia nàng đang vui thích với những suy nghĩ này, bên này ta nghe thấy tâm tình càng ngày càng trầm xuống.

May mà, tâm tình trầm xuống cũng có chỗ tốt của tâm tình trầm xuống, trầm xuống đến một trình độ nhất định, cũng liền rơi xuống mặt đất.

Rốt cuộc cũng có thể chớp mắt, trong lúc nhắm mắt có thể cảm thấy một chút chua xót, chỉ là bởi vì vậy trên gương mặt cũng dần dần thoát khỏi trạng thái cứng ngắt, bản thân bật cười một tiếng, mượn chuyện này để che giấu một tiếng thở dài, ngồi thẳng lên nói: "Luyện nhi, cái gọi là tình cảm ái mộ, cũng không phải nói có là có, cũng không chỉ làm theo những gì ngươi nói liền được, cho dù ngươi có thể làm được."

"Không chỉ?" Thấy ta ngồi dậy, nàng cũng liền ngồi thẳng lên, giờ phút này liền ngồi đối mặt nhau, khó hiểu mà nói: "Vậy còn muốn thế nào nữa? Người ta đã nói tình yêu nam nữ liền vì mong có thể kết thành phu thê, từ đó về sau bất phân bỉ thử* bạch đầu giai lão, điểm này từ sớm chúng ta đã có ước hẹn, ngươi nói những việc thân mật chỉ có loại tình cảm này mới có thể làm, ta cũng đã làm với ngươi, ngươi cũng không có càm thấy không tình nguyện, ngoại trừ những thứ đó ra còn gì nữa?"

(*Tuy hai mà một)

Luyện nhi hữu khẩu vô tâm, khi nói chuyện không có nửa điểm cố kỵ, ta nghe thấy là túng quẫn rồi lại quẫn bách, thực sự là vô tâm bối rối so đo, chỉ lập tức biến ngồi thành quỳ, thẳng thân người lên áp lòng bàn tay lên hai vai của nàng, thái độ nghiêm túc nói: "Luyện nhi ngươi nghe cho kỹ, loại tình cảm thứ ba này, khác biệt so với hai loại tính cảm trước, một người có thể có rất nhiều thân nhân, cũng có thể có rất nhiều bằng hữu, nhưng chỉ riêng người yêu nhau này, chỉ có một, cũng chỉ có thể có một, một khi đã quyết định chọn, từ đó về sau sự ái mộ này chỉ dành cho nhau, liền chính là sự tồn tại quan trọng nhất trong lòng..."

"Không sai a." Bản thân nói rất nghiêm túc, Luyện nhi cũng nghe rất chăm chú, nghe đến đây bỗng nhiên gật đầu, nói: "Này không thành vấn đề, ngươi là người quan trọng nhất, ta đối với những người bên cạnh cũng không yêu thích bằng người, có lẽ khi sư phụ còn bên cạnh là có thể so sánh được, bất quá người đã qua đời, người chết cũng không cần lấy ra để so sánh đi?"

Lời nói của nàng tất nhiên là không có lý do gì để nghi ngờ, ta nghe vào tai, trong lòng nóng lên, bất đắc dĩ thời cơ lại không đúng, không có thời gian dư thừa để hảo hảo nếm đến dư vị, lúc này lời nói trong miệng đã như tên lên dây không phát ra không được, hậu quả như thế nào, đã vô tâm lo nghĩ đến.

Muốn dần dần hướng dẫn chờ đợi nàng tự nhận thức ra, nhưng mà cuối cùng mới phát hiện ra, nàng đã hiểu được đạo lý chưa hẳn đã hiểu được tình, cho nên...Chỉ có thể dùng phương pháp trực tiếp nhất để xác nhận.

Làm như vậy thỏa đáng hay không? Bản thân cũng không biết, hoặc chẳng qua là nhẫn nhịn quá lâu, bỗng nhiên trở nên không thể chờ đợi được nữa.

"Luyện nhi, ngươi nên biết cái gọi là quan trọng nhất, cũng không chỉ thích nhất là được." Nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, ta cắn răng nói: "Ta nói sự ái mộ này chỉ dành cho nhau, ngươi nói bất phân bỉ thử, hai câu này đại biểu cho ý tứ gì, ngươi có thật sự hiểu không? Đó có nghĩa là từ nay về sau liền giao phó đi chính bản thân mình, giống như chúng ta đã ước hẹn, ta đem mọi thứ của ta đều giao cho ngưoi, từ nay về sau ta liền chỉ thuộc về một mình ngươi..."

"Vậy không phải là rất tốt sao? Chúng ta cùng một chỗ, ngươi vốn là nên nghe theo ta mới đúng." Thiếu nữ khẽ nở nụ cười, tựa hồ chỉ để ý đến đôi câu nói sau, lại hoàn toàn không nghe thấy toàn bộ hàm nghĩa trong câu nói kia.

Mà hàm nghĩa nàng không nghe thấy kia, chính là phần mà ta lo lắng nhất.

"Nhưng mà, Luyện nhi, ta hỏi ngươi..."

Dù cho có lo lắng, thực sự nhất định vẫn phải hỏi ra lời: "Vậy đổi lại, ngươi có nguyện ý đem mọi thứ của ngươi đều giao cho ta sao? Có nguyện ý từ nay về sau chỉ thuộc về một mình ta sao? Ân?"

Chầm chậm, mỗi chữ mỗi câu nói ra, không chớp mắt mà nhìn thẳng vào người ở trước mặt.

Một thoáng kia, dưới ánh lửa sáng rọi, ta nghĩ thần sắc mà bản thân có thể lý giải được là, quấy nhiễu, cùng do dự.

Đêm đó, cuối cùng nàng cũngkhông có cho ra một câu trảlời.