Ma Pháp Sư Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 5: Hưu thư từ hôn




“Hách phu nhân, tộc trưởng cho mời.” Lâm quản sự tuyên bố một tiếng với Hách Ngưng Chi, ngữ khí kia tốt hơn so với Lâm Huyền Băng một chút.

“Đã biết, ngươi có thể cút.” Lâm Huyền Băng nhìn thái độ Lâm quản sự đối với mẫu thân liền tức giận muốn phát tác.

“Ngươi…” Lâm quản sự không đoán được thái độ của Lâm Huyền Băng hôm nay khác thường như nuốt phải lửa mà nói chuyện với ông ta như thế, chẳng lẽ nàng ta không sợ lão ta gây bất lợi sao? Phải biết rằng tuy nàng thuộc hệ tộc trong Lâm gia, nhưng địa vị ở Lâm gia lại không sánh bằng cả hạ nhân, nàng ta hôm nay dùng sắc mặt này đối chọi với ông ta thật đúng là ăn gan hùm mật hổ.

“Ngươi cái gì mà ngươi? Nói cho hết lời, nói xong thì có thể cút.” Lâm Huyền Băng cũng không khách khí với Lâm quản gia. Nàng đuổi Lâm quản gia như đang đuổi ruồi bọ gì vậy.

“Hừ.” Lâm quản gia hừ lạnh một tiếng, phất tay áo mang theo hai gã hạ nhân rồi bỏ đi, cứ chờ mà coi, Lâm Huyền Băng, ngươi sẽ phải trả giá lớn vì thái độ với ta hôm nay.

Chờ Lâm quản gia tức giận rời đi, Hách Ngưng Chi đến bên người Lâm Huyền Băng, thở dài một hơi nói nàng: “Aiz, Băng nhi, Lâm quản gia là một nhân vật có quyền lực ở Lâm gia, hơn nữa lại có tiếng keo kiệt, con cần gì phải so đo đắc tội với ông ta?”

“Mẫu thân, mẹ nhìn thái độ của ông ta mà xem, vừa vào cửa đã mắt cao hơn đầu, rõ ràng là không để chúng ta vào mắt, thái độ với chủ như vậy, không phải là đang muốn so đo đắc tội với con sao? Con không so đo với ông ta đã là nể mặt ông ta lắm rồi, tốt xấu gì con cũng là cháu gái tộc trưởng, sao ông ta có thể không biết xấu hổ như vậy?” Lâm Huyền Băng chẳng buồn che giấu vẻ khinh thường với Lâm quản gia.

“Con ấy, aiz, đứa nhỏ này.” Hách Ngưng Chi nhìn thái độ cường thế của Lâm Huyền Băng, không biết là nên mừng hay lo. Mừng là đứa nhỏ này rốt cục đã thoát khỏi cá tính yếu đuối, lo là hôm nay nàng đắc tội Lâm quản gia, xem ra, về sau cuộc sống của các nàng ở Lâm gia sẽ rất khổ sở.

“Mẫu thân, có phải mẹ sợ ông ta tới ức hiếp chúng ta không?” Lâm Huyền Băng cũng nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Hách Ngưng Chi, “Kỳ thực mẹ cũng không nên lo lắng, chẳng lẽ mẹ quên vừa rồi con đã nói từ nay về sau con nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, tuyệt đối sẽ không để bọn hạ nhân nhân ngồi lên đầu chúng ta nữa sao?”

Lâm Huyền Băng nói xong, gắt gao nắm chặt nắm tay bà. Ánh mắt ánh lên vẻ kiên định trước nay chưa từng có.

“Được được, mẹ biết rồi, con gái ngoan.” Hách Ngưng Chi nhìn bộ dáng kiên định của Lâm Huyền Băng, trong lòng không khỏi trấn an mặc niệm, Thiên Tông, chàng xem, con gái chúng ta dường như thông suốt rồi. Điệu bộ của nó bây giờ thật giống với chàng năm đó.

“Mẫu thân, chúng ta đi.” Lâm Huyền Băng kéo mẫu thân nhà nàng rời khỏi phòng, không biết cái người gọi là ông kia gọi mẫu thân qua đó làm gì?

Lúc các nàng đi tới đại sảnh đã phát hiện ra bên trong rất đông tộc nhân. Nàng nhìn sơ qua, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão đều ở đây. Mà ngồi ở trên phía trung tâm là một lão giả, đứng ở phía sau ông ta là một thiếu niên anh tuấn mặc đồ trắng, hai người này nhìn thật xa lạ.

“Lâm tộc trưởng, hôm nay mạo muội tiến đến thật là quấy rầy.” Lão giả xa lạ kia nghiêm túc ôm quyền nói với đại trưởng lão.

“Nào có, Mộ Dung huynh khách khí.” Người được xưng là Lâm thị tộc trưởng hành lễ với Mộ Dung thế gia.

“Lâm tộc trưởng, hôm nay, ta mang tôn nhi đến đây là vì chuyện hôn ước đã được hẹn ước từ lâu.” Tộc trưởng Mộ Dung thế gia nói chuyện có phần vòng vo, dù sao nhiều thế hệ Mộ Dung thế gia cũng tương giao thân cận với Lâm thị, lần này ông ta đích thân mang cháu ruột tới lại là vì giải trừ hôn ước giữa cháu ruột với phế vật Lâm Huyền Băng. Theo như lý mà nói, bọn họ thật có phần không đúng.

Mộ Dung tộc trưởng vừa nói như thế, người ở trong đại sảnh tất cả đều hiểu rõ, đương nhiên đã biết chuyện kế tiếp ông ta muốn làm. Xem ra Mộ Dung tộc trưởng này là muốn thay cháu ruột ông ta là Mộ Dung đến từ hôn. Mộ Dung Diệp Diệp ở Đại Yên vốn là thiên tài ma pháp sư. Đệ nhất thiên tài với đệ nhất phế vật, đừng nói là đại gia tộc, đổi lại là gia đình bình dân, có một cuộc hôn nhân như vậy cũng thật đáng chê cười, khó trách Mộ Dung tộc trưởng lại phải tự thân mang theo cháu ruột đến Lâm gia.

Tình cảnh trong đại sảnh làm Hách Ngưng Chi không khỏi xiết chặt hai tay, thân thể bà không tự chủ được mà run nhè nhẹ. Sỉ nhục, đây là gia tộc sỉ nhục Lâm thị. Nếu Lâm Huyền Băng bị Mộ Dung Diệp từ hôn, như vậy đừng nói địa vị nàng ở Lâm gia, ngay cả một nhà chồng tốt ở Đại Yên cũng khó lòng mà tìm được.

Lâm Huyền Băng như nhìn ra lo lắng của Hách Ngưng Chi, nàng lấy tay vỗ nhè nhẹ lên tay Hách Ngưng Chi.

“Mẫu thân ở đây chờ con một chút.” Lâm Huyền Băng đi qua một bên, bảo hạ nhân mang giấy bút cho nàng. Ngồi trên bàn đá trong viện viết một phong thơ, sau đó trở lại bên người Hách Ngưng Chi.

“Mẫu thân, chúng ta đi.” Lâm Huyền Băng lúc này hào phóng đỡ Hách Ngưng Chi tới trước cửa.

Không khí bên trong bây giờ có chút xấu hổ.

Tuy rằng Lâm Huyền Băng là phế vật, nhưng nếu hôm nay nàng ta bị từ hôn trước mặt mọi người thì toàn bộ Lâm thị gia tộc cũng sẽ vì thế mà hổ thẹn, thế nên Lâm tộc trưởng trước mắt vẫn đang giằng co với Mộ Dung tộc trưởng. Mà lúc này sắc mặt tộc trưởng Lâm thị đã hoàn toàn biến đen.

“Lâm tộc trưởng, ta biết việc này chúng ta có phần quá đáng, nhưng cũng là chuyện bất đắc dĩ, công chúa muốn gả cho Diệp nhi nên đành phải để lệnh tôn chịu tủi thân,” Mộ Dung tộc trưởng lúc này đành phải mang công chúa ra để giải vây, “Hôn sự bị giải trừ, Mộ Dung gia ta nhất định sẽ bồi thường cho Lâm tiểu thư.”

“Không cần, gia gia, đây là hưu thư, từ nay ta không còn liên quan gì tới Mộ Dung Diệp, không thiếu nợ nhau.”

Mộ Dung tộc trường đang khuyên bảo Lâm tộc trưởng thì Lâm Huyền Băng đỡ mẫu thân đi vào đại sảnh. Trong tay nàng cầm một tờ hưu thư giấy trắng mực đen ném tới trước mặt Mộ Dung tộc trưởng, hành động này khiến tất cả mọi người đều chấn kinh. Ai nấy cũng đều ghé vào tai nhau nghị luận.

“Lâm Huyền Băng, ngươi thật to gan.” Thiếu niên mặc đồ trắng đứng ở phía sau Mộ Dung tộc trưởng – Mộ Dung Diệp nghe được lời nói củaLâm Huyền Băng, khí huyết lập tức cuồn cuộn dâng trào, hắn đường đường là thiên tài ma pháp ở Đại Yên há có thể bị phế vật kia viết hưu thư từ hôn? Hắn nào còn mặt mũi nữa?

“Ồ, trên đời này không có chuyện gì là ta không dám, nếu ngươi quả thật là nam nhi thì nên nhanh chóng nhận lấy hưu thư đi.” Lâm Huyền Băng cười tủm tỉm nhìn Mộ Dung Diệp, không thèm để hắn vào mắt chút nào.

“Gia gia, tâm ý cháu gái đã quyết, mong gia gia thành toàn.” Lâm Huyền Băng bước về phía trước hành lễ. Trong lòng lại cười lạnh, thiên tài cái gì? Trước mắt nàng, thiên tài cũng giống như lũ ngu ngốc cả thôi, có cho nàng cũng không cần, huống hồ lại còn muốn nàng lấy hắn? Đời sau nằm mơ có lẽ thực tế hơn.

Vốn Lâm tộc trưởng đang đen mặt, nghe thấy lời nói Lâm Huyền Băng, sắc mặt lập tức giãn ra cười “Ha ha.”

Được lắm, không hổ là đệ tử Lâm gia, có quyết đoán. Từ xưa đến nay, chỉ có nam tử hưu nữ tử, thật đúng là chưa từng nghe thấy nữ tử hưu nam tử, cháu gái ông tuy rằng thiên phú tu luyện không bằng ai nhưng là tính quyết đoán lại rất khá. Hôm nay Lâm Huyền Băng vứt hưu thư ra, mặt mũi Lâm gia xem như được bảo toàn, kế tiếp là đổi thành Mộ Dung thế gia không có mặt mũi, bị nhà gái hưu thư từ hôn, thế nào cũng bị cả nước Đại Yên chê cười.