Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 118






Dưới tấm chăn, Mặc Vấn Trần siết chặt bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Phong bằng lòng bàn tay to lớn của mình, đan xen vào các ngón tay nàng.

Cơ thể của Tô Linh Phong rõ ràng đông cứng lại, chống cự rút tay ra, nhưng Mặc Vấn Trần đã không để nàng trốn thoát, thậm chí còn nắm chặt hơn.
Cơ thể Tô Linh Phong ngày càng trở nên cứng đờ, nằm bất động trong vòng tay của Mặc Vấn Trần.
“Tiểu nha đầu, làm sao vậy?” Mặc Vấn Trần chú ý đến sự khác thường của Tô Linh Phong, không khỏi thấp giọng hỏi.
“Buông tay ta ra.” Tô Linh Phong nói.
"Không buông." Mặc Vấn Trần thẳng thừng từ chối.
Tô Linh Phong cau mày, lạnh lùng nói: "Ta không thích thế này."
"Ta thích, ngươi phải học cách thích." Mặc Vấn Trần độc đoán nói.
Tô Linh Phong vẫn cố gắng bảo trì sự bình tĩnh, nhưng Mặc Vấn Trần vẫn nghe thấy một tia dao động bất thường trong đó, hắn không có ý định điều tra sâu hơn điều gì bây giờ, cũng không có ý định buông tay nàng.

"Huynh không cần thử thách tính kiên nhẫn của ta!" Giọng nói của Tô Linh Phong ngày càng trở nên lạnh lùng.
Mặc Vấn Trần thở dài một hơi, xoay người đè Tô Linh Phong xuống dưới người, thì thầm vào tai nàng: "Ghét ta đến vậy sao?"
Tô Linh Phong không trả lời câu hỏi của Mặc Vấn Trần, mà đẩy ngực hắn, nói: "Đi xuống!"
“Không!” Mặc Vấn Trần ép chặt Tô Linh Phong xuống, một bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.
"Huynh rất nặng!" Tô Linh Phong có chút khó chịu, cắn răng thấp giọng nói.
"..." Hơi thở ấm áp phả vào mặt Tô Linh Phong, Mộ Vấn Trần cười nhạt nói: "Vậy đổi ngược lại ngươi ép ta..." Nói xong, một cánh tay vòng qua eo của nàng, lật người lại, vị trí của hai người đã đổi thành nàng trên hắn dưới…
"...Ta không có ý định đặc biệt nào cả."
"...Đây chỉ là một tư thế bình thường thôi."
Tô Linh Phong hừ lạnh một tiếng: "Kinh nghiệm của huynh ngược lại không hề ít!"
"Kỳ thực...!là ta tự học thành tài..."
"..."
Hai người giằng co một hồi, Tô Linh Phong nỗ lực muốn rút tay ra, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay to lớn như gọng kìm đang nắm chặt của Mặc Vấn Trần.
Tô Linh Phong thực sự tức giận, cái miệng nhỏ nhắn của nàng tiến gần đến cổ của Mặc Vấn Trần, hung hăng cắn xuống!
"A hư..." Mặc Vấn Trần rên lên một tiếng, sau một lúc im lặng, hắn mới khàn giọng nói: "Tiểu nha đầu, đừng có kích thích ta như vậy..."
"..." Tô Linh Phong cắn cổ Mặc Vấn Trần, không lên tiếng.
"Tiểu nha đầu nếu ngươi kích thích ta như thế này, ta sẽ rất phấn khích..." Mặc Vấn Trần lại nói.
"..." Tô Linh Phong vẫn bất động cắn cổ Mặc Vấn Trần.
"Tiểu nha đầu, một khi ta hưng phấn, ta có thể sẽ mất kiểm soát… nam nhân không thể không bị kích thích bởi một nữ nhân mà hắn ta yêu..."
"..." Tô Linh Phong cắn cổ Mặc Vấn Trần, đại khái bộ dạng là nếu hắn không buông tay, thì nàng cũng sẽ không nhả ra.
"Được rồi, ngươi nhả ra, ta buồn tay, được không?" Mặc Vấn Trần nói như thể đang thảo luận.

"..." Cổ của Mặc Vấn Trần đã rỉ máu, Tô Linh Phong dùng lực mút mạnh, thưởng thưởng thức hương vị ngọt ngào.
"Xí..." Mặc Vấn Trần giống như vừa đau vừa hưởng thụ rít một tiếng: "Tiểu nha đầu, ngươi đang đùa với lửa..."
Cuối cùng, Mặc Vấn Trần cũng bất lực buông bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Phong.

Tô Linh Phong nhả cổ Mặc Vấn Trần ra.
"Tiểu nha đầu, đùa với lửa phải trả giá đắt!" Giọng nói của Mặc Vấn Trần khàn khàn đến nỗi nói không rõ lời, hắn xoay người lại đè Tô Linh Phong xuống dưới người, nắm lấy hai cổ tay của nàng áp trên đỉnh đầu, dùng một tay siết chặt chúng.

tay còn lại thò vào trong nội y của nàng, nắm lấy vật nhỏ non nớt nhưng đẫy đà của nàng.
"A..." Tô Linh Phong kinh hãi kêu lên một tiếng, sau đó mở miệng mắng: "Mặc Vấn Trần! Đồ khôn ngươi! Ngươi… ưm..."
Mặc Vấn Trần đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi Tô Linh Phong một cách mãnh liệt, như gió bão mà nuốt những lời còn dang dở của nàng vào trong nụ hôn.
Cực kỳ cuồng nhiệt, cũng cực kỳ triền miên.
Tô Linh Phong cảm thấy hoa mắt chóng mặt, như thể nàng ấy sắp chết ngạt trong ý loạn tình mê này rồi...
Bàn tay to lớn của Mặc Vấn Trần tùy tiện trên ngực nàng một hồi, sau đó bắt đầu xé quần áo của nàng, chỉ với một chút sức hắn đã lột trần Tô Linh Phong, đến cả cơ thể của hắn cũng nửa kín nửa hở.
Bộ ngực cường tráng của hắn dán chặt vào Tô Linh Phong, bàn tay to lớn lang thang khắp nơi trên làn da mịn màng và non nớt như em bé của nàng...
Ngón tay của Mặc Vấn Trần vừa tiến vào một chút, Tô Linh Phong đã bị kích thích đến nỗi eo nàng cong lên, hai chân kẹp chặt tay hắn, cố gắng ngăn bàn tay nóng như lửa của hắn xâm phạm lãnh thổ chưa từng có ai chạm vào...
"Phong nhi..." Mặc Vấn Trần buông Tô Linh Phong ra, môi nàng bị hắn hôn đến đỏ bừng và sưng lên, hắn động tình ở bên tai nàng nỉ non một tiếng.
Hơi thở hỗn độn của hắn phả vào tai Tô Linh Phong, khiến nàng một phen tê dại run lên...
Ngón tay hắn vẫn đang trêu chọc nhị hoa quyến rũ của nàng...
"Mặc Vấn Trần, ngươi điên rồi sao? Tên khôn! Mau thả ta ra!" Tô Linh Phong vừa sợ vừa phẫn nộ, cố gắng vặn người, giãy giụa thoát ra.
"Phong Nhi, ngoan, đừng nhúc nhích..." Mặc Vấn Trần dùng sức kiềm chế uy hiếp nói: "Nếu như ngươi còn nhúc nhích, ta sẽ cho rằng ngươi đang mời gọi ta, ta sẽ không chút do dự nào mà ăn ngươi!”

"..." Tô Linh Phong thực sự bị dọa cho sợ hãi bởi bộ dáng kích động Mặc Vấn Trần như vậy, cơ thể nàng đông cứng lại, không dám làm loạn nữa.
Nàng có thể cảm thấy rõ ràng giữa hai chân mình có một cỗ nóng bỏng chuẩn bị nổ tung...
Mặc Vấn Trần ôm chặt lấy cơ thể mảnh mai của Tô Linh Phong, hơi thở đứt đoạn, cố gắng kìm nén cảm giác nóng như lửa đốt trong cơ thể, còn có dục vọng sắp nổ tung...Hai người trầm mặc trong chốc lát, Tô Linh Phong phá vỡ cục diện bế tắc trước, nàng lạnh lùng nói: "Lấy bàn tay của ngươi ra, đi xuống!"
"Không xuống được...!đợi một chút nữa..."
"..." Tô Linh Phong trong lòng chửi thầm: Tên khôn biến thái ấu dâm t*ng trùng lấp não!
"Phong Nhi, thực sự muốn ngươi, phải làm sao đây..." Mặc Vấn Trần vùi đầu vào tóc của Tô Linh Phong, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào nói.
"Nếu như ngươi dám động vào ta! Ta nhất định thiến ngươi!" Tô Linh Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vậy ngươi giúp ta…” Mặc Vấn Trần tóm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Phong, ấn vào chỗ hắn cần giải quyết…
“…” Tô Linh Phong cảm thấy như bị điện giật, muốn rút tay ra.
Nhưng Mặc Vấn Trần không chịu buông tha nàng, dùng sức ấn chặt móng vuốt nhỏ đang muốn trốn thoát của nàng, ở bên tai nàng thở hổn hển: “Tiểu nha đầu, lửa là ngươi tự đốt lên, ngươi phải chịu trách nhiệm dập tắt nó.

Ta muốn ngươi, hoặc ngươi giúp ta, ngươi chọn."
Tên biến thái này! Tô Linh Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không sợ ta bóp nát nó sao?!"
"Có thể trên trên giường ngươi cũng không tệ, ta nhận..."
"Ngươi...!"
Hơi thở của Mặc Vấn Trần hỗn loạn, hắn đưa bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Phong bọc lấy phần cơ thể đang phấn chấn của mình, từng chút một dẫn dắt: "Đừng sợ...!sắp ổn rồi...".