Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 60






Trong khoảng thời gian này, căn nhà gỗ của Nguyệt Quang luôn nhường cho Tô Linh Phong ở.

Mỗi tối, nàng sẽ tiến hành thiền định, tu luyện linh thuật.
Tô Linh Phong đã thành thục rất nhiều khẩu quyết linh thuật trong sách linh thuật sơ cấp, vì không có pháp trượng thuận tay nên khi đi săn ma thú, nàng vẫn chỉ sử dụng võ công và đấu khí, chưa từng thử sức mạnh linh thuật của mình, cũng vì thế mà Tá Dịch và Nguyệt Quang vẫn không biết thực ra Tô Linh Phong là một linh thuật sĩ.
Tô Linh Phong phát hiện khi thiền định, nàng ngày càng hấp thụ được nhiều sức mạnh thần bí hơn, hồn ma thú nhìn thấy lúc đi săn cũng ngày càng rõ ràng hơn.

Tô Linh Phong không cảm thấy gì nhiều về chuyện này, có được "mắt âm dương" cũng chẳng có gì đáng để kích động cả, thứ nàng quan tâm hơn cả là “lực U Minh" gì đó trong cơ thể có thể đem đến cho nàng lợi ích thiết thực gì...
Nhưng chuyện này có lẽ phải từ từ khám phá rồi khai thác sau...
Trong rừng Lạc Dương, Tô Linh Phong bắt gặp một số vật phẩm cần thiết để chế tạo ra thuốc phục hồn.

Đương nhiên, Tô Linh Phong sẽ không bỏ qua, bởi vì mỗi loại đều cần tới hai nghìn, số lượng quá nhiều, một mình nàng đi thu thập quá tốn sức nên phải lôi Tá Dịch và Nguyệt Quang đang rảnh rỗi phát sợ theo làm cu li.
Tá Dịch và Nguyệt Quang không biết Tô Linh Phong thu thập những thứ này để làm gì nên trong lòng vô cùng tò mò.

Nguyệt Quang quấn lấy Tô Linh Phong hỏi hai lần, nhưng nàng đều không giải thích.

Chẳng lẽ lại đi nói với họ nàng muốn làm sống lại con rồng duy nhất trên đời này hả? Gần đây họ đã chịu đả kích quá nhiều rồi, nàng thực sự…không thể nhẫn tâm khiến họ chịu thêm lần nữa...

Buổi tối hôm đó, nhóm ba người Tô Linh Phong đang ngồi quanh đống lửa ăn tối thì Tá Dịch đột nhiên ngưng nướng thịt, cẩn thận lắng nghe một lúc rồi nói: "Có người đang tới đây."
"Ừ." Tô Linh Phong gật đầu nhưng vẫn không ngừng ăn.

Nàng đã cảm giác được có người đến lâu rồi, mà hình như còn khá nhiều...
Nguyệt Quang chẳng thèm quan tâm xem Tá Dịch nói gì, chỉ chăm chăm tập trung nhai thịt nướng với vẻ mặt vừa hưởng thụ vừa mãn nguyện.
Tiểu Bạch liếc nhìn cánh chim nướng vàng giòn trong tay Tô Linh Phong, lại nhìn sang cái mồm bóng dầu của Nguyệt Quang mà nuốt nước miếng, quay đầu sang một bên, bĩu môi nói: “Xí! Cái lũ phàm ăn tục uống!"
Những người đó nhanh chóng đi xuyên qua khu rừng rậm đến khoảng đất trống nơi Tô Linh Phong và những người khác nghỉ ngơi.
Tô Linh Phong ngẩng đầu thản nhiên liếc nhìn bọn họ, phát hiện những người này màu da tóc mỗi người mỗi khác, có nam có nữ, ước chừng hơn hai mươi người, trước ngực đều đeo huy hiệu sư tử vàng sáng chói, hiển nhiên không phải một nhóm thám hiểm nhỏ tự phát, mà là lính trong một nhóm lính đánh thuê.
Những người đó nhìn thấy nhóm Tô Linh Phong đều tỏ vẻ ngạc nhiên tới hơi sững sờ.


Bọn họ nhìn thấy pháo hoa trước đó, biết có người cắm trại ở đây, nghĩ chắc là một nhóm thám hiểm hoặc một nhóm lính đánh thuê nào đó, nhưng bọn họ không ngờ ở đây chỉ có ba người!
Thủ lĩnh đứng phía phía trước nhất tiến lên vài bước, nói rất lịch sự: "Thứ lỗi làm phiền ba vị, chúng tôi là người thuộc nhóm lính đánh thuê Kim Sư, xin hỏi các vị có phiền nếu chúng tôi nghỉ ngơi bên cạnh một lúc hay không?"
Vị thủ lĩnh này rất vạm vỡ, khuôn mặt đầy râu quai nón, không nhìn rõ tướng mạo, tuổi tác, chỉ thấy được một đôi mắt đen láy ánh lên vẻ hút hồn...
Tính tình Nguyệt Quang cổ quái, không thèm quan tâm lời nói của người ngoài, hoàn toàn chẳng có phản ứng gì.
Tá Dịch nhìn Tô Linh Phong như muốn hỏi, Tô Linh Phong gật đầu tỏ ý thế nào cũng được, dù sao chỗ đất trống này cũng đủ lớn, những người này xem ra cũng có kỷ luật không ồn ào, mọi người nghỉ ngơi không làm phiền đến nhau, nàng không có ý kiến gì.
"Cứ tự nhiên." Tá Dịch lịch sự gật đầu với thủ lĩnh.
Thủ lĩnh thấy nam tử nội liễm thâm trầm thực lực có vẻ không hề tầm thường này lại đi hỏi ý kiến của một cô nhóc mười mấy tuổi, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên mà đánh giá Tô Linh Phong, nhưng hắn ta cũng biết điều không nói gì thêm, về nhóm phân phó mọi người đốt lửa trại..