Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 155




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********


Tula thoắt cái đã lấy ra hai viên ma hạch thánh giai, như vậy... thảm án Binh Đoàn Diều Hâu hẳn cũng là do Tula làm?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong mắt nhiều người không còn hoảng sợ nữa mà là tức giận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt âm nhu diêm dúa lẳng lơ của Tula, tuy rằng mạnh được yếu thua là cách sinh tồn trong cái thế giới này, nhưng Tula với tư cách An Khải Lợi A đế quốc Thân Vương của Tây Úc đại lục lại tàn nhẫn như vậy ở Đông Lâm đại lục, điều này vẫn khơi dậy căm hận và tức giận trong lòng mọi người!

Nếu như lúc này không phải đang ở trong yến hội đại sảnh Phủ Thành chủ...

Nếu như bọn họ có thực lực tuyệt đối vượt qua của Tula...

Tin chắc rằng lúc này đã có người nhịn không được xông lên muốn giáo huấn cái con người kiêu ngạo kia rồi!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Tên khốn này!" Ánh mắt Mặc Hạo Thiên hung ác nhìn chằm chằm vào Tula, nắm chặt nắm đấm, cắn răng khẽ nguyền rủa một câu.

"An Khải Lợi A đế quốc đúng là càng ngày càng khoa trương!" Lâm An Chi cau mày, thấp giọng nói: "Ở địa bàn của Đông Lâm đại lục mà lại dám làm càn như vậy!"

"Hừ!" Mặc Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng nói: "Ở Tây Úc đại lục kia dã tâm bừng bừng muốn thống trị tất cả, Đông Lâm đại lục còn đang chia rẽ, chỉ e y còn chẳng buồn để đại lúc này vào mắt!"

Lâm An Chi sửng sốt một chút, nói: "Huynh đang nói..."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Ta chưa nói gì cả!" Mặc Hạo Thiên bỗng nhiên thay đổi không còn vẻ cà lơ phất phơ du côn ngày xưa nữa, trên mặt chợt lóe lên vẻ lo lắng, hắn nầng một ly rượu mạnh uống cạn một hơi.

Tư Đồ Tiêu Sơn nhàn nhạt nhìn lướt qua viên ma hạch thánh giai thứ hai, sau đó thu ánh mắt, trên mặt không mang theo một chút tâm tình, bình tĩnh hỏi: "Hoắc Khắc Thân vương điện hạ, người đã đưa một viên ma hạch thánh giai làm quà sinh nhật cho Linh Phong rồi, lấy viên thứ hai này ra không biết là có ý gì?" Tư Đồ Tiêu Sơn nói đến chỗ này thì bỗng nhiên thoáng dừng một chút, giọng điệu hơi ý cảnh cáo lại nói: "Nếu lý do không hợp lý, xin Thân vương điện hạ thu phần hạ lễ này lại, chỉ là một nha đầu, tham lam quá cũng không tốt!"

Tula dùng ánh mắt như nhìn con mồi mà nhìn Tô Linh Phong, sau đó khóe môi hơi cong lên, nhìn Tư Đồ Tiêu Sơn rồi đột nhiên ném ra một quả bom, "Viên ma hạch thánh giai thứ hai này là sính lễ bổn vương muốn tặng cho Phủ Thành chủ!"


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tula vừa nói xong, vẻ mặt của mọi người lập tức trở lên ngốc hết, trong đại sảnh lập tức yên tĩnh! Ngay sau đó, mọi người mới tỉnh táo lại, bắt đầu xôn xao nghị luận...

"Hắn nói cái gì? Sính lễ? Cái gì sính lễ??"

"Tiểu thư nhà Thành chủ đại nhân đã sớm xuất giá rồi, hắn đưa sính lễ cho ai?"

"Không phải là cho vị Linh Phong tiểu tiểu thư kia đấy chứ?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Nói đùa gì vậy! Linh Phong tiểu thư hôm nay vừa mới đầy mười bốn tuổi, Tula này cũng đã ba mươi bốn tuổi rồi, cũng có thể làm cha nàng ta rồi ấy chứ!"

"..."

Sắc mặt Tư Đồ Tiêu Sơn đen xì, đáy mắt thoáng lạnh! Giọng nói ông lạnh như băng nói: "Hoắc Khắc Thân Vương hình như hiểu lầm cái gì rồi, trong phủ thành chủ của lão phu không có cô nương vừa độ tuổi đợi gả!"

Tula nhìn chằm chằm vào Tô Linh Phong nói: "Tiểu tiểu thư Phủ Thành chủ tuổi tròn mười bốn tuổi, đã không còn nhỏ nữa, ở Tây Úc đại lục chúng ta, tuổi này là đã có thể lập gia đình rồi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tin tức thành chủ thành Lăng Vân tổ chức sinh nhật cho tiểu tiểu thư vừa tung ra chưa lâu, Tula đã nhận được tin tức Quốc vương cho của y, muốn y lôi kéo Thành chủ thành Lăng Vân, hoặc là... Dứt khoát nghĩ cách cưới tiểu tiểu thư Phủ Thành chủ!

Ban đầu Tula cũng lơ đễnh, nếu như tiểu tiểu thư Phủ Thành chủ đủ tinh khiết xinh đẹp, y sẽ không để ý nhiều, coi như thu một món đồ chơi xinh đẹp, không ngờ rằng vị tiểu tiểu thư Phủ Thành chủ này lại chính là người y gặp ở Tùng Ngâm sơn cốc, cô bé lạnh lùng khiến y sinh ra xúc động mãnh liệt nguyên thủy muốn chinh phục kia, chuyện này thật đúng là chuyện vui ngoài ý muốn!

"Tên loài người không biết xấu hổ này, đúng là quá đáng ghét, dám vọng tưởng tới chủ nhân!" Tiểu Bạch nắm tiểu móng vuốt, phẫn nộ phun hơi thở của rồng, "Chủ nhân, đợi Long gia khôi phục long thân, Long gia nhất định giúp cô dạy dỗ gã!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tô Linh Phong hơi mấp máy môi, trong lòng thì thầm mắng Tula là tên hèn mọn bỉ ổi hạ lưu dơ bẩn xấu xa! Nàng chỉ hận không thể một cước đá nát gốc rễ giữa hai chân hắn!

"Lão phu chỉ mở sinh nhật yến hội, cũng không phải là yến hội kén rể! Nếu như Hoắc Khắc Thân Vương không phải thành tâm tới tham gia yến hội sinh nhật thì mời trở về đi! Lão phu không tiễn!" Tư Đồ Tiêu Sơn cố nén xúc động một cái tát đập bay Tula, vẻ mặt tức giận hạ lệnh trục khách.

Trong sảnh nhiều khách mời, lúc Tula lấy viên ma hạch thánh giai thứ hai ra cũng đã bất mãn và ghét bỏ y không ít, bây giờ y còn không coi ai ra gì chủ động cầu thân, càng thành công chọc giận mọi người!

Một vài quý tộc trưởng thành ngại hình tượng và lễ tiết, không muốn lên tiếng chửi bậy, chẳng qua chỉ trợn mắt nhìn Tula, nhưng một vài thiếu niên dễ xúc động cũng mặc kệ không cần nghĩ nhiều như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Mau cút đi! Cái Thân Vương chó má gì gì đó, có xấu hổ hay không vậy? Lớn hơn Linh Phong tiểu thư hai mươi tuổi mà cũng không biết xấu hổ dám đến cầu thân!" Một thiếu niên quý tộc vốn định mời Tô Linh Phong khiêu vũ lúc vũ hội, nghe thấy ý đồ của Tula thì trong lòng liền tức giận, nghe Tư Đồ Tiêu Sơn hạ lệnh trục khách rút cuộc nhịn không được mà mắng to.


"Đúng rồi! Biến thái! Mau cút đi, nơi đây không chào đón ngươi!" Có người bắt đầu, lại liền có thiếu niên kích động chửi bới theo.

"Chỉ bằng hai viên ma hạch mà đã vọng tưởng lấy được tiểu tiểu thư Thành Lăng Vân Phủ Thành chủ, hoàng tộc Tây Úc đại lục thật đúng là bọn nhà giàu mới nổi!" Có người châm chọc nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đến Lâm An Chi cũng nhịn không được "Phì" một tiếng: "Thật không biết xấu hổ!"

"..."

Trong sảnh vang lên tiếng chửi bậy càng ngày càng nghiêm trọng.

"Muốn chết!" Tula chưa từng là người ôn nhã nhu hòa, nhẫn nại, nghe thấy mấy cái thiếu niên lên tiếng chửi bậy thì sắc mặt lập tức âm trầm, ngữ khí lạnh lẽo nhả ra hai chữ từ trong kẽ răng, thân hình nhoáng một cái liền bay tới gần một thiếu niên bên cạnh, hắn duỗi năm ngón tay ra chụp thẳng lấy cổ họng thiếu niên nọ!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mọi người thấy thế thì trên mặt lập tức lộ vẻ đại kinh! Nhưng lại không có sức xuất thủ cứu giúp, tốc độ của một Thánh Giả Linh thuật Hệ Phong, thế gian này có mấy người có thể theo kịp được!

Một vài phu nhân cùng tiểu thư đã nhịn không được kinh hô nhắm mắt lại...

Tư Đồ Tiêu Sơn có nghe tới bản tính nóng nảy của Tula, đã sớm lưu ý lấy sắc mặt của y, thấy đôi mắt Tula quét về phía thiếu niên kia thì liền biết không tốt, ông nhanh chóng dời bước đến trước mặt thiếu niên kia, chưởng ra một cái đẩy thiếu niên kia sang một bên!

Cũng may Tư Đồ Tiêu Sơn cách thiếu niên kia gần hơn Tula một chút, nếu không thiếu niên kia hẳn đã chết không thể nghi ngờ!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thiếu niên kia giữ được mạng trong hiểm cảnh thì bị dọa đến tái nhợt cả mặt, quần áo trên người đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất...

"Tula Hoắc Khắc! Ngươi chọn sai chỗ giương oai rồi!" Mặt Tư Đồ Tiêu Sơn như sương lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tula, uy áp vô hình trên người thoáng chốc tăng vọt!




Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”