Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 219: ♥ Ngày bi kịch của vong linh Kỵ sĩ




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********


Pháp trượng trên tay Tô Linh Phong đã tắt vào lúc nàng ngã xuống, nhưng giờ phút này, trên bầu trời mây đen đã tản đi hiện ra ánh trăng sáng, một vài ngôi sao lấp lánh, không khí ngưng trọng lúc trước đã hoàn toàn biến mất, nấm mồ hoang cũng không còn đáng sợ nữa.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Thị lực Tô Linh Phong rất tốt, ban đêm mắt nàng cũng nhìn thấy rất rõ, nàng đưa mắt sang nhìn hồn ma bên kia, bóng đen âm u xung quanh hắn dần tản đi. Thân thể hắn được ánh trăng chiếu xuống: tóc vàng vô cùng đẹp, trang phục trên người hắn là kỵ sĩ rồng...

Kỵ sĩ rồng? Tô Linh Phong kinh ngạc nhíu mày, khi người này còn sống là Kỵ sĩ rồng!

Hắn chỉ nói được hai chữ "Minh Thần" rồi không biết nói gì nữa, lúc nãy hắn niệm chú của khế ước vong linh vô cùng thuần thục, nàng còn tưởng hắn là thuật sĩ vong linh...

Lúc long tộc biến mất từ lúc mấy ngàn năm trước thì Kỵ sĩ rồng cũng biến mất theo. Về trang phục của kỵ sĩ rồng, nàng cũng chỉ nhìn thấy trong mấy cuốn sách cổ mà thôi.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Người này rốt cuộc là ai? Đã chết được bao nhiêu lâu?

Tiểu Bạch thấy Tô Linh Phong nhìn không chớp mắt về phía đối diện, không khỏi tò mò quay sang, nó vừa nhìn sang thì liền chấn động cùng kinh ngạc!

Ông trời...ơ...i! Có phải nó hoa mắt không?? Nó nhìn thấy hồn ma kỵ sĩ rồng NGAO...OOO

khó trách nó sinh ra cảm giác sợ sệt, áp bức, thì ra lúc hắn còn sống đã từng kí khế ước với cự long! Một con rồng vô cùng mạnh!

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôi trời... ít ra bây giờ người này chỉ là một quỷ hồn, còn sót lại chút khí tức nên nó mới cảm nhận được...

Tiểu Bạch nắm tay! Đợi nó khôi phục lại thân thể, nó cũng sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ như vậy.

Một lúc sau, Quỷ hồn mới dừng động tác lăn lộn trên mặt đất, chỉ nằm trên đất run run, tiếng kêu gào lúc nãy cũng chuyển sang rên rỉ.

"Này! Ngươi vẫn còn sống chứ?" Tô Linh Phong hỏi.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


"..." Hồn ma kỵ sĩ Rồng im lặng trầm mặc một lát, về sau tức giận nói: "Minh Thần! Ông đây đã chết từ mấy ngàn năm trước rồi!"

"..." Cũng đúng, Tô Linh Phong gật đầu, người này vốn dĩ chỉ là hồn ma, không có khả năng chết thêm một lần nữa, trừ phi hồn phi phách tán.

Không ngờ phương pháp giúp hắn giải trừ bùa chú trên người lại là kí khế ước, nàng còn nghĩ nếu giúp hắn rời khỏi đây thì sẽ nhờ hắn giúp đỡ nàng tìm kiếm nguyên thạch tốt! Bây giờ xem ra không cần phí nước miếng rồi.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Người này cũng chẳng có ý tốt, muốn lừa gạt nàng, bắt nàng làm tôi tớ của hắn! Cũng may sức mạnh "Sức mạnh U Minh" trong người nàng lại đảo lộn khế ước.

Ngược lại, bây giờ hắn trở thành tôi tớ của nàng, nàng vô cùng thỏa mãn.

"Ta sẽ đặt tên cho ngươi." Tô Linh Phong nhàn nhạt nói.

Quỷ hồn nghe nói vậy liền dựng thẳng lỗ tai lên hỏi "Hả! Đặt tên? Tên là gì?"

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tô Linh Phong nghĩ nghĩ, rồi nói: "Gọi ngươi là Tiểu Quỷ, thế nào?"

"Hừ! Ngươi mới tiểu quỷ!" Quỷ hồn nổi cáu, dùng hết sức còn lại đứng bật dậy, nhảy đến trước mặt Tô Linh Phong, hừ mũi quát: "Cả nhà các ngươi mới là tiểu quỷ!"

Nói đùa cái gì vậy, hắn có thể bằng tuổi tổ tông của nhà nàng, lại còn bị tiểu nhóc con này gọi là tiểu quỷ? Hắn không thể chấp nhận nổi!

Lúc nãy vì hắn nằm rạp trên mạt đất không nhìn rõ mặt, chỉ thấy được y phục cùng cách ăn mặc và thấy trâm cài lên tóc vàng. Giờ phút này nhìn chính diện mới thấy rõ khuôn mặt và tướng mạo của hắn.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Hắn tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng theo kiểu phương tây, ngũ quan tinh tế, khắp người tỏa ra vẻ tiêu sái, là một mỹ nam, đáng tiếc đôi mắt hắn màu xanh lá, tản ra ánh sáng âm u khiến hắn mang vẻ liều lĩnh bướng bỉnh thêm vài phần diêm dúa lẳng lơ mị hoặc...

Tô Linh Phong không để ý chút nào đến dáng vẻ nổi điên của người này, thật ra nàng đặt cho hắn cái tên này cũng dễ nghe, hắn nổi điên do một phần lúc nãy ký khế ước bỗng nhiên trở thành đầy tớ của nàng, dù sao hắn cũng vô cùng phiền muộn, muốn phát tiết.


Bây giờ nàng tạm thời không còn khí lực để dạy dỗ cái tên quỷ hồn này nên bình tĩnh nói: "Là do ngươi không nhớ tên của mình, thế ngươi bảo về sau ta gọi ngươi như thế nào?"

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Hừ! Hừ hừ hừ! Hừ hừ!" Tâm tình hồn ma cực kỳ không tốt, hừ mũi liên tục: "Ta cũng đâu có xấu, lại là một linh hồn mạnh mẽ nên đương nhiên muốn có một cái tên dễ nghe một chút, có khí thế một chút!"

Tiểu Bạch ngồi cạnh Tô Linh Phong ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt vẻ mặt khờ dại hỏi: "Ông bị nghẹt mũi sao?"

"Hừ, chủ nào tớ nấy!" Quỷ Hồn dùng tròng mắt liếc Tiểu Bạch, "Lão tử không thèm so đo chấp nhặt với tên rồng thối như ngươi!"

"Thôi đi!" Tiểu Bạch bĩu môi, "Long gia đây mới không so đo chấp nhặt với lão già biến thái như ngươi."

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Ngươi nói ai là lão già biến thái!" Vong Linh nổi giận.

"Ta noi ngươi là Lão già biến thái!" Tiểu Bạch lập tức tiếp lời.

"Hả! Hả!! Ngươi... Ngươi là con rồng thối..." Quỷ Hồn chỉ tay vào mũi Tiểu Bạch, mắng lại vô cùng bực mình.

"Tất cả im lặng cho ta!" Tô Linh Phong quát lớn, lại quay sang nói với Quỷ Hồn: "Về sau ta gọi ngươi là Quỷ Mị."

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

So với tên "Tiểu quỷ" thì tên này dễ nghe hơn một chút, nhưng vẫn không đủ bá khí! Quỷ Hồn không hài lòng, "Nghĩ kỹ đi, nghĩ kỹ đi, đổi tên khác, đổi tên khác!"

"Ngươi nhiều lời quá, ta sẽ gọi tên này!" Tô Linh Phong đáp, còn lâu nàng mới lãng phí tế bào não.

Ký khế ước chủ tớ xong thì không có cách nào kháng cự lời chủ nhân, Quỷ Hồn có cảm giác mình đang rơi vào bi kịch, "Ôi! Trời đất ơi! Sao ta lại đáng thương vậy, ông trời hãy để ta chết thêm một lần nữa đi..."

"..." Tô Linh Phong cũng rất phiền muộn, nàng ký loại khế ước này mới gọi là không bình thường đây này...

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tô Linh Phong không muốn để ý đến tên đang khóc lóc thảm thiết kia nữa, nhắm mắt lại điều tức thân thể để còn quay lại trại nữa.

Nàng đã đi được một khoảng thời gian rồi, đoán chừng một lúc nữa mà nàng chưa quay về thì Tá Dịch sẽ sốt ruột, không chừng mọi người đã thức dậy chia nhau đi tìm rồi... Bỗng nhiên nàng cảm thấy phía trước có người đi đến, một hơi thở quen thuộc, nàng liền mở mắt...




Có một con vịt xoè ra hai cái cánh