Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 245: ♥ Ai có thể nói cho nàng biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra không?!




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********


Lông mày Tô Linh Phong nhăn lại, nhanh chóng mở mắt, giơ tay trái đang đau rát lên để sát lên mắt xem xét, lại kinh ngạc phát hiện, ở trên ngón trỏ của tay trái, chiếc nhẫn bảo thạch đen mà Mặc Vấn Trần đưa cho nàng đang tản ra một loại ánh sáng màu tím quỷ dị...

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Cảm giác đau nhức nóng rực trên bàn tay trái này giống như đang lấy chiếc nhẫn làm tâm điểm mà lan rộng ra cả bàn tay, hơn nữa loại nóng rát đau nhức này đang từ từ vào sâu dưới da, thẩm thấu vào máu, càng ngày càng đau, càng ngày càng nóng...

Tô Linh Phong lấy tay phải dùng sức rút chiếc nhẫn kia, thế nhưng chiếc nhẫn lại không giống như thường ngày, dường như nó đã sinh trưởng trên tay nàng, dù thế nào cũng không tháo được.

Lông mày Tô Linh Phong nhíu chặt lại, không biết làm sao, ai có thể nói cho nàng biết, điều này... rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra??

Đúng lúc này, không khí ở trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cơn chấn động mà Tô Linh Phong rất quen thuộc, sau khi không gian vặn vẹo, cả người Mặc Vấn Trần xuất hiện trên không trung trong lều vải, trên cánh tay trái của hắn còn quấn ma sủng của hắn, Tiểu Trùng.

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Mặc Vấn Trần vươn một cánh tay ra kéo Tô Linh Phong đang đau tới nhíu mày vào trong ngực, trầm thấp nói một câu ở bên tai nàng: "Đừng sợ, không có chuyện gì, có ta ở đây rồi." Sau đó phất tay kia ra hiệu cho Tiểu Trùng trên cánh tay hắn bò xuống.

Sau khi Tiểu Trùng trợt xuống cánh tay của Mặc Vấn Trần, bò về hướng chăn nệm của Hứa Nặc, ngừng ở trước mặt Hứa Nặc rồi thò đầu ra, đôi mắt rắn to như đồng hồ quả lắc bắt đầu lắc trái lắc phải, sau một lúc, tiếng ngáy rất nhỏ của Hứa Nặc phát ra, nàng ấy ngủ càng sâu.

Mặc Vấn Trần mang Tiểu Trùng trở về không gian ma sủng, đối diện với đôi mắt chứa đựng sự thống khổ và còn cả sự nghi hoặc của Tô Linh Phong, hắn giải thích: "Yên tâm, chỉ để cho nàng ấy ngủ sâu thêm một chút, sẽ không phát hiện ra việc nàng rời khỏi đây."

Rời khỏi đây? Muốn đi đâu à? Tô Linh Phong nhếch miệng, mồ hôi trên trán rơi xuống.

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Mặc Vấn Trần thấp giọng niệm chú ngữ, mang theo Tô Linh Phong tiến vào đường hầm không gian...

Vị trí từ đường hầm không gian đi ra là trong một rừng cây cách nơi đóng trại tạm thời cũng không quá xa.


Mặc Vấn Trần ngồi xuống dưới một cây đai thụ, một cánh tay ôm lấy người của Tô Linh Phong, tay kia nắm chặt bàn tay đeo chiếc nhẫn bảo thạch đen, nhíu mày, vẻ mặt đau lòng hỏi: "Phong Nhi, đau lắm à?"

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Tô Linh Phong suy yếu tựa vào ngực mặc Vấn Trần, đôi mắt hung ác trừng hắn, "Nói nhảm! Ta có đau hay không huynh không nhìn ra được sao?!"

Nàng cho rằng mình là người rất giỏi chịu đựng đau đớn, như năm đó lúc nàng làm nhiệm vụ bị thương, vào lúc khẩn cấp chiến hữu xử lý cho nàng, thuốc tê đều vô dụng mà nàng vẫn đều tự vượt qua, không thốt ra một tiếng!

Thế nhưng loại đau nhức vào giờ khắc này giống như phải xông vào da thịt, vào trong máu của nàng thì mới thõa mãn, lại từ từ xâm nhập vào cốt tủy, thậm chí là linh hồn...

"Phong Nhi, nhịn một chút, nhịn một chút là sẽ qua..." Mặc Vấn Trần yêu thương hôn nhẹ lên trán Tô Linh Phong, nếu như có thể, hắn thực sự muốn thay nàng gánh chịu loại đau đớn này...

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

"Nhịn cái đầu huynh ấy!" Tô Linh Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Huynh có thể nói cho ta biết, tóm lại là chiếc nhẫn này bị làm sao không?!"


"Phong Nhi, chờ nàng chịu được qua lần này, ta nhất định giải thích cho nàng nghe, được không? Nàng đang trong tình huống này, cho dù ta có giải thích thì nàng cũng chưa chắc có thể tập trung tinh thần nghe hết lời ta nói."

"Khốn kiếp!" Tô Linh Phong cắn răng mắng.

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

CMN – đau muốn chết! Lúc này, Tô Linh Phong thật muốn ăn tươi nuốt sống Mặc Vấn Trần!

Mồ hôi trên trán Tô Linh Phong rơi từng giọt từng giọt xuống, nàng cắn môi dưới của mình, máu lập tức chảy ra trên khóe miệng!

"Phong Nhi! Đừng cắn làm bị thương mình!" Mặc Vấn Trần vội vàng buông cánh tay đang cầm tay của Tô Linh Phong ra, dùng sức cạy miệng Tô Linh Phong ra, nhét tay mình vào trong miệng nàng, "Đau thì cắn ta này!"

Cho rằng nàng sẽ không dám cắn sao?! Tô Linh Phong cánh mạnh tay Mặc Vấn Trần như một con sói đói! Vị máu tanh mặn thoáng chốc tràn đầy miệng nàng...

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Lông mày Mặc Vấn Trần cũng không nhăn lại một cái, tựa như thứ Tô Linh Phong cắn không phải là tay hắn, hắn nói nhu hòa như để trấn an nàng: "Đừng sợ, Phong Nhi, ta đang ở bên cạnh nàng, sắp không đau nữa rồi, nhịn một chút là xong rồi..."


Lúc này, chiếc nhẫn bảo thạch trên bàn tay trái của Tô Linh Phong càng lúc càng sáng, vài ký hiệu cổ xưa thần bí vốn được khắc trên chiếc nhẫn kia đều bay lên lơ lửng tập trung nhảy múa xung quanh bảo thạch, không ngừng biến hóa xêp ra một vài đồ án kỳ lạ...

Bỗng nhiên trên mặt nhẫn bảo thạch đen phát ra một ánh hào quang lớn chói mắt, những ký hiệu lơ lửng xếp thành hàng tiến vào trong ánh hào quang, biến mắt không thấy nữa.

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Sau một lát, ánh sáng tiêu tán, Tô Linh Phong mở to mắt nhìn, phát hiện chiếc nhẫn trên tay cũng không thấy đâu! Mà vị trí nàng vốn đeo nhẫn để lại một vết màu đen mang ký hiệu của chiếc nhẫn, giống như một cái bớt sinh ra ở trên tay, mà loại cảm giác giày vò đến mức nàng thiếu chút nữa phát điên lên kia cũng đã lập tức biến mất! Hơn nữa cả người lại sinh ra một loại cảm giác rất kỳ lạ, dễ chịu khoan khoái vô cùng, khiến nàng thoải mái đến mức muốn rên ra tiếng...

Tô Linh Phong buông ra bàn tay của Mặc Vấn Trần đã bị nàng cắn đến máu thịt lẫn lộn kia, phun mạnh hai cái nhổ sạch máu loãng trong miệng, đưa bàn tay có cái "Bớt" đến trước mặt Mặc Vấn Trần, lạnh giọng hỏi: "Mặc Vấn Trần, huynh có thể giải thích một chút cho ta không? Có chuyện gì vậy? Cái thứ đang ở trên tay của ta là thứ gì??"

Lúc này tâm tình của Mặc Vấn Trần vô cùng tốt, không để ý mồ hôi trên mặt Tô Linh Phong, cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng cứng của nàng, mỉm cười nói: "Cái này là lễ vật mà mẫu thân đại nhân đưa cho. Tô Linh Phong, nàng nhất định sẽ thích."

"Lễ vật ư??" Giọng nói của Tô Linh Phong hơi cao lên, ai chịu được loại lễ vật muốn chết này chứ?! Hơn nữa... Mẫu thân của Mặc Vấn Trần không phải đã qua đời rất nhiều năm rồi sao? Lời này của Mặc Vấn Trần là có ý gì??

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

"Phong Nhi có cảm giác được, trong tinh thần của nàng đã có thêm một tia sáng liên hệ không gian nào không?" Mặc Vấn Trần nhìn Tô Linh Phong, dịu dàng hỏi.

Liên hệ không gian? Mày Tô Linh Phong cau lại, nghiêm túc dùng sức mạnh tinh thần cảm nhận thử, dường như thật sự như vậy, ở trong khu tinh thần của mình, nàng cảm nhận được một không gian lạ lẫm kỳ dị, nàng thậm chí có thể "nhìn" vào trong không gian ánh sáng nhu hòa với từng mảnh ruộng nương chỉnh tề, còn có một dòng suối nhỏ uốn lượn...

Tô Linh Phong kinh ngạc nhướng mày, đây là nơi nào? Vì sao nàng có thể "nhìn" thấy nó??

Mặc Vấn Trần nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Linh Phong, biết nàng đã cảm nhận được nơi đó thì mỉm cười hỏi: "Thế nào, có muốn vào xem một chút không?"

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

"Đi vào ư?" Tô Linh Phong nháy mắt một cái, "Phải vào như thế nào?"