Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 108-1: Tuyết phi không nhận tội




"Thiến ngươi."

"Ngươi nói cái gì?" Nghe thấy ba chữ này (Trong tiếng trung thì đây là ba chữ nhé), Diệp Tuyết hoảng sợ hô lên theo bản năng. Thiến? Cho tới bây giờ mình mới chỉ nghe nói là có thể thiến đàn ông, chẳng lẽ nữ nhân cũng có thể?

Không không không......

Không phải, hiện tại cũng không phải là lúc để suy nghĩ cái này, mà phải suy nghĩ xem làm như thế nào mới có thể chạy trốn từ trong tay nữ nhân này.

"Không cần hỏi, rồi ngươi sẽ biết nhanh thôi." Hỏa Linh nói xong, duỗi tay ra, trên ngọn núi lớn đang cháy rực bay tới một nhánh cây, một đầu của nhánh cây đã bị cháy thành than, phía trên vẫn còn ánh lửa đỏ.

Thấy nụ cười dữ tợn của đối phương, lòng của Diệp Tuyết trầm xuống: "Ngươi muốn làm gì, ngươi đừng tới đây...... Cứu mạng với......"

Nhưng giờ phút này nàng giống như cá trên thớt, mặc người chém giết.

Cơ hội tốt như vậy, Hỏa Linh há lại có thể lãng phí vô ích?

"Không cần lãng phí hơi sức, lúc này, không ai có thể cứu được ngươi." Trong mắt nàng chợt lóe lên tia tàn nhẫn, giơ thật cao nhánh cây trong tay lên......

Trong lúc này, một bông tuyết rơi xuống từ trên bầu trời, đỏ như máu, chợt lóe lên trước mặt hai người......

Ngay sau đó, bông thứ hai, bông thứ ba......

Hỏa Linh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn vào không trung. Tuyết đỏ, bay xuống dày đặc......

Nàng vội vàng giăng kết giới quanh người, Diệp Tuyết nâng tay đón tuyết.

Ở dị thế này, những đồ vật không rõ ràng đều vô cùng nguy hểm. Đạo lý này, Diệp Tuyết cũng biết. Nàng đấu tranh suy nghĩ muốn thu tay lại, Nhưng hết cách rồi, cả người không còn chút sức nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn tuyết đỏ rơi vào trong tay......

Dưới tác dụng của nhiệt độ tuyết ở trong tay nàng, từ từ hòa tan, cuối cùng hóa thành một vũng nước.

"Không có tác dụng gì?" Thấy vẻ mặt khẩn trương của Diệp Tuyết hoãn hòa đi một chút, Hỏa Linh nửa tin nửa ngờ hủy đi kết giới trên người. Vươn tay ra, một bông tuyết dính vào trên mu bàn tay. Ngay sau đó, trên mu bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn như bị kim châm, nàng vội vã vung tay mình, nhưng bông tuyết đã dung nhập vào trong da thịt, trên mu bàn tay lưu lại một cái lỗ sâu như móng tay, máu tươi lập tức trào ra từ bên trong......

"A......" Hét lên một tiếng, vội vàng tạo kết giới lần nữa. Nhưng giống như bông tuyết bị hấp dẫn, bay tới chỗ nàng dày đặc, rơi vào kết giới, hấp thu năng lượng phía trên.

"A a a......" Tiếp tục như vậy nữa, kết giới sẽ bị phá, chỉ sợ mình cũng sẽ bị tan thành một vũng máu.

Cuối cùng liếc nhìn Diệp Tuyết đang nằm trên mặt đất lại bình an vô sự, dùng hết sức ngự phong đi, rời đi giống như một cơn gió......

Tuyết khắp trời lại biến trở về màu trắng, im lặng rơi xuống.

Diệp Tuyết chính trang y phục của mình, khẽ lên tiếng hỏi về phía không trung: " Lạc Băng, là ngươi sao?"

"Nếu đã đến đây, tại sao không gặp mặt ta?"

Một cơn gió thổi ngang qua bầu trời, cuốn lấy tuyết trên đất, giống như đang có người thở dài.

"Lạc Băng, ta biết ngươi ở đây, đi ra đi."

Gió thổi càng lúc càng mạnh, kéo theo bông tuyết bay vòng vòng trong không khí. Thu tay sao.

Gió lạnh thôi vào mắt của Diệp Tuyết, trong lúc nhất thời kiến cho nàng không mở mắt ra được.

Cằm được người nâng lên dịu dàng, sau đó đút một viên đan dược vào.

Diệp Tuyết trấn định nuốt đan dược xuống, chờ mắt dễ chịu hơn một chút, mới mạnh mẽ mở mắt ra......

Một giây trước rõ ràng cảm giác vẫn còn ở bên cạnh, hơi thở quen thuộc chui vào trong mũi, nhưng một giây tiếp theo, bên cạnh đã không có gì cả.

Mất mác đứng lên từ trên đất, quay một vòng tại chỗ, mới phát hiện trong lúc không để ý trận tuyết đột ngột này đã dừng lại, trong không khí không còn bất kỳ hơi thở nào của hắn.

"Xem ra ngươi thật hận ta rồi, rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi......"

Trong mắt ê ẩm, trong lòng lạnh lẽo, nàng không nhịn được ngồi xổm xuống, ôm mình thật chặt.

Không biết ngồi xổm bao lâu, dù sao bông tuyết trên đất đã hòa tan sạch sẽ sáp nhập vào trong đất, nàng mới đột nhiên đứng lên, niệm động khẩu quyết ngự phong rời đi......

"Tuyết Nhi......" Trơ mắt nhìn nàng rời đi, Lạc Băng đau lòng đến hít thở không thông.

Lửa cháy trên ngọn núi lớn cách Ma giới không xa, hắn nhìn thấy ánh lửa bên này, đến đây xem có việc gì, không ngờ vừa lúc gặp một màn Tuyết Nhi bị khi dễ. Cho nên mới giáng xuống trận kia tuyết, dọa cho Hỏa Linh bỏ đi.

Thế nhưng hắn lại không dám gặp nàng, sợ vừa thấy mặt, mình không khống chế được sẽ mang nàng về Ma giới.

Nàng nói qua, nàng thích là Tích Phong, nếu như vậy, mình không thể làm ra chuyện gì gây bất lợi cho nàng.

Trời mới biết, nghe được nàng gọi tên của mình, hắn muốn xông ra đến cỡ nào, đứng ở trước mặt nàng, chỉ cần mặt đối mặt, dài đằng đẵng, không cầu mong gì khác.

Nghe được nàng nói xin lỗi, hắn nghĩ muốn nói cho nàng biết: mình chưa từng trách nàng cái gì, chỉ cần nàng, tất cả đều tốt. Nhưng lời đến khóe miệng, hắn chỉ cắn hàm răng không có nói ra.

Nếu đã không có khả năng...... Cần gì làm mình bị thương thêm một lần nữa......

......

Như Diệp tuyết đoán, ỷ Phượng Các trong bây giờ đã rối một nùi, thấy nàng trở lại, từng người một lập tức đi lên hỏi han.

Diệp Tuyết chỉ cười báo một tiếng "Xin mọi người yên tâm", đuổi mọi người ra phía sau, mới ngồi ngẩn người ở trong phòng.

Mới một ngày, trong cung này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Thật không biết có thể chống đỡ được Tích Phong tỉnh lại hay không!

Đầu tiên là Hoa Cơ bị hủy dung cho, tiếp theo là mình thiếu chút nữa gặp nguy hiểm, tiếp theo...... Sẽ đến lượt ai đó?

......

Đêm đã khuya, trăng sáng đã trốn vào phía sau tầng mây, nhưng có lẽ là ban ngày ngủ nhiều, Diệp Tuyết thế nào cũng ngủ không. Đứt khoát dứng dậy từ trên giường, lấy ra hoa sen Tích Phong cho ngày đó, lấy một chậu nước, đặt hoa sen vào trong chậu.

Rất nhanh, hoa sen nho nhỏ trở nên to lớn, thoát ra khỏi mặt nước, chỉ chừa một cái thân cây cắm vào trong nước.

Chậu nước thật nhỏ, hoa sen thật to, nhìn qua dáng vẻ có chút kỳ quái, càng làm cho người ta lo lắng liệu sau khi ngồi xếp bằng ở trên, có thể trực tiếp làm gãy cái thân cây gầy yếu kia hay không!

Nhưng mà sự thật đã chứng minh, suy đoán như vậy là hoàn toàn sai lầm. Nàng cẩn thận bay lên trên hoa sen, hoa sen vững vàng không nhúc nhích. Diệp Tuyết đánh bạo lắc lư thân thể, vẫn không nhúc nhích như cũ. Trong lòng vẫn không vừa lòng, đứng ở phía trên dùng sức nhảy hai cái, hoa sen ngay cả lắc lư cũng chưa từng có, thậm chí là nước trong chậu, một chút gợn sóng cũng không.

Lần này, rốt cuộc tảng đá trong lòng rơi xuống, chân vắt chéo hết sức chuyên chú hết sức chuyên chú bắt đầu luyện tập tâm pháp.

Cả vùng đất trước mặt, hiện tại việc có ý nghĩa nhất chính là tăng pháp thuật của mình lên, sau đó bảo vệ tốt những người phải bảo vệ......

Nhắm mắt...... Tĩnh tu......

......