Ma Quân Không Đứng Đắn!

Chương 15: Từ Phủ - Tiểu Điệp Cô Nương






Tinh Hà: "............"
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Ta nên giải thích như thế nào về việc ta cảm thấy Tiểu Điệp chính là nữ tử thanh lâu, mà lại biểu đạt được hoàn mỹ rằng ta thật sự không có đi thanh lâu!
Tinh Hà cảm giác hiện tại hình như đang có thanh đao đặt trên cổ mình, thoáng cái nói sai liền khó giữ được cái mạng nhỏ này.

"Ồ, không phải Từ Kỳ An nói sao? Phải chuộc thân cho Tiểu Điệp, lúc ấy ngươi không nghe rõ, nhưng ta lại nghe được rõ ràng nha, đúng, chính là như vậy." Tinh Hà còn phối hợp gật gật đầu, cuối cùng nói một câu trọng điểm: "Ta còn chưa từng đến thanh lâu đâu."
Bạch Hành - người đã dùng cảm giác của mình để nghe hết tất cả những câu mà Từ Kỳ An cùng nam quỷ nói: "......"
Cuối cùng hai người vẫn là đi tới trước cửa thanh lâu duy nhất của Yến Quy trấn - Dạ Sanh Ca, Tinh Hà còn chưa kịp nói với Bạch Hành cái tên này nghe cũng khá hay, đã bị tú bà nhiệt tình mang đi vào: "Hai vị công tử là lần đầu tiên đến đây đi? Lớn lên thật là tuấn tú nha, mời vào mời vào."
Tú bà một phen túm Tinh Hà đi vào.

Tinh Hà: "............" Không đúng, nàng lấy đâu ra sức lực lớn như vậy??
Hiện tại vẫn là sáng sớm, khách nhân đều tương đối ít, mà những người kia qua đêm còn chưa có dậy.

Một ít đã cô nương đã thức dậy không khỏi nhìn chằm chằm Tinh Hà cùng Bạch Hành, đặc biệt là Bạch Hành lớn lên càng đẹp mắt.

Tú bà ban đầu định bên phải kéo một người bên trái túm một người, kết quả mới vừa chạm đến tầm mắt của Bạch Hành liền run rẩy thu tay lại, nàng chỉ cảm thấy nếu thật sự chạm vào hắn dù chỉ một chút, phỏng chừng tay phải này sẽ bị phế bỏ.

Vì thế cả người nàng nhào vào cánh tay Tinh Hà, cười nói: "Vị công tử này thích loại cô nương nào vậy?"
Mùi son phấn nồng đậm bắn hết vào mặt Tinh Hà.

Tinh Hà chịu đựng nội tâm buồn nôn, ở lúc tầm mắt Bạch Hành càng ngày càng lạnh vội vàng rút tay ra: "Ở đây người nổi danh hình như là Tiểu Điệp cô nương? Ta nghe nói......"
Lời nói còn chưa nói hết, tú bà liền nói: "Có thì có, nhưng Tiểu Điệp cô nương chính là thanh quan nhân."

Thanh quan nhân, cũng chính là cô nương chỉ bán nghệ không bán thân.

Tinh Hà nhìn Bạch Hành liếc mắt một cái, Bạch Hành trực tiếp lấy ra một thỏi bạc giao vào tay tú bà, nhàn nhạt nói: "Chỉ nghe khúc."
"Được được được, ta đây vì hai vị công tử đi an bài."
Tú bà đưa Tinh Hà cùng Bạch Hành đến cửa phòng Tiểu Điệp, gõ gõ: "Tiểu Điệp, có khách nhân, mau ra ngoài đi."
Bên trong không có động tĩnh.

Không đợi tú bà gõ cửa lại lần nữa, Bạch Hành đã dùng một chân đá văng cửa, sau khi vọt vào trong, đã thấy Tiểu Điệp nằm ngã giữa phòng, trên cổ rõ ràng có một vòng vệt đỏ.

"A -- người chết! Người chết! Người đâu mau tới --"
Tinh Hà: "............" Còn chưa kiểm tra mà đã nói là người chết??
Bạch Hành xem xét hơi thở của nàng, quay đầu lại nhìn thoáng qua tú bà đang kêu gào như quỷ, nhàn nhạt nói: "Còn sống."
Tinh Hà đi qua, ngồi xổm bên người Bạch Hành: "Phải dùng miệng độ khí cho nàng sao?"
Độ ấm xung quanh hạ xuống, Bạch Hành nói: "Ngươi, muốn hôn nàng?"
"......!Không muốn, ta chỉ muốn hôn ngươi."
Nói xong Tinh Hà mới phát hiện mình nói mê sảng cái gì, lập tức che miệng lại, liên tục lui về phía sau rồi chạy đến bên người tú bà, y nhìn vài người đã tới, lại giao một thỏi bạc vào tay tú bà: "Vị công tử kia có thể cứu sống Tiểu Điệp cô nương, thỉnh tú bà trước rời đi một lát, chúng ta có một số câu muốn hỏi nàng."
Tú bà nhận lấy bạc, trầm mặc một lát, vẫn là mang theo người rời đi.

Nếu hai người này có thể cứu sống Tiểu Điệp liền cứu, cứu không được mà chết cũng liền chết, ở trong lòng tú bà vẫn là kiếm tiền tương đối quan trọng, thu bạc rồi bọn họ làm gì thì làm, vì vậy nàng ly khai cũng rứt khoát nhanh gọn.

Sau đó Tinh Hà dựa vào cửa, xa xa nhìn Bạch Hành giơ tay, độ một hơi vào trong cơ thể Tiểu Điệp.


Được đi......!
Thì ra không nhất định phải dùng miệng hôn......!
Tinh Hà trầm tư một hồi, đột nhiên không rõ vì sao kiếp trước mình độ khí cho Bạch Hành đều là dùng miệng?
Sau đó trong đầu liền hiện ra một thân ảnh, thiếu niên ngạo kiều, đôi tay chống nạnh nhìn mình, đúng lý hợp tình mà nói: "Cứu người đương nhiên là phải dùng miệng độ khí cho hắn, ngươi chẳng lẽ muốn ta hôn Đế Quân?!!"
Lúc ấy mình trả lời như thế nào nhỉ?
Không đúng, lúc ấy mình dường như cũng không đáp lời, chỉ là trừng mắt liếc đối phương một cái, sau đó trực tiếp đặt miệng lên.

Tư Mệnh gia hỏa này, lần sau nhất định phải xử đẹp y!
Tiểu Điệp từ từ chuyển tỉnh, đánh gãy mạch suy nghĩ của Tinh Hà, y cũng bất chấp lời nói vừa rồi của Bạch Hành, bước lên vài bước nâng Tiểu Điệp dậy: "Cô nương cảm thấy thế nào rồi?"
Một đôi mắt hạnh gần như rơi lệ, nàng cắn môi dưới nhìn về phía Tinh Hà cùng Bạch Hành: "Các người......!là ai?"
Tinh Hà đang chuẩn bị đỡ người ngồi xuống, kết quả còn chưa kịp đi đến bàn, Tiểu Điệp lại đột nhiên quỳ xuống, ngửa đầu nhìn Tinh Hà: "Cầu xin công tử, cứu Kỳ An!"
"Người muốn giết cô nương là ai?"
"Kỳ An." Tiểu Điệp dừng một chút, nước mắt xẹt qua khuôn mặt: "Nhưng người nọ hẳn là không phải Kỳ An, tiểu nữ......!Tiểu nữ không biết đã xảy ra chuyện gì, chính là......!Kỳ An nhất định đã xảy ra chuyện, công tử......!cầu xin người, cầu xin người giúp tiểu nữ."
Tinh Hà sửng sốt, nhìn Tiểu Điệp quỳ gối trước mặt mình vẻ mặt mong đợi, tức khắc giống như có xương cá mắc ở yết hầu, muốn mở miệng nói chuyện cũng không thể nói một chữ.

Mình hiện tại có thể giúp được nàng cái gì?
Nhưng ân nhân thực sự của Tiểu Điệp là Bạch Hành lại nhẹ nhàng đi qua hai người, thong thả ung dung ngồi xuống, rót một chén nước rồi không nói một lời nhìn Tinh Hà.

Tinh Hà thật rối rắm, hiện tại rốt cuộc muốn nói cho Tiểu Điệp biết ân nhân chân chính cứu nàng là Bạch Hành, không phải mình, bảo nàng tìm Bạch Hành đi.

Hay là nên đáp ứng?

Vì thế sau khi trộn hai ý tưởng với nhau, Tinh Hà nâng Tiểu Điệp dậy: "Người cứu cô nương là vị công tử bên kia, nhưng chuyện của cô nương, ta thay hắn đáp ứng."
Bạch Hành dường như không nghe thấy, vừa không đáp lại, cũng không phản bác.

Tinh Hà đỡ Tiểu Điệp đi đến bên cạnh Bạch Hành, Tiểu Điệp hơi hơi khom người: "Đa tạ ân cứu mạng của công tử."
"Hãy mau nói cho chúng ta biết giữa cô nương và Từ công tử đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta sẽ giúp được cô."
Sau khi Tinh Hà đỡ Tiểu Điệp ngồi xuống đối diện Bạch Hành, cũng tự mình vòng qua ngồi bên cạnh hắn.

"Tiểu nữ cùng với Kỳ An là tháng năm năm trước quen nhau, cha mẹ tiểu nữ vì gặp phải thổ phỉ mà chết, vì để có tiền an táng cha mẹ, tiểu nữ đã tới Dạ Sanh Ca bán nghệ.

Vào khoảng thời gian Tết Trung Nguyên, tiểu nữ ở bờ sông thả đèn hà đăng, gặp phải cuồng đồ, là Kỳ An đã cứu tiểu nữ......"
......!
"Ơ, đây không phải là Tiểu Điệp cô nương sao?" Nam nhân một thân vận cẩm y hoa phục, thoạt nhìn là đệ tử của gia môn phú quý, đi đến phía sau Tiểu Điệp bắt lấy cổ tay nàng, kéo nàng xoay nửa vòng đối mặt với mình.

"Ngươi là ai? Buông tay!"
Tiểu điệp giãy giụa túm lại tay mình từ tay nam nhân.

Nam nhân dùng sức nhéo một chút cổ tay Tiểu Điệp, kiến nàng phải ăn đau hô nhỏ một tiếng, rồi sau đó hung hăng nói: "Còn không phải là nữ tử thanh lâu sao, giả thanh cao cái gì!"
"Vị công tử này, thỉnh ngươi tự trọng!"
Tiểu Điệp đột nhiên rút tay về, lại bị trượt chân ngã xuống nước, không ngừng giãy giụa, "Cứu mạng! A -- cứu mạng!"
"Bịch" lại thêm một tiếng rơi xuống nước, cùng tiếng rơi xuống trước đó bất đồng chính là, sau khi tiếng nước này xuất hiện, trên bờ sông có nhiều người gọi:
"Thiếu gia!"
"Thiếu gia, người thế nào rồi?"
"Vì sao thiếu gia lại muốn nhảy sông tự vẫn chứ!"
"Mau cứu thiếu gia!"
Người gây truyện lặng lẽ lui đi, chờ thời điểm Từ Kỳ An cứu Tiểu Điệp lên, nàng đã bất tỉnh mất ý thức.


Bất chấp cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, Từ Kỳ An lập tức cúi đầu hô hấp nhân tạo cho nàng.

"Khụ khụ khụ......"
Người đã cứu về rồi, nhưng trên mặt Từ Kỳ An lại nhiều thêm một dấu bàn tay để lại.

"A ngươi người này! Thiếu gia nhà ta cứu cô, cô không những không cảm kích lại còn đánh người sao!"
Tiểu Điệp đứng dậy, một thân xiêm y tất cả đều ướt đẫm, nhưng đôi mắt hạnh lại tràn ngập quật cường, không có lời xin lỗi, cũng không có lời cảm tạ, cứ như vậy che lại ngực rời đi.

Từ Kỳ An cũng không có đuổi theo, chỉ ngồi dưới đất nhìn nàng càng đi càng xa.

Về sau lại biết được Tiểu Điệp là nữ tử thanh lâu, Từ Kỳ An cũng không có nửa phần khinh thường, có lẽ là thân ảnh thiếu nữ quật cường làm hắn ta khắc sâu quá mức, cho nên ở lần đầu tiên gặp mặt đã khiến Từ Kỳ An cảm thấy bồi hồi, thật lâu không tiêu tan.

Từ Kỳ An muốn vì Tiểu Điệp chuộc thân, nhưng nàng không muốn.

"Từ Kỳ An, nếu có một ngày muội rời khỏi nơi này, thì nhất định phải là muội tự mình chuộc thân."
"Muội tự mình lựa chọn bước vào nơi này, muội phải tự mình bước ra ngoài."
"Nếu như huynh nguyện ý chờ muội......"
"Ta nguyện ý! Tiểu Điệp, ta nguyện ý."
Sau này, Tiểu Điệp là thanh quan nhân bán nghệ không bán thân của Dạ Sanh Ca, Từ Kỳ An lại là khách nhân chỉ nghe khúc của Dạ Sanh Ca.

Hiện tại, Tiểu Điệp sắp vì mình chuộc thân, mà Từ Kỳ An cũng chuẩn bị không màng đến người nhà phản đối, khăng khăng muốn mang Tiểu Điệp rời khỏi Yến Quy trấn.

Không hỏi con đường phía trước, chỉ nói người bên cạnh..