Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 236: Một đấu ba




Liên tục có người bị giết chết, toàn bộ lầu hai mươi tư đã sớm loạn thành một bầy nhốn nháo, nhao nhao có người bỏ chạy. Thậm chí hai lầu liền kề cũng bị làm cho kinh động, đem sự chú ý dồn về.

Nam tử trung niên rốt cục bị Hoàng Thiên chọc giận, bạo phát ra chiến lực mạnh nhất của bản thân mình. Sinh Thần cảnh, dù cho đã bị đoạn mất một cánh tay thì vẫn là một cường giả chân chính. Chỉ với tu vi Nguyên Đan viên mãn như Hoàng Thiên hiện tại thì còn chưa đủ để đối kháng.

- Rầm! Rầm! Rầm!

Miễn cưỡng ngăn lại một kích, Hoàng Thiên vậy mà bạo lui tới năm chục mét, phá vỡ sáu vách tường mới có thể dừng lại. Nơi đó có một vài người còn chưa có rời đi, lúc này kinh hồn táng đảm nhảy ra bên ngoài cửa sổ.

Cảm nhận lấy cơn đau truyền lại, Hoàng Thiên trong lòng khẽ than. Vừa rồi là một cú va chạm cận thân, mặc dù không phải là lĩnh vực mạnh nhất của hắn, nhưng so với nam tử trung niên tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém. Sở dĩ hắn ăn thiệt thòi, là do đối phương không đơn thuần là dùng nhục thân, mà còn phối hợp với Nguyên lực cường hoá, mạnh mẽ vượt qua khả năng hắn có thể ngạnh kháng.

Đó là sự chênh lệch về cảnh giới.

- Dám náo loạn trong Minh Tửu Lâu, chết!

Còn chưa kịp định hình lại vị trí của nam tử trung niên, phía sau Hoàng Thiên đã vang lên thanh âm lành lạnh. Một cái vệt sáng bất ngờ phá tan vách tường sau lưng hắn, chém mạnh vào vùng đầu. Một kích này lực lượng bá đạo vô cùng, đừng nói là Nguyên Đan tu sỹ như Hoàng Thiên, dù là Hoá Linh tu sỹ một khi bị trúng thì cũng phải vong mạng.

- Tiểu tử, đi chết đi.

Cũng tại thời khắc đó, khi mà mối nguy đằng sau đang cận kề, phía trước mặt hắn, nam tử trung niên đã như một con sói hung dữ vọt tới, cự trảo ánh lên kim quang chói mắt, muốn vồ lấy cổ kẻ địch. Một chiêu thuấn sát.

Biến cố rất bất ngờ từ hai phía, thập phần nguy nan, nhưng phản ứng của Hoàng Thiên so với công kích của đối phương lại càng nhanh. Chân trái như tia chớp lùi về phía sau, thân thể thoắt cái ngã xuống nằm ngang với nền nhà. Ngay sau đó là một cú đạp mạnh, cả người hắn vọt về bên kia một góc chín mươi độ, Thiên Kiếm chém qua tên nam tử trung nên.

Một chiêu Vạn Kiếm Quy Nhất đã lâu không sử dụng, thi triển dưới sức mạnh của Thiên Kiếm như tăng lên theo bội số. Chỉ thấy không gian chớp mắt loé lên vô biên vô tận kiếm ảnh, sau đó điên cường ngưng tụ thành một điểm, quang mang tản mát như ngưng thành thực chất, phách về phía chân của đối thủ.

- Oành!

Tiếng nổ như sấm động giữa trời quang, đem toàn bộ toà tửu lâu run rẩy. Nam tử trung niên mặc dù sớm phòng bị, nhưng uy lực của một chiêu này mạnh vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Thân thể chấn động không thôi, như lưu tinh bay ngược sang bên kia ba mấy mét, hoàn toàn chìm trong đống đổ nát.

- Hừ.

Tiếng hừ lạnh lẽo phát ra, vị cường giả mới tới kia lại lần nữa ra tay, hoàn toàn không để cho Hoàng Thiên có cơ hội thở dốc. Lần này hắn không biết dùng phương pháp gì mà vệt sáng công kích bay đi không hề phát ra một chút ba động, lại còn chia làm bốn phần, phân biệt từ bốn phía lao lên.

Người có thị lực gặp phải công kích này chỉ sợ cũng khó lòng mà ứng phó, Hoàng Thiên thị lực không còn, làm sao có thể ngăn cản đây.

Dưới tình thế nguy nan không lối thoát, thân thể của hắn bỗng nhiên bất động, cưỡng ép tinh thần cảm nhận lấy biến hoá xung quanh. Ban đầu là cảm giác trên da, rồi đến từng chút lay động của chân lông, và cuối cùng cảm nhận lấy sự dịch chuyển trong bầu không khí.

Nếu như nói thế giới xung quanh trong mắt hắn ban đầu là một mảng tối đen, vậy thì những rung động nhỏ nhoi mà hắn cảm nhận được kia chính là từng đốm sáng. Mỗi một biến hoá nhỏ nhất đều như một nét vẽ, vẽ nên khung cảnh của thế giới, hắn bắt đầu “nhìn” thấy.

Hoá ra, đây mới là trạng thái chân chính của Tâm Nhãn – dụng tâm nhìn thế giới.

Và rồi ngay tại thời điểm mà bốn vệt sáng như muốn chém lên thân, hắn đã kịp thời phản ứng. Hai chân bạo phát, đạp nát nền nhà rồi bay lên không tạo ra một cú bật ba trăm sáu mươi độ, hoàn hảo tránh đi bốn vệt sáng này.

- Hảo giác quan, hảo thân thủ!

Không biết tự nơi nào vang lên tiếng đánh giá, tràn đầy kinh ngạc và tán thán. Tên cường giả kia từ lỗ thủng của vách tường bay qua, nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Không ngờ lại là một cái nữ tử xinh đẹp, ước chừng hai chín ba mươi tuổi gì đó, khí chất uy thế bất phàm. Nàng, chính là chủ nhân của toà Minh Tửu Lâu này.

- Cũng phải gần một trăm năm rồi chưa có kẻ nào dám tại Minh Tửu Lâu của ta làm loạn. Tiểu tử, lá gan của ngươi rất lớn đó.

Thoáng nhìn qua hiện trường đổ nát, nữ tử sắc mặt thoáng trở nên lạnh đi, nhàn nhạt nói với Hoàng Thiên. Giao thủ hai lần, nàng quả thực rất kinh ngạc về thực lực cùng phản ứng của tên thanh niên mù này, nhưng không đồng nghĩa với việc sẽ buông tha đối phương. Dám ở tửu lâu của nàng làm loạn, dù bất cứ ai cũng phải trả giá đắt.

Người tới là một cái cường giả rất mạnh, Hoàng Thiên dĩ nhiên không dám khinh thường. Thiên Kiếm giương lên hộ thân, hắn hơi nghiêng đầu muốn cảm nhận lấy phương vị của nữ tử, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng xé gió.

- Vút… Phanh…

Chỉ cảm thấy nơi hông trái truyền lại cơn đau đến tận tâm can, cả cơ thể hắn suýt nữa bị đánh gãy làm đôi, chật vật văng đi mười mấy mét. Thiên Kiếm mất đi khống chế mà rơi xuống, cắp phậm xuống dưới sàn.

- Một cái tên phế nhân cũng dám đến nơi này làm loạn, thật muốn chết.

Thanh âm lạnh lẽo vang lên, nơi vị trí Hoàng Thiên đang đứng bỗng nhiên hiển lộ ra một người. Đó là một cái lão giả quắc thước khoảng chừng sáu mươi, thân thể của lão có hắc khí vờn quanh, tản mát ra một cỗ cảm giác rất khác lạ. Những hắc khí này, vậy mà có thể đem khí tức của lão hoàn toàn che giấu đi, nhiến lão như trở nên vô hình trong không khí.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà vừa nãy Hoàng Thiên không thể phòng bị, bị lão ám sát thành công.

- Muốn chết!

Phía bên kia Cố Sở đang quan chiến, trông thấy kẻ này vậy mà hèn hạ đánh lén chủ nhân thì giận giữ cực độ, quát lên một tiếng lạnh lùng. Khí thế Quy Nguyên vừa ra, vật chất xung quanh lão bỗng nhiên lâm vào run rẩy dữ dội, tựa hồ không chịu đựng được áp lực mà đi đến huỷ diệt.

- Lui xuống đi.

Nhưng mà lão còn chưa kịp ra tay, Thiên Phương bên cạnh đã lạnh lùng nói, vươn tay cách không túm lão về. Bị chủ mẫu ngăn cản, Cố Sở làm sao dám ho he thêm chút nào, đành phải an phận đứng ngoài quan sát. Chỉ là lão vẫn cảm thấy rất nghi hoặc, không hiểu sao nàng lại không cho mình ra tay cứu chủ nhân.

- Để cho hắn chơi một lát…

Thiên Phương không có để ý đến lão, mà vẫn một mực tập trung về vị trí Hoàng Thiên bị đánh bay, khoé môi khẽ mỉm cười. Sát na sau đó, nàng bỗng cong tay búng nhẹ một cái. Chỉ một cái búng tay, liền khiến cho toàn bộ toà tửu lâu này run nhẹ, như lâm vào biến hoá, chỉ là là biến hoá cái gì thì hầu như không có ai nhìn ra được.

Duy chỉ có Cố Sở là mơ hồ cảm nhận được chuyện gì xảy ra, nội tâm bỗng nhiên run lên vì sợ hãi. Bởi lão có thể nhận ra, toàn bộ toà tửu lâu này đã bị ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài. Nội bất xuất, ngoại bất nhập. Đừng nói là tu sỹ bình thường, dù là Quy Nguyên cường giả cũng vô pháp phá vỡ. Đây là một kết giới vượt qua quy tắc của thế giới này.

Chủ mẫu, quá đáng sợ.

Phía bên kia, nữ tử mặc dù không có cảm nhận được tửu lâu bị phong toả, nhưng biến hoá của Cố Sở lại không thoát khỏi quan sát của nàng. Cỗ khí thế mà lão phát ra mặc dù chỉ trong thoáng chốc, nhưng cũng để cho nàng kinh hãi. Rất mạnh, phi thường mạnh, đây là khí thế không phải cường giả bình thường có thể phát ra được, rốt cục đối phương là kẻ nào.

Trả lời cho nàng là một tiếng nổ vang như thiên lôi, Hoàng Thiên ở bên kia lần nữa bị tập kích bởi trung niên nam tử, bay ngược trở lại bên này. Ngoại trừ vết thương bên hông do bị lão giả đánh lén, trên vai cũng xuất hiện thêm một vết rách.

Đối diện cùng lúc ba cái cường giả thế này, hắn dù mạnh thêm nữa cũng khó lòng mà chống lại. Thụ thương thế này, còn thấy quá nhẹ đây.

- Ồ! Còn chưa có chết?

Lão giả kia trông thấy Hoàng Thiên vậy mà còn sống thì ồ lên kinh ngạc. Một chiêu kia mặc dù là đánh lén, nhưng lão cũng dùng đến tám phần thực lực, đừng nói là Hoá Linh tu sỹ, dù là Sinh Thần cường giả dưới trạng thái không phòng bị cũng phải mất đi nửa cái mạng.

Thanh niên mù này thoạt nhìn chỉ mới khoảng hai mươi, dù là thiên tài tu luyện thì cũng chỉ có thể đạt tới Hoá Linh cảnh giới là cùng, vậy mà dưới công kích của lão chỉ thụ thương như thế, quá mức kinh người.

- Đánh lén một người mù cũng khiến ngươi cảm thấy tự hào như vậy ư? Thật buồn cười! Muốn giết ta, ngươi còn chưa có được tư cách đó.

Lau đi vết máu trên bả vai, Hoàng Thiên nghiêng đầu cảm nhận lấy lão giả, cười lạnh nói. Bị ba cường giả vây công, hắn vậy mà không có tỏ ra sợ hãi, ngược lại càng thêm hưng phấn. Điều hắn cần bây giờ chính là thứ cảm giác này, cảm giác được tôi luyện trong sinh tử.

Thời khắc vừa rồi, khi mà hắn một lần nữa “nhìn” thấy thế giới này, hắn đã hiểu ra tất cả. Hắn rốt cục hiểu được vì sao bản thân không thể đột phá lên cảnh giới cao hơn của Tâm Nhãn, mặc cho ngây người trong Vũ Trụ Hỗn Độn bao lâu cũng không thể.

Bởi vì hắn thiếu đi áp lực, thiếu đi những trải nghiệm thực tế.

Hắn muốn nhìn thấy thế giới? Trước hết hắn phải đi. Hắn muốn bản thân đột phá cực hạn, hắn phải trải qua tôi luyện từ áp lực. Chỉ khi bị dồn đến biên giới của cái chết, hắn mới có thể bật ra được hết khả năng tiềm ẩn của bản thân mình. Khát vọng sinh tồn, luôn có thể giúp con người làm ra những điều không tưởng.

- Còn rất mạnh mồm, lão phu cũng muốn xem xem tính mạng của ngươi khó lấy đến mức nào.

Bị hắn khinh thường như thế, lão giả thập phần tức giận, gằn giọng nói ra. Chỉ một tên tiểu bối cỏn con, vậy mà dám đứng trước mặt lão buông lời ngông cuồng, rất đáng chết.

Đoạn lão nhìn xuống Thiên Kiếm đang cắm dưới sàn, khoé môi khẽ nhếch lên cay nghiệt. Cánh tay bỗng nhiên vung lên nắm lấy, muốn dùng chính thanh kiếm này để chém chết Hoàng Thiên.

Nhưng khiến lão kinh sợ là, cánh tay của lão còn chưa chạm tới được thanh kiếm, một đạo lực lượng khổng lồ gấp trăm lần lực lượng của lão đã bạo phát, đem thân thể lão đánh bật ngửa về phía xa, khí huyết dâng lên suýt nữa ép máu tươi trào ra thất khiếu.

Ngay sát na sau đó, Thiên Kiếm như nổi cơn thịnh nộ, bùng nổ ra vô tận kiếm ý, trực tiếp đem phạm vi mười tầng lầu trên dưới xoắt nát. Lão giả thân thể còn chưa kịp định thân, đã bị kiếm khí vô hình chém tới, đem áo bào chém rách tung toé. Thậm chí còn vài đạo phá tan phòng ngự hộ thể của lão, trực tiếp đâm ra mấy cái lỗ máu, cực kỳ doạ người.

- Không thể nào…

Vẻ mặt hãi nhiên thất sắc, lão giả nội tâm run rẩy nhìn chằm chằm Thiên Kiếm. Đã bao lâu rồi lão chưa được cảm nhận cảm giác đáng sợ như vậy. Đó là cỗ cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, cảm giác được hơi thở tử vong cách lão gần trong gang tấc, tựa hồ tử thần đã kề dao lên cổ lão. Thanh kiếm này… quá đáng sợ.

- Ngươi không có tư cách chạm vào nó!

Nhìn lão giả vô tri, Hoàng Thiên lạnh lùng cười, nói ra. Sau đó cánh tay hắn khẽ vẫy, Thiên Kiếm liền run lên như đáp trả, rồi phá không bay trở về trong bên hắn. Một sát na này, thân thể hắn điên cuồng biến hoá, không đầy một giây sau liền tiến vào trạng thái Âm Dương Ma Thần Đạo.

Đối chiến cùng lúc ba cái cường giả Sinh Thần, hắn không còn cách nào khác ngoài việc tiến vào trạng thái chiến đấu mạnh nhất của bản thân.

Chỉ thấy một cái thái cực đồ khổng lồ chớp mắt bao phủ phương viên mấy chục mét, toả ra khí tức cường đại khiếp người. Cương phong chi khí bạo phát ra, phá nát gần như toàn bộ phòng ốc xung quanh. Cả toà tửu lâu cũng ầm ầm rung động, vang lên tiếng nứt như muốn sụp đổ. Nếu chẳng phải có trận pháp gia trì, chỉ sợ nó đã tan thành trăm nghìn mảnh.

Trạng thái Âm Dương Ma Thần Đạo dưới sự thúc giục của hai viên Nguyên Đan, đã giúp hắn bạo phát ra sức mạnh vượt qua giới hạn của cảnh giới hiện giờ. Cuộc tôi luyện, lúc này đây mới thực sự bắt đầu.

- Cả ba các ngươi... cùng lên đi.