Ma Thần Thiên Quân

Chương 210: Hư vô cảnh truy sát!




Bên ngoài Phong thần nghĩ tộc hư không đọng lại, trên mặt đất vô số Phong tộc cùng Nghĩ tộc tộc nhân bị cấm cố trên mặt đất không thể di chuyển, đây là do Thiên khiển tỏa ra lực lượng đáng sợ gây nên, ở mức độ nào đó cùng Vũ Thiên Quân Lôi vũ vốn có các dụng, Chung cực lực lượng trải rộng ta khắp không gian!

“Xôn xao...”. Thiên khiển hạ xuống nhằm đánh giết Phong Hoàng bị Phong Hậu vận dụng một chiêu do “người kia” bí ẩn lưu lại trong thủy tinh cầu cản lại, hai loại lực lượng đồng tông lập tức hiện rõ. Chỉ là thiên khiển làm sao có thể bị một chiêu như thế cản lại? Gọi là thiên khiển đương nhiên có uy danh của nó, cường đại làm cho người ta từ trong tâm sợ hãi.

“Đáng sợ...”. Thần thể kinh hãi nhìn bầu trời, hắn biết đồng thời vận dụng vài loại Chung cực lực lượng sẽ vô cùng cường đại nhưng đến cấp độ này... chỉ sợ cho dù hắn ở Thánh cảnh cũng có thẻ nhẹ nhõm vượt cấp diệt sát Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất!

“...”. Bất kể là ai, kể cả năm vị đang đứng trên bầu trời kia đều kinh tâm động phách, Thiên khiển giống như không đơn giản như bọn hắn nghĩ a.

“Đây...”. Nghĩ Hậu kinh hãi, lực lượng này thậm chí đã sánh ngang nàng rồi, thế nhưng đây chỉ một đạo lực lượng của người kia mà thôi, hắn toàn lực sẽ cường đại đến mức nào? Thiên khiển kia còn cường đại hơn nữa, một đạo lực lượng kia giống như là đánh lừa Thiên khiển mà thôi, chính thức Thiên khiển hạ xuống chỉ sợ càng thêm kinh khủng, không chỉ nàng mà Nghĩ Hậu cũng kinh sợ, các nàng những kẻ tự cho rằng mình đã vượt qua được Hư thiên bí cảnh áp chế hôm nay mới biết vì sao từ rất lâu rồi Thiên khiển lại nổi tiếng như vậy. Nghĩ đến đây các nàng càng thêm kinh hãi người kia lực lượng, hắn đã có thể cùng Thiên khiển đối kháng, Hư vô cảnh giai đoạn thứ ba đã cường đại như vậy?

“Ngươi nói có thể cản được Thiên khiển?”. Nghĩ Hậu lạnh lùng nhìn Phong Hậu nói, vừa nói nàng vừa cùng Nghĩ Hoàng lùi lại, Thiên khiển alf nhắm vào Phong Hoàng, các nàng đương nhiên có thể rời đi không chịu ngăn cản, thế nhưng Phong Hoàng thì không được, về phần Phong Hậu cùng Thái cổ độc long thì chưa nói được gì rồi.

“Người kia nói có thể...”. Một lần chứng kiến Thiên khiển Phong Hậu niềm tin có chút lung lay, trước đó nàng chứng kiến người kia đáng sợ nhưng đem so với Thiên khiển thì có lẽ vẫn kém đi không ít, hắn ngăn cản được Thiên khiển có lẽ là do lực lượng hắn sử dụng thì đúng hơn! Nàng tuy rằng khiếp sợ nhưng tay biến hóa không chậm, lại có năm quả cầu thủy tinh giống như trước được sắp xếp thành hình ngũ giác như Ngũ hành, nàng lực lượng như là thủy triều truyền vào đó, năm quả cầu lại sáng lên, nàng chuẩn bị tiếp lấy lần thứ hai Thiên khiển hạ xuống.

“Ngươi nếu có thể ngăn cản Thiên khiển ta sẽ cùng các ngươi rời đi!”. Nghĩ Hậu thấy vậy thì càng rung động nói. Nếu Người kia có thể cản được Thiên khiển đương nhiên sẽ có cách đi vào Hỗn mang lãnh địa kia một cách an toàn, Hư thiên bí cảnh bản dân có thể đi ra được tinh không rộng lớn, nơi đó mới là nơi bọn hắn những này Đại năng hướng tới.

“Một lời đã định...”. Phong Hậu cắn răng nói, lực lượng lại lập tức truyền thêm vào càng thêm cường đại vào năm viên thủy tinh cầu, nàng tin tưởng người kia sẽ không lừa nàng, hắn vẫn cần những người như nàng giúp đi phá vỡ Hư thiên bí cảnh áp chế.

“Ha ha... Quả nhiên vẫn có thể...”. Thần thể nhìn trên bần trời Thiên khiển kinh khủng thì thu lại Thái sơ chân thân, thân thể thu nhỏ lại lặng lẽ gọi ra Luân hồi chi bàn. Không ngoài hắn dự đoán, Luân hồi chi bàn quả nhiên có thể phân giải Thiên khiển lực lượng như khi phân giải Thiên phạt lực lượng, hắn thân thể thương thể cấp tốc hồi phục, chỉ là hắn không dám làm việc quá lộ liễu mà chầm chậm hấp thu, trên kia năm vị Hư vô cảnh hắn còn không phải là đối thủ của bất kỳ ai một trong, ban nãy Phong Hoàng cùng Nghĩ Hoàng đã để ý đến hắn, hắn cần phải nhanh chóng khôi phục đến đỉnh phong, như vậy mới có thể ứng phó được tình huống xấu nhất, không sai thì hắn sắp bị hai cái Hư vôc ảnh nhìn chằm chằm rồi, tình thế vô cùng nguy hiểm.

“Uỳnh....”. Lại một tiếng nổ mạnh vang lên, Phong Hậu sử dụng năm viên thủy tinh cầu kia giống như đã kết thành một cái trận pháp đơn giản có liên kết với nhau, điều này làm cho uy lực lại tăng lên một đoạn, tuy rằng vẫn không thể cùng Thiên khiển so sánh nhưng nên nhớ bọn hắn cũng không phải cùng Thiên khiển đối kháng trực tiếp mà là đang đánh lừa Thiên khiển mà thôi.

“Trước bắt lại Nhân tộc tiểu tử kia, xem ra hắn biết cũng không ít chuyện...”. Tình hình đang căng thẳng thì Thái cổ độc long đột nhiên mở miệng ầm ầm nói. Bọn hắn vốn là không được hướng thí luyện giả tu vi dưới Hư vô cảnh xuất thủ, nếu không sẽ gặp thiên khiển như là Phong Hoàng, thế nhưng Thiên khiển lúc này đang hạ xuống sao? Bọn hắn còn ngại Thiên khiển gì nữa, huống chi Người kia cho Phong Hậu thủ đoạn giống như có thể tránh đi Thiên khiển, bọn hắn sẽ không cần sợ nữa.

“Huh! Chúng ta cũng cần một kẻ biết về tình hình bên ngoài Hư thiên bí cảnh, trước bắt lại hắn!”. Phong Hoàng cũng gật đầu nói, chỉ là hắn cùng Nghĩ Hoàng đều như nhau, đều muốn chiếm lấy Thần thể trên người có bí mật. Một lời vừa dứt Phong Hoàng đã hướng Vũ Thiên Quân xuất thủ, một đạo như là ánh đao chém về phía Vũ Thiên Quân.

“...”. Vũ Thiên Quân vừa trị thương vừa để ý xung quanh đương nhiên sẽ nhìn thấy công kích kia, quanh thân Thời không chi lực lập tức hiện lên, hăn thân hình như là vằn sóng biến mất trước khi ánh đao kia chém lên người hắn.

“Không gian thần thông? Hừ! Gặp Hư vô cảnh một chiêu này của ngươi vô dụng!”. Phong Hoàng hừ lạnh, quanh thê Hư vô chi lực tràn ra, hư không như cũng bị ảnh hưởng nhộn nhạo, Vũ Thiên Quân vốn là vận dụng Thời không thần thông chạy vào không gian khe hở, lập tức bị một chiêu này ép từ Hư không chạy ra, khi xuất hiện đã cách xa nguyên bản vị trí đang đứng hơn ba mươi trượng rồi!

“Ha ha! Quả nhiên những kẻ tinh thông Không gian lực lượng là chạy trốn cao thủ...”. Thái cổ độc long cười lớn rồi cũng một trảo chụp về phía Vũ Thiên Quân vừa bị ném ra từ Hư không, thân hình vẫn chưa ổn định.

“Khặc!”. Vũ Thiên Quân bị lôi ra từ hư không thì lập tức ho ra một ngụm máu, thương mới tích cũ khiến hắn thương thế lại muốn tăng lên một chút, Phong Hoàng ban đầu một kích lực lượng vẫn có một chút lưu lại bên trong cơ thể hắn,không sai biệt thì chính là Hư vô chi lực rồi. Vừa mới xuất hiện hắn linh giác lại cảm nhận được một đòn chí mạng khác, không dám chút nào khinh suất hắn lập tức dùng đại chiêu. “Thời không thiên diễn! Cho ta dừng lại!”. Hắn hét lớn.

“Xuy xuy...”. Trảo hình bóng mờ của Thái cổ độc long phát ra giống như lâm vào vũng bùn, tốc độ giảm mạnh nhưng vẫn khá nhanh tiếp cận Vũ Thiên Quân, mắt thấy sắp chém lên người Vũ Thiên Quân thì hắn thân hình đã một lần nữa biến mất, đối mặt cấp độ này Hư vô đại năng hắn còn xa mới là đối thủ.

“Ồ?”. Không chỉ mình Thái cổ độc long kinh ngạc mà chính là bốn vị khác cũng kinh ngạc, Vũ Thiên Quân thủ đoạn phần đông, vậy mà có thể tránh được hai lần hai vị Hư vô cảnh công kích, lấy hắn Thánh tổ bước thứ bảy tu vi đã vô cùng đáng sợ rồi, đương nhiên bọn hắn nếu là biết Hư thiên bí cảnh chỉ là mới mở ra, Vũ Thiên Quân đã có tu vi này sẽ không nghĩ như vậy...

“Kẻ này thiên phú đáng sợ! Đừng để hắn chạy!”. Nghĩ Hoàng lạnh lùng nói. “Chân không!”. Lấy hắn làm trung tâm xung quanh xuất hiện một màn sáng nhẹ như là hình cầu mở rộng ra, bên trong không khí bị trục xuất hoàn toàn, chưa hết một hơi thở khu vực này đã mở rộng hơn trăm dặm, bất kể là ai trong phạm vi này đều không thể thoát khỏi cảm nhận của hắn. Chỉ là hắn không thấy Vũ Thiên Quân chỗ nào. “Ồ?”. Hắn kinh ngạc một tiếng, Vũ Thiên Quân đã vượt qua phạm vi này rồi.

“Hư không rung động... Phía đông ba trăm dặm!”. Nghĩ Hậu chỉ về phương xa nói. Ngón tay chỉ ra bắn phụt lên một tia sáng xanh nhạt về phía đó, một kích này đáng sợ vô cùng.

“Hắc hắc!”. Thái cổ độc long thân hình lóe lên chạy về bên đó, bọn hắn là chủ quan mà thôi, Vũ Thiên Quân trong mắt bọn hắn cho dù thiên phú cao nhưng như cũ vẫn là nhỏ yếu, lúc này mới dùng đến một chút thực lực.

“Ầm!”. Bầu trời Thiên khiển vẫn đng hạ xuống, Phong Hậu vẫn là đang chống đỡ thế nhưng bên dưới cũng đang có chút lộn xộn, Nghĩ Hậu một kích như đánh xuyên vào Hư không đã đánh lên người Vũ Thiên Quân, một lần nữa bức hắn ném ra từ trong đó, đã thương lại thêm thương.

“Khặc...”. Hắn mặt nạ bị đánh vỡ nhưng cũng không có ai để tâm, khuôn mặt tái nhợt ho ra một ngụm máu, ánh mắt vẫn là sắc bén, chỉ là lúc này như rách ra sát khí lạnh lùng nhìn mấy vị Hư vô cảnh. “Ta hôm nay nếu chạy thoát, ngày sau tất diệt các ngươi hai tộc!”. Hắn thân hình một lần nữa tiêu thất ngay trước khi Thái cổ độc long chân thân hiện ra.

“Ha ha! Tiểu tử Nhân tộc, ngươi ngoan ngoãn lưu lại đây đi!”. Thái cổ độc long cười lạnh nói, chưa nói Nhân tộc là một cái nhỏ yếu tộc đàn thì việc một cái Thánh tổ bước thứ bảy ba lần tránh đi Hư vô cảnh đại năng truy sát đã là một chuyện không mấy sáng lạn rồi. Hắn vung trảo quơ vào hư không, uy lực đáng sợ!

“...”. Thiên không Thiên khiển đang diễn ra đột nhiên lại hé ra một con cự nhãn tử ý tràn ngập, cự nhãn nhấp nháy một cái, một cột sáng màu tím bắn ra lấy tốc độ không thể tưởng tượng đánh về phía Thái cổ độc long.

“Hả? Đây...”. Thái cổ độc long đang muốn truy sát chém giết Vũ Thiên Quân thì kinh ngạc một tiếng, thu tay lại vung cự trảo chụp về phía cột sáng tím.

“Thái cổ Thần tộc cường giả?”. Mấy vị Hư vô cảnh đnag ở đây lập tức nhận ra cự nhãn lai lịch, đây dĩ nhiên là tối thượng thần thông của Thái cổ Thần tộc Hoàng giả, Di thiên chi mâu! Chỉ là bọn hắn không biết làm sao Thái cổ Thần tộc lại hiện thân chỗ này tấn công Thái cổ độc long, Thái cổ Thần tộc không tốt như vậy gây vào ah!

“Ầm...”. Khác với Thánh Hoàng cùng đám người Đại Thánh dị tộc trước đó không thể ngăn cản Di thiên chi mâu công kích, Thái cổ độc long đã ở cấp độ khác, hắn cũng biết Thái cổ Thần tộc chiêu này thần thông nên cản lại thành công, chỉ là hắn lập tức nhận ra khác biệt.

“Không biết vị nào Thần tộc cường giả tấn công bản tọa? Hiện thân đi!”. Thái cổ độc long tuy rằng nghi ngờ những vẫn đối với thiên không Cự nhãn trên trời kia nói, đương nhiên hắn không nhận được trả lời rồi.

“Là tiểu tử kia...”. Nghĩ Hậu suy nghĩ một chút con ngươi co rút nói, tên kia rõ ràng là Nhân tộc ah, làm sao lại kế thừa Thần tộc tối thượng thần thông được?

“Quả nhiên...”. Thái cổ độc long hừ lạnh một tiếng đối với Cự nhãn xuất thủ, ban nãy giao kích hắn đã nhận ra khác biệt, công kích kia quá yếu! Nó quỷ dị ở Thần hồn công kích mà thôi, đối với bọn hắn những kẻ hiểu rõ đương nhiên sẽ có cách ứng phó, dĩ nhiên nếu là quá cường đại bọn hắn cũng bó tay.

“...”. Cự nhãn không tiếp tục nữa công kích àm lặng lẽ biến mất, Thần thể mục đích chỉ là tạo cơ hội chạy trốn mà thôi, ngạnh kháng Thái cổ độc long hắn tuyệt đối không ngu như vậy.

“Muốn chạy đâu có dễ như thế...”. Thái cổ độc long phát hiện ra điều này có chút trễ nhưng cũng không mấy để tâm, một cái Thánh tổ bước thứ bảy hắn vẫn chư axem vào đâu, huống chi ở đây mấy vị Hư vô cảnh làm sao để hắn dễ dàng chạy thoát như vậy được.

“Nhân tộc thiên tài lại có thể vận dụng Thần tộc tối thượng thần thông, kẻ này có lẽ thân mang bí mật lớn, đừng để hắn chạy...”. Phong Hậu đang thúc dục năm khối thủy tinh cầu cùng Thiên khiển đối kháng lạnh lùng nói, bí mật kia chỉ sợ không nhỏ!

“Huh! Chính hợp ý bổn Hậu!”. Nghĩ Hậu cũng đồng ý nói, bí mật kia có lẽ giúp bọn hắn không ít, không biết chừng còn giúp bọn hắn một tay đột phá đến tầng thức cao hơn cũng không biết chừng. Đương nhiên nếu bọn hắn là biết Vũ Thiên Quân ban nãy triều hồi ra cự thể không phải là thần thông mà là Thái sơ chân thân thì chưa chắc đã bình tĩnh được, chỉ sợ cả đám đều lao lên đoạt lấy huyết nhục của hắn rồi.

“Hắn bị thương không nhẹ, cho dù là có Không gian thần thông cũng không thể chạy xa được, chia nhau truy sát, chuyện này không cần để lộ ra cho người thứ sáu biết!”. Phong Hậu gật đầu truyền âm với bốn kẻ còn lại, bọn hắn đương nhiên sẽ không muốn chia sẻ cơ duyên cho kẻ khác nữa, năm người đã là quá nhiều rồi!

“Tốt!”. Bốn người kia đáp ứng chạy đi, về phần Phong Hậu vẫn đang đối ứng với Thiên khiển, Thiên khiển tạm thời đang bị nàng giữ lại không tiếp tục hạ xuống nữa nhưng lúc này vẫn còn chưa kết thúc, nếu nàng thu tay nó sẽ lại cuốn lấy Phong Hoàng.

***** Main sắp ăn hành nguyên cây, cầu em nó bình an đi.... hắc hắc

Tác giả: Đế Thanh

Nguồn: