Ma Thần Tướng Quân

Quyển 18 - Chương 6: Rút lui




Bất kỳ tổ chức nào đại diện cho Thần ở thế gian mà mất đi sự sủng ái của Thần thì chắc chắn sẽ phải suy vong, không còn nhận được tín ngưỡng từ dân chúng.

Cái chết của Mạt Lý Á Đa khiến cho kiểu nghi kỵ này dấy lên, thậm chí làn sóng nghi kỵ này còn lan đến cả Thánh thành.

Hiện nay trong các địa khu của Thánh Hỏa Giáo, truyền ngôn đầy rẫy, tình thế trở nên tồi tệ.

Vì để ổn định dân tâm, Thánh Hỏa Giáo phải mua một lượng lớn lương thực và vật dụng hàng ngày để chẩn tế dân chúng, lúc này họ không thể nào chỉ tuyên dương giáo nghĩa bằng đầu môi chót lưỡi mà có được sự ủng hộ của dân chúng, cho nên mới không tiếc bỏ ra số tiền lớn để thu được lòng người.

Nhưng đó vẫn chỉ là kế sách nhất thời, chiến tranh bên dòng Ni Á Mỗ thu hút cái nhìn của cả đại lục, quân Thánh Hỏa Giáo cần phải chiến thắng mới có thể khiến cho dân chúng tín nhiệm.

Do đó, việc họ công kích mãnh liệt cũng là chuyện đặng đừng.

Nạp Lan Đức vì để rửa nhục nên cực lực cổ động Bạch Lan Độ phát động lần tiến công này.

Trên danh nghĩa thì Kim bào Ma kỵ sĩ Cao Sĩ Lan Đăng là thống soái nhưng vị này niên kỷ đã cao nên chỉ có tác dụng làm giám quân.

Tất cả chiến thuật chiến lược đều do Nạp Lan Đức vạch ra, Bạch Mã pha qua sự quan sát nhiều ngày của Nạp Lan Đức thì đó chính là chỗ dễ dàng đổ bộ nhất, hơn nữa cự ly cách Tân Nguyệt thành vừa đủ xa, nếu cường công điểm này trong lúc sương mù dày đặc thì cho dù tín hiệu phong hỏa có truyền tới Tân Nguyệt thành, bọn họ vẫn đủ quân lực để đổ bộ trước khi viện quân đối phương tới, sau đó hai quân đoàn Ma kỵ sĩ cùng nhau xuất kích, theo hai đường thủy lục tiến thẳng tới Tân Nguyệt thành.

Mọi việc diễn ra đều dễ dàng hơn Nạp Lan Đức tưởng tượng.

Y đứng trên đầu thuyền, ánh mắt sắc bén nhìn lên phía mấy con chim ưng đang bay lượn trên trời. Khí trời dày đặc sương mù khiến cho sủng vật trinh sát này tầm nhìn cũng bị hạn chế, bất quá bọn họ đến gần Bạch Mã pha mấy chục mét thì mới nhìn thấy phong hỏa đài cháy lên.

Chiến đấu sơ bộ nhanh chóng diễn ra.

Đối phương tổ chức một đạo phòng tuyến, bắt đầu chống cự.

Chẳng qua là giống như Nạp Lan Đức dự liệu, so với 8 vạn quân Thánh Hỏa Giáo thì loại chống cự này quá mức yếu ớt.

Nạp Lan Đức không nhanh không chậm tập hợp trên ngàn chiếc thuyền hình thành một đường thẳng.

Sau mười phút, y xác định thuyền có thể cập bờ đổ bộ được.

Sau khi được Cao Sĩ Lan Đăng đồng ý, Nạp Lan Đức quát lớn:"Tất cả các thuyền dự bị, pháp sư, cung tiễn thủ yểm hộ, Kim bào, Bạch bào Ma kỵ sĩ chuẩn bị đổ bộ!"

Tất cả kỵ sĩ cất tiếng đáp lời, đây chính là trận chiến họ chờ đợi đã lâu, trên thuyền vạn mã hí vang, sau đó vô số hỏa quang chói mắt xung phá vụ khí.
Pháp sư trên thuyền đều phóng ma pháp công kích của mình ra, chớp mắt cả dòng sông Ni Á Mỗ giống như dung nham núi lửa phun trào.

Cuồng phong lốc xoáy cuộn lấy vụ khí cuốn lên trời, trước mắt liền hiện ra khoảng không, vô số thủy long từ mặt nước uốn mình đập vào bờ, sau đó ở trên mặt đất trống trải của Bạch Mã pha vô số hỏa cầu tung bay. Khói bốc mù mịt, sóng đập ầm ầm, chim chóc ở cánh rừng gần đó cũng sợ hãi dáo dác bay lên, dưới đất không ít dã thú sợ hãi chạy ra khỏi rừng, con nào chạy chậm liền bị đòn công kích thủy hỏa giáp tạp nuốt mất, phút chốc Bạch Mã pha đang yên bình liền biến thành địa ngục.

Năng lực sát thương phạm vi lớn của ma pháp trong chiến tranh được thể hiện lâm ly tận trí, mang tới vẻ mỹ lệ tàn khốc vô cùng.

Thực lực của Thánh Hỏa Giáo hùng hậu vô cùng, hơn vạn Ma pháp kỵ sĩ của hai quân đoàn đều có năng lực của ma pháp sư trung cấp, ngoài ra ma pháp sư sơ cấp thì vô số kể, cả mấy vạn ma pháp sư cũng dốc hết ma lực thì cả Bạch Mã pha giống như tờ giấy bị vò nát, tơi tả vô cùng.

Phong hỏa đài sừng sững đó cũng bị đánh ngã.

Hỏa diễm tung tóe khắp nơi, nước trên mặt đất bị đun đến bốc hơi, rồi lại ngưng kết trong không khí thành sương mù, khiến cho cảnh vật biến thành mờ ảo.

Cao Sĩ Lan Đăng và Nạp Lan Đức chờ đợi một lúc.

Bọn họ tịnh không hề vui mừng vì uy lực khủng bố của quân đội Thánh Hỏa Giáo trước mắt, trái lại trong mắt còn lộ vẻ nghi hoặc.

Nạp Lan Đức cầm vọng viễn kính quan sát mấy vòng trên bờ, ngữ khí có vẻ không xác định:"Kỳ quái, không có thanh âm nào, chẳng lẽ chúng đều bị giết sạch rồi?"

Cho dù đợt công kích vừa rồi thoạt nhìn đáng sợ phi thường nhưng vì công kích ở phạm vi lớn cho nên mục tiêu đa số đều nhắm vào công sự. Loại công kích phân tán này tịnh không hề hiệu quả, cho dù binh lính thông thường cũng có thể trốn trong chiến hào kháng ma pháp, tránh thoát được đại bộ phận công kích.

Nói thật ra thì loại công kích này phần nhiều chỉ mang tính thị uy.

Nạp Lan Đức nghi ngờ hồi lâu, không khí trầm mặc này khiến cho y nội tâm trở nên bất an.

Y hít sâu một hơi để trấn định tinh thần.

Phải chăng là mình nghi thần nghi quỷ? Chắc chắn là do áp lực tinh thần quá lớn rồi! Bạch Mã pha không phải chỗ dễ mai phục, địa điểm do chính mình chọn chắc chắn đối phương không thể mai phục được, hiện tại không thể do dự nữa.

"Đại nhân, bọn ta đổ bộ thôi."

Đôi mắt đục của Cao Sĩ Lan Đăng nhìn vào mặt Nạp Lan Đức một lúc, đột nhiên mở miệng nói:"Nạp Lan Đức, hài tử thân ái của ta, nên nhớ, đây là cơ hội duy nhất của ngươi."

Nạp Lan Đức tim chợt nhảy thót lên.

Cao Sĩ Lan Đăng không chỉ là Kim bào Ma kỵ sĩ mà còn là giáo phụ kiêm sư phụ của y, từ nhỏ y đã được ông dạy võ kỹ, được ông quan sát từng lúc trưởng thành, lúc cuối cùng còn được ông đề cử lên địa vị hiện nay trong Thánh Hỏa Giáo. Ngay cả vừa rồi Nạp Lan Đức có thể thuyết phục được Bạch Lan Độ, có được cơ hội tấn công này cũng là nhờ Cao Sĩ Lan Đăng gắng sức chi trì.

Hai người có cảm tình thâm hậu, Nạp Lan Đức hiểu Cao Sĩ Lan Đăng đang cảnh tỉnh y.

Cái chết của Mạt Lý Á Đa khiến cho Nạp Lan Đức ở vào vị trí đầu sóng ngọn gió, vào thời điểm nhạy cảm này, Thánh Hỏa Giáo không thể thua, Nạp Lan Đức y càng không thể thua, một khi thất bại kết cục của y so với Mạt Lý Á Đa còn bi thảm hơn nhiều.

Nhìn sắc mặt Nạp Lan Đức dần dần trở nên màu trắng, Cao Sĩ Lan Đăng nhẹ vỗ lên vai y, thấp giọng nói:"Hài tử của ta, cái chết của Mạt Lý Á Đa nói cho chúng ta biết mình phải cẩn thận vì đang đối diện với địch nhân cường đại thập phần, nhưng mà, hài tử thân ái, ngươi không thể đánh mất dũng khí. Tiến lên, giành lấy thắng lợi của người, hoàn thành sứ mệnh vinh quang Thần đã giao phó cho ngươi!"

"Con hiểu, con hứa với người!" Nạp Lan Đức đứng thẳng người dậy.

Y nhìn sâu vào mắt Cao Sĩ Lan Đăng rồi xoay người, cao giọng hô:"Doanh 1, 2 ,3 phụ trách cảnh giới, Kim bào, Bạch bào kỵ sĩ theo ta lên bờ."

Thiết giáp thuyền nối nhau cập bờ, giữa đường chẳng ngờ lại không có bất kỳ đợt công kích nào.

Từng đội kỵ sĩ mặc khải giáp Thánh Hỏa Giáo, ngực in hình đồ đằng Kim xà hoặc Bạch xà theo thứ tự lục tục lên bờ...

............

Trong một ma pháp chiến hào cách bờ sông 500 mét.

Loại chiến hào này đều có khoét nhiều lỗ lớn bên dưới, khi bị ma pháp công kích thì binh sĩ có thể chui vào trốn tránh một cách hiệu quả.

Ma pháp công kích đình chỉ một thời gian sau.

Từng cái đầu đầy đất cát lấm lem thò ra khỏi chiến hào, họ lắc đầu cho bụi đất rơi xuống, gương mặt vẫn còn sợ hãi, cảnh tượng ma pháp oanh tạc trên đầu vừa rồi thực sự khiến họ hoài nghi mình rơi xuống địa ngục.

Mỗi người đều có cảm giác kiếp hậu dư sanh.

Một tên binh sĩ thấp giọng mắng:"Mẹ nó, ta suýt chút nữa thì đã thành heo nướng."

"Hừ, Câm miệng!" Tiểu đội trưởng thấp giọng quát:"Lão thử, ngươi đi lên trên xem thử."

Một tên binh sĩ thân hình gầy ốm, mặt dơi tai chuột, tứ chi dài bất bình thường đáp lời, men theo chiến hào nhanh chóng bò lên trên.

Một lát sau, hắn đột nhiên thò đầu xuống, gương mặt đầy vẻ gian manh.

Tiểu đội trưởng vung nắm tay, bảo hắn mau đem tình hình trinh sát báo cáo.

"Lão thử" cười hắc hắc, tay trái thò ra, chỉ thấy một con gà rừng bị nướng cháy nằm trong tay hắn, con gà hơi nóng còn bốc lên bừng bừng, hiển nhiên vừa rồi lúc ma pháp công kích đánh tới nó không kịp chạy nên đã biến thành gà nướng.

Bọn binh sĩ dưới chiến hào đều thấp giọng cười khục khục, bóng ma tử vong cũng bị tiếng cười xua tan đi không ít.

"Đi tiếp đi, còn rề rà nữa thì ta nướng ngươi luôn bây giờ!" Tiểu đội trưởng giật lấy con gà nướng, "lão thử" làm mặt quỷ rồi rút đầu lại biến mất.

Chừng 4, 5 phút sau, "lão thử" quay lại, mồ hôi đầy đầu gấp rút nói:"Mẹ nó, toàn là kỵ binh, ta gặp trung đội trưởng, y nói cấp trên bảo chúng ta mau chóng rút lui."

"Rút lui?"

Bọn binh sĩ thảy đều toát mồ hôi:"Không đánh đã chạy sao?"

Tiểu đội trưởng nắm cổ áo "lão thử":"Ngươi có nhầm không? Cấp trên sao có thể ra lệnh cho bọn ta rút lui, bọn ta rút lui thì bọn chúng sẽ tấn công lên."

"Lão thử" nói:"Là thật đó, đội trưởng, ngươi không thấy bên kia toàn là kỵ binh, bọn ta không rút lui thì không kịp đó."

Tiểu đội trưởng đẩy "lão thử" ra, leo lên chiến hào quan sát, tức thì cả người run lên, hắn ta cũng có nhãn lực, nhìn ra được phía bờ sông không ngờ lại là Kim bào và Bạch bào quân đoàn danh chấn thiên hạ đang sắp thành đội ngũ chỉnh tề.

Hắn cẩn thận nhờ vào cây cối che khuất quan sát thêm lần nữa, quả nhiên phát hiện những chiến hào quanh đó, chiến hữu cũng đang rút lui.

Mẹ nó, thật sự phải rút thôi!

Hắn leo xuống hào, vung tay nói:"Rút lui, rút lui, cẩn thận, không được phát ra thanh âm."