Ma Thần Tướng Quân

Quyển 6 - Chương 6: Chân giả chương ngư đạo




Ads Hậu viện phủ lãnh chủ ở huyện Uy Cổ Lan.

Dương Chính cầm một thanh đao thuần một màu đen trên tay.

Kiểu dáng của đao giống y như Liệp huyết đao của Tích huyết thập tự năm xưa nhưng để che mắt người khác hắn đã cải biến lại một chút.

Cầm thanh đao này trên tay

Dương Chính không khỏi nhớ đến những gương mặt quen thuộc ngày đó.

Hồng Thạch, Mông Tầm, Lưu Diệc Phi, còn có Vũ Lôi chưa biết hạ lạc nơi nào.

Lời thề sinh tử cùng những lời hào hùng ngày ấy.

Vẫn còn rất rõ ràng chỉ bất quá vật còn mà người đâu mất, Dương Chính cũng đã thay đổi, thanh niên nhiệt huyết ngày xưa sớm đã trở thành âm trầm nội liễm.

"Sống có gì vui, chết có gì sợ, nam nhân ở trường chém giết, gan dạ như hùm như beo. Làm nam nhân dù có giết người, cũng quyết không học theo thói đàn bà. Nam nhân không tiếc thân mình, dù chết cũng mỉm cười đón nhận. Trải qua trăm cuộc cừu sát, nơi nào cũng nguyện xanh cỏ..."

Dương Chính niệm khẽ khúc Nam nhân hành, âm điệu không còn kích động như ngày xưa mà trầm tĩnh dị thường.

Hắc sắc quang ảnh theo tiếng tụng niệm lóe lên từng luồng ánh sáng.

Đao quang không lộ khí phách ngạo nghễ mà đầy vẻ âm nhu tà tính, vô thanh vô tức, không làm cho máu nóng sôi trào mà dần dần cố kết máu lạnh trong tim người ta, đột nhiên bộc phát nỗi hàn ý sâu trong tâm khảm.

Trên hành lang có hai nữ một nam đang đứng.

Kỳ Kỳ, Hồng nương tử, còn có Huyết Lang.

Hắc quang như đám mây đen phiêu đãng, Kỳ Kỳ nấp sau lưng Hồng nương tử.

Đao quang âm lãnh phảng phất làm người ta cảm thấy một cái động rỗng không đen ngòm, dần dần nuốt chửng tâm linh người khác.

Ngày ngày Dương Chính đều niệm khúc thơ đầy nhiệt huyết này.

"Thân mang Tước thiết kiếm, một cơn giận giết người. Cắt thịt đùi nhắm rượu, nói cười quỷ thần kinh. Lấy máu của địch nhân tiễn hai vị huynh đệ lên đường!"

"Sát!"

Một tiếng thét âm lãnh sắc nhọn vang lên, ánh sáng tà quái trên thanh Liệp huyết bành trướng, đồng tử của Dương Chính co rút lại thành một điểm màu đỏ. Hắn chém ra một đao, một đao này ngày trước hắn từng chém đầu cừu nhân sinh tử, một đao ngày hôm nay ẩn chứa biết bao cảm tình phức tạp.

Những chuyện đã qua giống như ánh chớp lóe lên trong lòng hắn.

Tình cảm kịch liệt theo nhát đao này tựa hồ phát xuất ra ngoài, chém vào hư không, một đao khí thế kinh nhân vừa rồi lại không gây ra động tĩnh gì.

Dương Chính thu đao vào vỏ, im lặng đứng trong phòng.

Lưng hắn quay về hai nữ một nam ở trên hành lang, không ai nhìn rõ mặt hắn, nhìn thấy ánh lệ trong mắt hắn.

Dương Chính chính là người như vậy, hắn không muốn chia sẻ với người khác, vô luận là tình cảm kịch liệt đến thế nào hắn đều cô độc một mình nhận lấy. Đến lúc hắn quay người lại thì ánh lệ đã không còn, hắn nhìn rất bình tĩnh.

Đến trước mặt Hồng nương tử, hắn gọi Huyết Lang đưa đến một thanh đao và một kiện nhuyễn giáp khác.

Thanh đao này hoàn toàn khác với hắc liệp huyết của Dương Chính, chỉ bất quá cũng khá tinh xảo, còn kiện nhuyễn giáp xem ra màu sắc ảm đạm không vừa mắt nhưng Dương Chính cất tiếng làm Hồng nương tử giật mình:"Thanh đao và kiện nhuyễn giáp này ta đưa cho nàng, vì nàng còn khá yếu nên ta đã lấy một khối Hắc huyền tinh để làm đao, dư lại thì chế tạo kiện nhuyễn giáp này cho nàng, nàng nhận lấy đi."

"Hắc huyền tinh?" Hồng nương tử cầm lấy thanh đao, tuốt ra xem thử, thần sắc trở nên kích động khó mà che dấu.

Nàng nhẹ nhàng đưa tay lên trên lưỡi đao rồi rút về ngay, trên tay liền xuất hiện một vết thương nhỏ, máu còn đọng lại, lưỡi đao sắc bén cỡ nào cũng có thể tưởng tượng được.

Hồng nương tử xác định đây là thanh đao làm bằng Hắc huyền tinh ngàn vàng khó kiếm, thần sắc trở nên phức tạp nhìn Dương Chính nói:"Vì sao lại đưa cho ta thanh đao quý trọng thế này?"

"Nàng đã đáp ứng hợp tác cùng ta, điều này có quan hệ đến tương lai của Uy Cổ Lan, đưa cho nàng cũng không phải là giúp đỡ gì, đao giáp này có thể cứu nàng một mạng lúc nguy hiểm về sau."

Hồng nương tử im lặng gật đầu, mấy ngày Dương Chính rời đi nàng cuối cùng đã nghĩ thông suốt đồng ý thỏa hiệp.

Tịnh không phải nàng tham sống sợ chết nhưng nàng cường liệt dự cảm Uy Cổ Lan ngày sắp tới sẽ nhanh chóng thay đổi. Dương Chính không giống như những lãnh chủ trước đây, hắn âm trầm độc ác lại có phong cách hành sự xảo trá vô cùng, thật khiến người ta khó mà tin được hắn vốn là quý tộc phong độ hơn người thuở trước.

Hồng nương tử không nghĩ là bọn thủy đạo có thể đối kháng với Dương Chính.

Đây chính là kết luận của nàng sau nhiều ngày tiếp xúc với Dương Chính. Tuy không phải chuẩn xác vạn phần nhưng người ta phải có lúc đánh cược, Hồng nương tử chẳng sợ gì cho bản thân mình nhưng cần phải suy nghĩ cho các tỷ muội mệnh khổ.

Lẽ nào cứ để cho họ thực sự theo nàng đi làm cường đạo cướp phá cả đời sao?

Tương lai bọn họ già yếu không đánh đấm được thì sinh sống thế nào đây?

Hơn nữa cứ làm thủy đạo sớm muộn gì cũng phải đối mặt với Dương Chính, lúc đó nàng có lòng tin đánh bại nam nhân này chăng?

Hồng nương tử trước giờ luôn coi thường nam nhân lần đầu cảm thấy yếu ớt.

Đúng vậy, nàng không dám khẳng định, nàng không có lòng tin.

Nàng đành tòng quyền quyết định hợp tác cùng Dương Chính, cố nhiên là có phần không cam lòng nhưng Dương Chính tặng đao thực sự ra ngoài ý liệu của nàng, cũng làm cho nàng có chút cảm động.

Rốt cuộc Dương Chính cũng rất trọng thị nàng, không chỉ coi nàng như một quân cờ.

Sau khi mọi người bỏ đi, trên bức tường trong phòng vừa rồi Dương Chính vung đao chém tới, một con bọ chợt đập cánh muốn bay lên nhưng vừa thoát khỏi mặt tường thì ngay sau lưng nó xuất hiện một lằn máu quỷ dị, "ba" một tiếng đứt thành hai nửa chỉnh tề.

Một đao đầy tà khí của Dương Chính tới giờ mới phát tác.

Đồng thời ở trong một gian phòng khác nơi phủ lãnh chủ, Á Lộ Đức tăng lữ đang tĩnh tọa trên giường thổ ra một búng máu.

Y dùng một chiếc khăn lụa trắng lau miệng, trong mắt lộ vẻ kinh hoàng.

Đây không phải là trùng hợp, con bọ y dùng để giám thị Dương Chính đã chết.

Mưa vẫn còn rơi tí tách.

Mùa mưa này sắp chấm dứt.

Nhưng hồng thủy trong thời gian ngăn tuyệt không rút đi.

Vì vậy thủy đạo khẩn trương tranh thủ thời gian quý báu này, trước khi hồng thủy rút đi kiếm một số tiền lớn.

Nhưng nửa tháng trước Chương ngư đạo đột nhiên phát cuồng.

Chi thủy đạo có trang bị tốt nhất này lại tung hoành chém giết khắp nơi ở thủy vực Uy Cổ Lan.

Đầu tiên chi thủy đạo thần bí phi thường này tịnh không làm các thế lực thủy đạo khác chú ý, vì Chương ngư đạo thủy chung không hề chu động xung đột với người khác, mà cũng chẳng ai muốn đụng tới chúng để rước lấy họa sát thân. Thế nhưng gần đây bọn chúng giống như hưng phấn hẳn lên, chém giết khắp nơi, hơn nữa thủ đoạn còn tàn ác vô cùng, không hề lưu lại một ai sống sót.

Dưới sự chém giết điên cuồng của Chương ngư đạo, thế lực của thủy đạo ở Uy Cổ Lan giảm hẳn.

Chương ngư đạo hung hăng như thế cuối cùng đã làm mọi thế lực khác phẫn nộ.

Các thế lực thủy đạo ban đầu tản ra như cát bị ép liên hợp lại với nhau.

Vùng phụ cận Tứ Bàn Thủy hội tụ trên vạn thủy đạo, một bầu không khí khẩn trương bao trùm lên khắp Uy Cổ Lan.

Phong sào đảo, sào huyệt của Chương ngư đạo.

Sau lần bị Dương Chính đại náo, Phong sào đảo một thời gian dài đã giới nghiêm không hề ra ngoài đánh cướp.

Trong một huyệt động trung tâm hoa lệ trên đảo.

Âm nhạc du dương từ đó phát ra, đến chỗ một người đội mũ trụ đen đang ngồi đàn, tiếng nhạc làm náo động cả hang động.

Nhìn kỹ bàn tay của y người ta liền kinh hãi.

Đây là loại tay gì, mềm mại trơn nhẵn như động vật nhuyễn thể đang đàn, lớp da thì màu xám, trên bề mặt có một lớp chất nhầy, sau khi đánh đàn thì để lại chất dịch nhớp nhúa trên đó.

Trong động mấy tên Chương ngư đạo đang mặc y phục úy quan ngồi im như thóc.

Âm nhạc tuy nhã nhưng bọn chúng không có tâm tình thưởng thức.

Tiếng đàn dần dần cao lên, giống như một sợi dây thép căng lên hết cỡ, đến mức làm cho người ta cảm thấy da đầu phát ngứa. Các đốt ngón tay mềm mại vũ động trên đàn trở nên mơ hồ, đột nhiên đến lúc cao nhất thì ngón tay đập mạnh xuống, dây đàn đứt tung rơi tung tóe trên mặt đất.

Người đội mũ sắt quay phắt lại.

Để lộ ra một gương mặt vô cùng đáng sợ, vô số chi tiết của động vật nhuyễn thể chuyển động trên mặt y, từng chiếc vòi cứ di động liên tục, chất nhầy gớm ghiếc rơi lộp bộp trên khôi giáp màu xám, cặp mặt nhỏ khuất sau lớp mô mềm.

Chương Du thượng giáo - Đại thủ lĩnh của Chương ngư đạo cuối cùng đã lộ mặt.

Lúc này vì đang kích động, những chiếc vòi càng vũ động mạnh mẽ.

Chương Du lớn bước đi xuống, vung tay phải lên, xúc tu trên tay đánh thẳng vào một tên úy quan, sức lực mạnh mẽ khiến cho tên này bay vọt về phía bức vách. Y còn chưa hết giận, tay trái lại vung lên đánh một tên úy quan khác ngã lăn ra đất.

Y một chân đạp lên người này gầm gừ:"Cuối cùng là ai... Là bọn tạp chủng nào mạo xưng bọn ta đến giờ lũ phế vật các ngươi vẫn còn chưa tra ra sao?"

"Thượng giáo, bọn chúng thần xuất quỷ một..."

"Tê" tên úy quan này còn chưa nói xong, Chương Du đã đá hắn một cước bay ra ngoài:"Câm miệng, ta chỉ cần kết quả, báo cáo kết quả cho ta..."

Giết sạch bọn chúng!!

Tiếng gầm thét vang vọng trên bầu trời Phong sào đảo...

Trên thủy vực cách Phong sảo đảo chừng 30km, một bầy hắc ảnh giống như cá lội xuất hiện trong làn hơi nước.

Hình dạng những chiếc thuyền này rất đặc biệt, giống như Phiên sa ngư, nếu như bị thủy đạo nhìn thấy nhất định sẽ kinh hô:"Chương ngư đạo."

Đây là tiêu chí điển hình của Chương ngư đạo, hình dáng thuyền dẹt như chiếc là khó điều khiển phi thường.

Hơn nữa theo sóng gió vùi dập rất dễ bị lật thuyền.

Chỉ là khi tới gần mới phát hiện ra mấy chiếc thuyền này không giống.

Ở đầu thuyền có trang bị mũi khoan sắt, thân thuyền bọc thép làm trọng lượng đại tăng, ngấn nước cũng sâu hơn, lại còn rất lớn.

Có thể nói trừ bên ngoài giống như Phiên xa ngư thuyền ra thì mấy chiếc thuyền này tịnh không giống như Chương ngư thuyền bình thường.

Người trên thuyền đều dùng vải đen che kín thân thể, trên mặt đều đeo mặt nạ.

Không cho ai thấy rõ mặt mũi của họ.

Lúc thuyền tiến tới không có chút thanh âm nào, thuyền đội thập phần yên tĩnh, mấy người đeo mặt nạ từ đầu đến cuối đều bất động, thậm chí ánh mắt dưới lớp mặt nạ cũng không hề có chút ánh sáng nào, cả thuyền đội đầy tử khí, phảng phất như một bọn u linh dưới đáy biển sâu.

Mấy chiếc Chương ngư thuyền này bao quanh một chiếc Bát ngôi thuyền.

Đây có thể nói là chiến hạm được trang bị đầy đủ chân chính, toàn thân đều bọc thép, bên ngoài cương thiết chĩa thẳng ra giống như một con nhím.

So với chiếc thuyền này, mấy chiếc Chương ngư thuyền giống như bầy con vây quanh mẹ.

Lúc này khoang thuyền trên chiến hạm mở ra.

Lộ ra một gương mặt quen thuộc, Hồng nương tử.

Nàng mang hộ giáp kỳ lạ, dụng cụ bảo hộ chân chỉ tới đầu gối lộ ra bắp đùi thon dài thẳng tắp, trên đùi có đeo chủy thủ lấp lánh hàn quang. Đây chính là nhuyễn giáp bằng Hắc huyền tinh do Dương Chính tặng cho.

Nhưng nàng không hề biết Dương Chính thiết kế nhuyễn giáp này hở hang như thế... Đáng chết thật, nhuyễn giáp ôm sát lấy thân hình tuyệt mỹ của nàng, bộ ngực có 2 điểm gồ cao lên, vì để cho nàng được linh hoạt không trở ngại gì nên nhuyễn giáp ôm sát lấy vòng ngực của nàng, chỉ dùng hai sợi dây da nhỏ cột qua cổ nàng kéo xuống sát lưng, hai vai có hai miếng bảo hộ điêu khắc hoa văn tinh mỹ. Có thể nói Dương Chính thiết kế rất tốt, vừa có tính phòng hộ vừa có tính mỹ lệ.

Cả Hồng nương tử lúc mới mặc giáp soi gương cũng phải giật mình.

Nàng không nghĩ tới mình sẽ mặc y phục hở hang dụ hoặc thế này. Nàng dung mạo tuy không quá xuất sắc nhưng khí chất động nhân vô cùng, giống như nữ chiến thần uy phong lẫm lẫm, rất dễ dẫn phát dục vọng cơ bản nhất của nam nhân.

Nam nhân trên thuyền nhìn chăm chú vào nàng như muốn ăn tươi nuốt sống, Hồng nương tử chịu đựng cũng đã nhiều ngày, nàng phát thệ sẽ bóp chết Dương Chính...

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Hồng nương tử vội vàng khoác áo ngoài vào che giấu thân thể quay người nhìn lại.

"A Tát Lệ." Hồng nương tử sắc mặt ấm áp, nhìn Phó đoàn trưởng của Thiết nương tử quân từ trong khoang thuyền bước ra.

Nàng ta cao hơn Hồng nương tử một cái đầu, nhìn rất có vẻ nam tính. A Tát Lệ tay cầm bình rượu sắc mặt đỏ bừng đầy tửu ý.

Hồng nương tử mày tú khẽ chau, thanh âm có phần trách móc:"A Tát Lệ, ngươi lại uống rượu với bọn nam nhân đó sao?"

A Tát Lệ mỉm cười, âm thanh nhu hòa trung tính nói:"Đoàn trưởng, ngài cũng biết bệnh của ta mà, một ngày không uống rượu thì không có khí lực."

Nàng ta nói xong lại cầm bình rượu dốc vào miệng uống một ngụm lớn hài lòng nói:"Không ngờ sào huyệt của Hắc phong đạo lại tồn trữ mỹ tửu Mã Đinh Ni 80 năm thế này, sớm biết thế thì ta nhất định đã đánh tới sào huyệt bọn chúng từ lâu rồi... Ân, bất quá, với thực lực lúc trước của bọn ta thì đánh với Hắc phong đạo cũng có chút miễn cưỡng."

Nghe A Tát Lệ nói vậy, Hồng nương tử tức giận:"A Tát Lệ, ngươi say rồi."

A Tát Lệ ngẩn ra một thoáng, bỏ bình rượu xuống, nhìn Hồng nương tử vẻ mặt không thoải mái, im lặng một lúc rồi đột nhiên chụp vai Hồng nương tử:"Ngài tuy là đoàn trưởng của bọn ta nhưng niên kỷ con nhỏ hơn ta mấy tuổi, ta trước giờ luôn coi ngài là muội muội, có vài chuyện ta cảm thấy hiện tại nên nói với ngài."

"Lại đây." A Tát Lệ kéo Hồng nương tử đến sàn thuyền gần một cột buồm ngồi xuống, gió sông ẩm ướt thổi thẳng vào mặt hai nàng.

"Còn nhớ lúc xưa ta gia nhập Thiết nương tử quân không đoàn trưởng?" A Tát Lệ thanh âm thấp trầm, nhớ lại chuyện xưa.

"Nhớ, ba năm trước, người nhà ngươi dều bị thuỷ đạo giết sạch, trên đường ngươi chạy trốn thì gặp được bọn ta cứu ngươi về."

"Vì vậy ngài nên biết, ta tuy trở thành thủy đạo nhưng kỳ thật người ta hận nhất chính là thủy đạo, cho đến hôm nay ta vẫn còn mơ thấy ác mộng, trong mộng trượng phu và hài tử của ta mình đầy máu tươi chạy về phía ta, bọn họ chết thật thê thảm... Có biết vì sao ta thích uống rượu không? Vì ta phát hiện chỉ sau khi uống rượu ta mới có thể quên đi ác mộng đáng sợ đó... ba năm trước, ta thậm chí một giọt rượu cũng không uống." A Tát Lệ chậm rãi nói, ngữ khí không chút bi thương, phảng phất như đang kể cố sự không liên quan gì đến mình.

Hồng nương tử biết nữ nhân gia nhập Thiết nương tử quân đại bộ phận đều đã quên mất quyền lợi lớn nhất của nữ nhân... Rơi lệ.

Bọn họ cưỡng bức bản thân quên đi bi thương, vì nữ nhân muốn sống sót trong thời loạn thế thì đừng hy vọng được người khác thương hại. Lúc bọn họ gia phá nhân vong đã tự nói với mình bất kể khó khăn đến đâu cũng dùng đôi vai của mình gánh vác lấy.

Cả mình cũng đã quên.

Hồng nương tử tựa hồ không nhớ bản thân mình đã chịu đựng những nỗi hành hạ gì, nàng đưa tay sờ vào vết sẹo trên khóe mắt, đây chính là kỷ niệm duy nhất của chuyện bi thảm năm xưa còn sót lại.

Tuy nhiên tên đó đã bị nàng cắt đứt tứ chi, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất từng bước lột da hắn, cho hắn đau đớn la thét cả một ngày một đêm mới chết.

Bất quá lúc sờ vào vết sẹo, tay Hồng nương tử cũng run run.

"Đoàn trưởng, ta rất cảm kích ngài." A Tát Lệ tiếp tục nói:"Năm xưa không có ngài, ta chắc đã bị bọn thủy đạo hành hạ đến chết không có cơ hội tự tay chém đầu cừu nhân. Nhưng mà... Ta chỉ nói nếu có khả năng... Những ngày tháng đánh cướp kiếm sống thế này ta thật sự không muốn làm..."

Nhìn thấy ánh mắt Hồng nương tử lóe lên trong vụ khí, A Tát Lệ đưa tay che mặt:"Đừng nhìn ta như vậy, ta biết là nói vậy sẽ làm cho ngài thương tâm nhưng đó thực sự là ý nghĩ trong lòng ta, suy cho cùng chuyện cũ dù bi thảm cũng đã qua, nếu như ta cứ chìm trong hồi ức thống khổ thì nửa đời còn lại có ý nghĩa gì nữa."

"Cho nên lúc ngài mang tin tức liên hợp cùng quân chính quy trở về ta tịnh không chống đối. Ta biết ngài hận quý tộc phi thường, ta biết bọn quý tộc đã thương hại đến nàng như thế nào... Đoàn trưởng, mọi việc ta đều hiểu nên lúc đó nếu như ngài muốn phản kháng ta vẫn theo ý ngài, nhưng ngài lại đáp ứng liên hợp... Hiện tại ta thực sự muốn gặp qua lãnh chủ lão gia đã thuyết phục được ngài, nghe nói y vốn là người hoa tâm chốn vương đô, vì vậy ta khó mà tưởng tượng khi xưa ngài lại không vung kiếm chặt đứt mệnh căn tử của y."

Hồng nương tử lỗ tai nóng lên nói:"Ngươi sao lại cho là ta không muốn, ta hận không thể chém hắn ngàn đao vạn kiếm."

A Tát Lệ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nàng biết tính cách của Hồng nương tử, nếu không chịu thua thì Hồng nương tử căn bản không có khả năng hợp tác cùng quân chính quy nên nàng không cãi lại chỉ tiếp tục nói:"Hơn nửa tháng nay tỷ muội bọn ta còn chưa quen bất quá bọn binh sĩ này cũng quan tâm đến bọn ta, tịnh không phải là tư binh của các lãnh chủ trước đây tác oai tác phúc làm người ta chán ghét."

"Ta xem ra ngươi uống rượu đến váng đầu rồi." Hồng nương tử bực tức nói:"Các ngươi coi ánh mắt của bọn chúng đi, nam nhân đều là một dạng như vậy."

A Tát Lệ cười vui vẻ nói:"Ta còn vì ngài mà bực tức gì đây, thực sự là non nớt mà. Nam nhân không phải đều như vậy sao, nhìn một chút có gì phải khẩn trương, không nhìn mới là lạ đó... Giống như bọn khốn trên thuyền này không có chút nhân khí, có lúc ta cảm thấy bọn chúng mới thực sự là đáng sợ."

A Tát Lệ chỉ mấy chiếc Phiên xa ngư thuyền trên mặt nước.

Hồng nương tử sắc mặt trắng bệch nói:"Đừng nhắc đến bọn quái vật này."

Vì Dương Chính yêu cầu nàng giữ bí mật nên Hồng nương tử không hề nói với thủ hạ "người" trên thuyền Phiên xa ngư đều là vô tâm giả do La Tố luyện chế, chỉ có chúng mới có thể ngụy trang thành Chương ngư đạo. Phiên xa ngư thuyền cấu tạo đặc thù, người thường sử dụng rất hạn chế, cho dù là Thiết nương tử quân xuất thân thủy đạo cũng không thể kiên trì nửa giờ trên đó mà không ngã.

"Quái vật... A, thực sự là bọn quái vật." A Tát Lệ như nghĩ ra điều gì trong mắt lộ vẻ sợ hãi, hớp một ngụm rượu lớn để trấn áp nội tâm đang dậy sóng:"Bọn chúng thực sự rất mạnh, Hắc phong đạo hơn tám trăm tên trong vòng nửa giờ đã bị chém sạch, cả đến một đưa trẻ cũng không tha."

Hồng nương tử không hề sợ hãi nhưng có chút bực dọc:"Dương Chính có được chi trì của La Tố, sự hợp tác của Thiết nương tử quân với bọn này giống như không có, trường chiến đấu hơn nửa tháng nay Thiết nương tử quân không hề xuất động, toàn bộ đều do vô tâm giả giống như gió cuốn lá rụng hoành tảo hết thủy đạo. Điều này đả kích nghiêm trọng đến nội tâm cao ngạo của Hồng nương tử.

Nàng rút thanh đao treo ở trên đầu gối ra, thanh đao thuần một màu đen không hề bắt mắt nhưng nhìn kỹ thì mới thấy vẻ đẹp bên trong của nó.

Hắc huyền tinh đao.

Nàng đưa tay chầm chậm vuốt ve thanh đao.

Thanh bảo đao giá trị liên thành này đến giờ vẫn chưa chém ai, Hồng nương tử không khỏi nhớ tới thần sắc Dương Chính lúc tặng đao.

Nàng đột nhiên đứng phắt dậy lạnh lùng nói:"Ta đi nói với La Tố, trận chiến kế tiếp là của Thiết nương tử quân."

Dương Chính đứng trong một cái đình, trước mặt là một cái bàn đá, trên đó có một quyển lụa trắng dài hai xích, trong tay hắn cầm một cây bút lông vẽ lên trên lụa, tiểu thị nữ Kỳ Kỳ cầm hộp mực lấy con lăn ra mài mực, không chỉ tay tay cô dính đầy mực đen mà ngay cả gương mặt đỏ hồng cũng dính mấy vệt đen.

Cô trong lòng phiền muộn, Dương Chính bắt cô phải mài cái thứ này thành chất lỏng màu đen rồi lại còn quệt vẽ linh tinh lên trên giấy lụa.

Tấm lụa trắng này cũng có giá một đồng Kim tệ, đủ cho cô sinh sống một tháng, vì thế nhìn thấy mực đen cứ vấy bẩn tấm lụa cô rất đau lòng.

Dương Chính không hề chú ý đến tâm tư của tiểu thị nữ chuyên tâm vẽ sơn thủy.

Lâu không dùng bút vẽ, thủ pháp đã có chút ngượng ngập hơn nữa mực và lụa trắng cũng không sánh được với Mặc hòa tuyên thượng đẳng nên Dương Chính lãng phí không ít lụa trắng.

Bức tranh trước mắt chính là bức tranh mãn ý nhất của hắn.

Hắn dùng bút phác họa tinh tế, sơn thủy đá núi linh hoạt hiện ra trên tấm lụa.

Trên núi đá một nữ tử đang ngồi ngước nhìn trời.

Trang phục của nàng ta trông rất đặc biệt trong thế giới này.

Ngũ quan đều vẽ rất đẹp, chỉ còn ánh mắt chưa vẽ, Dương Chính cầm bút giơ lên một lúc lâu rồi điểm xuống.

Giống như quyết định một việc rất gian nan.

Nhắm mắt lại đầu óc hắn lóe lên thân ảnh của nữ nhân đó nhưng gương mặt lại vừa mơ hồ vừa ấn tượng, lúc thì là gương mặt này, lúc lại biến thành gương mặt khác...

Hắn nặng nề thở ra một hơi đưa bút cho Kỳ Kỳ đang đứng bên.

Sau khi rửa tay xong, Dương Chính chắp tay đứng bên đình nhẹ nhàng nói:"Kỳ Kỳ lấy bức họa này đưa lên treo trên phòng ta."

Kỳ Kỳ đang thưởng thức bức tranh trên bàn, cô bị kỹ thuật đặc biệt của Dương Chính chấn kinh, không ngờ mực đen có thể vẽ ra bức tranh đẹp như vậy, chỉ là bức tranh này không hoàn chỉnh, Kỳ Kỳ cẩn thận nói:"Chủ nhân, người trong tranh còn chưa vẽ mắt."

Dương Chính thống khổ ôm trán.

"Ta biết rồi, ngươi đừng để ý, cuốn lại đem đi."

"A." Kỳ Kỳ vâng lời nhẹ nhàng lấy bức tranh hành lễ rồi thối lui.

Kỳ Kỳ vừa rời khỏi viện Dương Chính ôm chặt lấy đầu, cả người như đang rất thống khổ ngã lăn ra đất.

Trong mắt hắn lúc này huyết quang bạo khởi, chốc chốc lại trở nên âm u, hai luồng năng lượng không biết tên xông vào tranh giành với nhau tạo nên các loại hình trạng ảo giác.

"A a a a..."

Dương Chính phát ra tiếng kêu thảm, dưới áp lực cực đại, tiếng kêu lúc đứt lúc nối rồi biến thành tiếng kêu quái dị.

Soạt.

Hắn xé rách y phục trên ngực, tia máu nổi khắp người giống như trong mắt phảng phất như muốn lao ra ngoài cơ thể.

Huyết dịch trong huyết quản mỗi lần lưu động giống như ngàn vạn mũi kim châm đâm vào thân thể vạn phần thống khổ. Loại thống khổ này chỉ kéo dài chốc lát mà như cả ngàn năm.

Nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên làm đỏ rần cả người hắn, hơn nữa ngọn lửa này chính là thiêu đốt từ trong sâu cơ thể hắn, chỗ nào sức nóng đi qua thì gân thịt, xương cốt, huyết quản, kinh mạch đều lộ màu vàng quỷ dị.

Dương Chính nỗ lực vươn tay chụp lấy chiếc ghế đá.

Khối đá cứng rắn mềm xèo trong tay hắn.

Huyết khí trong đồng tử dần dần co rút lại tụ thành một điểm nhỏ.

Nếu là bình thường thì đây chính là triệu chứng Dương Chính xuất hiện tà tâm.

Nhưng lúc này lực lượng của tà tâm lại tranh đấu với một lực lượng khác, chính là cỗ hấp lực cự đại từng sinh ra trong lần ở từ đường, đánh tan tà lực trong cơ thể Dương Chính.

Lần này lúc Dương Chính đang thống khổ kịch liệt, tà tâm chi lực vừa xuất hiện thì cỗ lực lượng này lại xuất hiện lần nữa.

Nhưng không giống như lần trước dễ dàng đánh bại tà lực.

Tà tâm lực lượng đã có thời gian dài tiềm phục, bạo phát càng lúc càng mãnh liệt.

Huống gì Dương Chính nguyên bổn không hề bài xích tà lực.

Hắn gặp nhiều phản bội, ý niệm khát vọng lực lượng đã đưa Dương Chính đầu nhập tà lực.

Đúng vậy, bất kể thành ma hay đọa lạc.

Hắn cần lực lượng.

Hắn cần lực lượng để đạp lên những người đã trêu đùa hắn.

Hắn cần lực lượng để gặp lại Tư Gia Lệ.

Hắn cần lực lượng để trở về địa cầu.

Tới lúc đó hắn sẽ làm cho địch nhân phải chịu thống khổ gấp ngàn lần vạn lần so với mình phải chịu...

Dương Chính tận tình phóng thích dục vọng bản thân, khát vọng cường liệt chính là "thức ăn" tốt nhất của tà lực. Dưới ý thức xấu xa của hắn, ác ma nơi Cửu U Thâm Uyên, tà linh của Kim sí thiền đều sống dậy trong nghiệp hỏa.

Lực lượng ở bụng dưới cuối cùng không thể khống chế tà tâm xuẩn động.

Dương Chính toàn thần đầy huyết nhãn, huyết nhãn càng lúc càng lớn, cùng lúc nở bung ra.

Dương Chính kêu lên thống khổ.

Nhưng tiếng kêu của hắn liền bị huyết vụ hấp thu, huyết vụ ánh lên bao trùm lấy Dương Chính, nó giống như có linh tính, lúc bành trướng lúc thu vào, sinh cơ vô cùng sung mãn.

Dưới lực lượng vô hình áp bức, huyết vụ dần dần hội tụ trở về ngực Dương Chính.

Ngay lúc này, Dương Chính điểm huyết sắc trong tròng mắt đã biến ảo, mỗi điểm huyết vụ hấp thu được thì đều làm cho màu sắc của máu thay đổi biến thành lỗ đen giống như hư không, hút hết quang tuyến. Ngay khi hắc sắc đạt tới đỉnh điểm thì trong nháy mắt Dương Chính mở bừng mắt ra, một đáo huyết sắc kim viêm phóng ra ngoài.

Giống máu giống vàng.

Làm người ta không thể phân biệt rõ ràng màu sắc của nó.

Thống khổ toàn thân của Dương Chính biến mất nhanh chóng, cơ thể cảm thấy sung mãn mạnh mẽ dị thường.

Hai cảm giác chính phụ cực đoan làm Dương Chính cảm thấy như được bay lên mây cao.

Từ trong nơi sâu tối nhất đột nhiên bay vọt lên trời.

Cảm giác chênh lệch mạnh mẽ đó khiến cơ nhục, nội tạng của hắn đều thoải mái nhuyễn động.

A hà...

Hắn rên lên sung sướng, cả người co lại.

Đây không phải là thống khổ co rút lại mà là tinh thần hưng phấn quá mức giống như "yêu đương" đến mức cao trào.

Dương Chính cả đời chưa từng thể nghiệm qua khoái cảm vô cùng như vậy.

Lúc này, trong lòng hắn đã quên hết mọi thứ...

Tiểu Nhan, Tư Gia Lệ, Ba Bỉ... Mọi thứ....