Ma Thiên Ký

Chương 634: Hội trao đổi




Dịch giả: Vong Mạng

Liễu Minh mỉm cười dừng bước, đoạn lấy một bình sứ ra, xoay tay ném qua phía nữ tử kia.

Nữ tử áo trắng nhíu mày, nàng ta dường như với hành động không nể nang của Liễu Minh cảm thấy rất bất mãn liền lạnh nhạt hừ một tiếng, đưa tay chụp lấy bình sứ rồi mở nắp ra nhìn, tức thì có một làn hương nồng đậm bồng bềnh bay ra liền khiến đôi mắt đẹp của nàng ta sáng ngời lên.

Trong bình có khoảng năm viên đan dược xanh biếc to bằng ngón tay cái, mỗi viên đều có vỏ ngoài mềm mịn đồng thời tỏa ra làn hương mát lạnh, hơn nữa trên mỗi khỏa đan được bất ngờ đều có năm đạo Đan văn màu bạc.

“Đây là Lãnh Ngưng Đan, hơn nữa… còn là đan dược cấp Địa phẩm.” Nữ tử áo trắng khẽ che đôi môi anh đào lại, thì thào nói.

Nàng này sau đó lập tức nhận thấy mình có chút thất thố, mặt đỏ ửng lên rồi vội vàng điều chỉnh thần sắc trở lại trạng thái nghiêm túc.

“Đạo hữu thấy sao? Thứ này liệu có lọt vào mắt xanh của đạo hữu không?” Liễu Minh tay chắp sau lưng, chân dừng bước, miệng lạnh nhạt nói.

“Được rồi, Lãnh Ngưng Đan cấp Địa phẩm là thứ vô cùng hiếm thấy, giá trị chắc chắn rất cao, tất nhiên là đủ điều kiện tham gia hội trao đổi. Đạo hữu, xin mời đi theo ta.” Nữ tử áo trắng lúc này dĩ nhiên đã nhìn Liễu Minh bằng một ánh mắt khác, vừa bước chân tới trước, vừa có vẻ như không muốn để bình sứ rời tay, khách khí nói.

Nói dứt câu, nàng đi qua thân Liễu Minh rồi bước vượt lên, dẫn Liễu Minh tiếp tục đi tới trước, kế đó cả hai rẽ vào một chỗ ngoặt rồi dừng lại trước một bức tường làm từ bạch ngọc.

Nữ tử áo trắng đưa tay nhấn lên vách tường một cái liền thấy một luồng ánh sáng lập lòe phát ra rồi một cửa đá có khắc đầy phù văn hiện ra.

“Mời đạo hữu vào.” Nữ tử áo trắng vừa đẩy cửa đá, vừa đưa tay mời. Liễu Minh cũng không khách khí liền cất bước đi vào.

Phía sau cửa đá là một hành lang rộng rãi, phía cuối hành lang dường như có ánh sáng chập chờn phát ra, dường như ở đó là một gian đại sảnh.

Hàng lang không dài nên hai người chẳng mấy chốc đã đi tới điểm cuối, tức thì thấy một phòng khách xuất hiện trước mắt Liễu Minh.

Ở giữa đại sảnh có đặt một cái bàn tròn cực lớn, xung quanh bàn có mấy chục cái ghế tựa được sắp xếp khá thưa, mỗi chiếc ghế đều được trải nệm gấm dệt từ những sợ tơ vàng.

Lúc này, đã có không ít tu sĩ ăn vận khác nhau ngồi sẵn trên ghế, họ trông thấy Liễu Minh tiến đến thì có mấy người nhìn thoáng qua rồi sau đó lại ai làm việc người đó.

Liễu Minh hơi rùng mình vì đa số tu sĩ ở đây đều có tu vi Ngưng Dịch kỳ hơn nữa phần đông trong số đó lại là Ngưng Dịch hậu kỳ, trong đó lại có một vài tên bộ dáng khí định thần nhàn, dường như là tu sĩ Hóa Tinh kỳ.

Trông thấy thế, Liễu Minh bèn lặng lẽ đi đến một cái ghế trống rồi phất tay áo ngồi xuống, tức thì có một thị nữ tiến tới dâng linh trà.

“Diệp đạo hữu, phải một lúc nữa hội trao đổi mới có thể bắt đâu, xin hãy chịu khó chờ một chút.” Nữ tử áo trắng mang theo một làn gió thơm ghé tới bên tai Liễu Minh, nhẹ nhàng nói.

Liễu Minh nhíu mày vô thức rồi lại lập tức thản nhiên gật gật đầu, nâng chén trà lên uống một ngụm.

Động tác có phần thân mật của hai người tự nhiên rơi vào mắt những kẻ khác, không ít khách quen đã biết nữ tử áo trắng liền lắp bắp kinh hãi rồi vừa âm thầm đánh giá, vừa nhao nhao suy đoán lai lịch của hắn.

Liễu Minh tự nhiên là cũng biết điều này nhưng sắc mặt vẫn bình thường, không có để tâm mấy..

Một lát sau, lại có thêm hai tên tu sĩ Ngưng Dịch kỳ đi vào trong đại sảnh, sau đó thành thục chọn một cái ghế trống ngồi xuống.

Mọi người ở nơi đây hầu như không có ý đàm luận gì cùng nhau, chỉ hoặc là nhắm mắt dưỡng thần hoặc là ngồi khoan thai thư thái, yên lặng chờ hội đấu giá bắt đầu.

Đợi khoảng nửa canh giờ sau, trong đại sảnh có một vị tu sĩ dáng trung niên mặc áo bào đỏ thẫm, thong thả bước tới vị trí chủ tọa phía trên rồi ngồi xuống.

Lúc này, tất cả các tu sĩ trong đại sảnh đồng loại đem ánh mắt đặt lên người vị trung niên áo bào đỏ.

“Người này ắt hẳn chính là Trưởng lão Phù Vân Tử của thương hội Như Ý, người này chủ trì hội trao đổi thì xem ra lần này sẽ có không ít thứ tốt được đem ra rồi.” Ở bên cạnh Liễu Minh, hai vị tu sĩ đang lặng lẽ nghị luận.

Hai tai Liễu Minh khẽ vểnh, vừa nghe được lời ấy, trong lòng hắn không khỏi khẽ động. Đúng lúc đó, vị tu sĩtrung niên ở ghế chủ tọa bỗng cao giọng tuyên bố:

“Hoan nghênh chư vị đạo hữu tham gia hội trao đổi lần này, ta là Phù Vân Tử, người chủ trì, lần này có thể nhìn thấy các vị đạo hữu, quả thực vinh hạnh vô cùng. Hiện tại thời gian không còn sớm, chúng ta liền bắt đầu thôi. Bây giờ vị đạo hữu nào có có đồ vật có thể đưa ra đồng thời giới thiệu sơ lược một chút, đồng thời nêu rõ là muốn đổi linh thạch hay là vật đổi vật, khi hai bên hợp ý thì có thể giao dịch tại chỗ.”

Những người ở chỗ này đa phần đều không phải tham gia hội lần đầu nên trình tự như thế đều đã quen thuộc rồi.

Ngay khi tu sĩ trung niên dứt lời chưa được bao lâu thì một gã đại hán áo lam liền đứng lên trước, gã này đúng là một tu si Hóa Tinh kỳ.

“Nếu là như vậy, bắt đầu từ ta đi.” Đại hán áo lam bước vài bước tới trước bàn tròn chính giữa, lật tay lấy ra một tấm Trữ Vật phù, rồi lại tiến thêm một chút, khẽ rung tay, một vầng hào quang lóe lên sau đó có mấy thứ đồ vật rơi trên mặt bàn.

Có khoáng thạch, linh thảo, linh khí,…, nhìn qua mỗi thứ đều thấy linh lực quẩn quanh, hẳn không phải đồ thường.

“Một viên Hỏa Phách Thiết Thạch, một cây Thiên Linh Thảo, linh khí cực phẩm ba mươi trọng cấm chế…”

Đại hán áo lam một mặt giới thiệu sơ lược về các thứ trên bàn, một mặt dùng ánh mắt chậm rãi đảo qua những người khác, sau đó lại hắng giọng nói thêm:

“Tại hạ cũng không tham lam, Hỏa Phách Thiết Thạch cùng Thiên Linh Thảo đều muốn đổi lấy hai bình đan dược dùng tinh tiến tu vi cấp Ngưng Dịch, nhưng phải là đan dược thượng phẩm, còn thanh linh khí cực phẩm này đổi một phần cây Độc Phù Mộc năm trăm năm…”

Đại hán áo lam nói xong, liền quay người trở lại vị trí cũ rồi ngồi xuống.

Những thứ này đều là vật quý giá, Hỏa Phách Thiết Thạch là tài liệu cấp cao để luyện chế linh khí cực phẩm thuộc tính hỏa, còn Thiên Linh Thảo lại là tài liệu linh tính chủ yếu để luyện chế Huyền Tâm Đan, linh khí cực phẩm kia càng không cần phải nói nhiều lời nữa.

Đồ như thế dĩ nhiên khiến con mắt không ít kẻ ở đây sáng lên, thậm chí còn có kẻ không e dè gì châu đầu ghé tai đứng lên xem.

Tuy thế, nhất thời lại không có ai lên tiếng trao đổi, đạo lý trong đó thì mọi người đều hiểu, hiển nhiên ai cũng muốn nhìn qua toàn bộ các thứ rồi mới cẩn thận quyết định giao dịch, nếu không, khi trót trao đổi xong mà để mất đồ tốt sau đó thì đúng là hối không kịp..

“Tiểu nữ không có giàu có như vị đạo hữu này, lần này chỉ đem đến một ít bình Quỳnh Ngọc dịch thể, muốn dùng chúng đổi lấy một khỏa nội đan Hỏa Thiềm Thú hoặc là đổi lấy linh thạch cũng được.” Ở bên cạnh đại hán áo lam, một vị nữ tu che mặt lúc này đứng lên, nhẹ giọng cười nói.

Nàng ta vừa nói xong, trong tay có một vầng hào quang bắn ra rồi lóe sáng, trên mặt bàn ở giữa đại sảnh tức thì có thêm một bình nhỏ sáng trong, trong bình nhỏ thấy có một loại chất dịch lỏng màu ngà sữa chiếm hơn phân nửa thể tích bình.

Lúc này thì phản ứng của những người khác lại rất bình thàn, chỉ có vài người liếc sơ qua.

Trong mắt cô gái che mặt hiện lên vẻ hơi thất vọng, kế đó nàng chỉ im lặng ngồi xuống.

Ánh mắt Liễu Minh khẽ động, lý do là do quả trứng Thánh Thú kia được ấp bao lâu nay vẫn chỉ một mực im lìm chẳng có tí tinh thần động đậy nào cả.

Mà Quỳnh Ngọc dịch thể này so tác dụng với tinh huyết của Linh Miết vạn năm lại có chút tương tự, cùng là vật đại bổ, hiệu quả của nó tuy rằng còn xa mới bằng được tinh huyết của Linh Miết vạn năm, nhưng mà cũng có thể mua để cho con Chương Ngư Bát Túc kia dùng bồi bổ thân thể.

Tiếp đó, từng tu sĩ lần lượt đứng lên rồi đem đồ vật đặt trên mặt bàn khiến không khí trong sảnh dần nóng lên.

Liễu Minh nhìn qua một lượt thấy rằng, mấy thứ này cũng không tồi, đáng tiếc còn chưa thấy thứ hắn cần nên trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Rất mau đã đến lượt hắn, Liễu Minh liền đứng lên, đi tới trước bàn tròn, thả một cái bình sứ xuống rồi thản nhiên nói:

“Năm khỏa Lãnh Ngưng Đan cấp địa phẩm, tại hạ muốn dùng chúng đổi lấy một ít linh thảo hoặc tài liệu linh tính hỗ trợ việc tiến cấp Hóa Tinh.”

Vừa trông thấy Lãnh Ngưng Đan, phần lớn tu sĩ Ngưng Dịch Kỳ tại đây đều lộ ra thần sắc cực kỳ vui mừng, ngay cả vị chủ tọa Phù Vân Tử kia cũng phải dùng cả hai mắt nhìn qua, tuy vậy sau khi nghe yêu cầu của Liễu Minh thì trong mắt họ lại lộ vẻ phức tạp.

Tuy rằng Lãnh Ngưng Đan địa phẩm là loại đan dược rất tốt để đột phá bình cảnh, nhưng vật có thể hỗ trợ tiến cấp Hóa Tinh lại đều là linh vật của trời đất, với đại đa số người thì chúng là vật cầu còn không được, mà dù có được thì cũng không dễ dàng đem ra trao đổi.

Liễu Minh thấy tình cảnh này, trong lòng không khỏi trùng xuống.

“Trên tay tại hạ không có vật mà đạo hữu cần, không biết tại hạ có thể dùng Linh thạch để trao đổi không? Về mặt giá tiền thì chắc chắn sẽ làm đạo hữu hài lòng!” Một người nhịn không được, cất lời hỏi.

“Tại hạ chỉ đối lấy tài liệu linh tính hoặc trong các vị có ai có khả năng cung cấp một số tin tức có ích thì tại hạ nhất định dùng lượng lớn linh thạch để cảm tạ.” Liễu Minh lắc đầu trả lời.

Mọi người nghe thế liền chỉ hai mắt nhìn nhau mà không có nói gì.

Trên mặt Liễu Minh lập tức hiện lên một nụ cười gượng gạo, liền quay người ngồi xuống.

“Tại hạ ở đây lại có một cây Uẩn Dương Chi, không biết có phù hợp với yêu cầu của đạo hữu không?” Ngay lúc này, một âm thanh truyền tới.

Liễu Minh nghe được, tức thì vừa mừng vừa sợ, hắn ngẩng đầu nhìn lại, người vừa nói là một lão giả cao gầy, tu vi rõ ràng là Hóa Tinh kỳ, do lão này ngồi ở sau hắn nên tới bây giờ vẫn chưa đưa ra vật muốn trao đổi.

Dứt lời, lão giả cao gầy lấy từ bên hông ra một hộp gỗ màu đỏ lửa, tiếp đó mở nắp hộp, một làn sương đỏ từ đó tản ra, thình lình để lộ ra một nhánh cây thân thảo cao chừng một xích, trông rất kỳ lạ, mặt ngoài nhánh cây này có những tia sương mù đỏ quấn quanh.

Liễu Minh mắt không chớp nhìn chăm chú một hồi lâu rồi không khỏi khẽ gật đầu xác nhận cây cỏ này đúng là Uẩn Dương Chi được ghi chép trong điển tịch.

Hắn đang muốn cất lời thì lão giả cao gầy bỗng nhẹ nhàng vung tay lên rồi thản nhiên nói:

“Tuy là như thế nhưng đạo hữu nếu chỉ muốn dùng năm khỏa Lãnh Ngưng Đan kia mà trao đổi thì chắc chắn không được. Nếu muốn thì cần phải tăng gấp đôi, dùng mười khỏa để trao đổi.”

Lời này vừa nói ra, tức thì những người khác đều nhịn không được mà trợn mắt lên, nên biết rằng giá cả của mười khỏa Lãnh Ngưng Đan đã thừa đủ để mua bốn năm kiện linh khí cực phẩm chất lượng không thấp rồi, giá trị như thế hiển nhiên vượt xa Uẩn Dương Chi kia.

Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, không thèm để ý đến tu vi Hóa Tinh kỳ của đối phương mà lạnh giọng nói”

“Tiền bối chớ để lòng tham đi quá xa, mỗi viên Lãnh Ngưng Đan kia giá cả trên từ năm mươi vạn linh thạch trởlên. Uẩn Dương Chi tuy rằng cũng là thứ quý giá ít thấy nhưng theo giá thị trường cũng không vượt quá hai trăm vạn linh thạch đâu.”

Hắn tuy rằng rất muốn có cây Uẩn Dương Chi này nhưng cũng không để người ta lừa bịp, hét giá như vậy.

“Tối thiếu là bảy khỏa Lãnh Ngưng Đan địa phẩm thì Uẩn Dương Chi này lập tức về tay các hạ, nếu không đồng ý thì thôi.” Lão giả cao gầy suy nghĩ một chút rồi đẩy giá xuống một ít.

Sắc mặt Liễu Minh trở nên trầm ngâm, tuy lão giả này đúng là thấy hắn cần mà ép giá nhưng nếu bảo hắn buông bỏ Uẩn Dương Chi này thì cũng là chuyện không thể nào.

“Trên người ta chỉ có sáu khỏa Lãnh Ngưng Đan, thêm năm mươi vạn linh thạch nữa.” Liễu Minh lật tay lấy ra thêm một viên Lãnh Ngưng Đan và một cái túi da chứa đầy linh thạch.