Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 7






Trì Mục Dao thực sự ngủ rất sâu.
Trong khi Hề Hoài thì vẫn tỉnh.

Ở trong huyệt động tịch mịch như thế này, tiếng hít thở đều đặn của Trì Mục Dao cũng trở thành tiếng vang to, Hề Hoài còn cảm thấy được có bàn tay đang nắm lấy vạt áo của hắn.

Hắn cái gì cũng không dám nói, không dám quấy rầy, lặng lẽ chờ Trì Mục Dao tỉnh dậy.

Cực hạn kiên nhẫn của hắn suốt một đời đều đã thể hiện ở cái huyệt động này rồi.
Từ khi bắt đầu có ký ức, Hề Hoài đã không đêm nào ngủ tròn giấc.

Mà hình như cả Tu Chân Giới này đều dùng đả toạ điều tức thay thế cho giấc ngủ, thậm chí tới thời gian tắm rửa còn bị bọn họ tiết kiệm để dành tu luyện.

Thế nên rất hiếm khi Hề Hoài bắt gặp loại tu giả cần ngủ như Trì Mục Dao.
Hắn từng cho rằng mấy cái việc vụn vặt như thế này hết sức lãng phí thời gian, bây giờ tự dưng lại thay đổi suy nghĩ, bắt đầu đi ngưỡng mộ lý tưởng “ăn được ngủ được là tiên” của Trì Mục Dao.

Hề Hoài mỗi ngày đều bị Huỷ Long Diễm tra tấn, e rằng cả đời này được ngủ một giấc trọn vẹn đối với hắn cũng là chuyện xa xỉ.
Bởi vì hắn tỉnh, cho nên cảm nhận của hắn rất rõ ràng.

Hắn để ý được hơi thở của Trì Mục tự nhiên gấp gáp, sau đó lại thả lỏng người rồi dời chân mình ra, tay cũng buông lỏng vạt áo.
Khoé miệng Hề Hoài bất giác treo lên, cười không thành tiếng, giả bộ như không biết gì cả.
Một lúc sau, Trì Mục Dao mới mơ mơ màng màng tỉnh giấc, nằm trong chăn kéo kéo.
Hề Hoài chủ động hỏi han: “Vết thương đỡ đau hơn chưa?”
Trì Mục Dao hắng nhẹ một tiếng cho đỡ xấu hổ: “Ừm, so với ban đầu thì đỡ chút rồi, nhưng cũng chưa có khỏi hẳn.”
Dù sao cũng là thuốc bột loại thường, không thể khỏi hẳn trong nháy mắt được.
Trì Mục Dao điều chỉnh tư thế một chút, anh nằm sấp trên giường đá, tay chống cằm, ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy bóng tối.

Hề Hoài bị xích, chỉ có thể nằm ngửa.

Trì Mục Dao lại không thể nằm ngửa vì thương tích sau lưng.

Hai người một sấp một ngửa, lại đắp chung một chiếc chăn tránh rét.
Trì Mục Dao thỏ thẻ hỏi Hề Hoài: “Ta có thể chạm vào vết thương trên cánh tay ngươi lúc trước không?”

“Ừm.” Hề Hoài không hề cự tuyệt.
Trì Mục dao vươn tay, rón rén chạm chạm vào nơi vết thương ngày trước của Hề Hoài, lòng bàn tay dịu dàng mềm mại sượt qua da hắn.

Trì Mục Dao cảm thấy trên da có vẻ không để lại sẹo, cũng không khác gì lúc ban đầu.

An tâm rồi, anh thu tay lẩm bẩm: “Cũng tốt ghê, không có tăng sản.”
Hề Hoài khó hiểu: “Tăng sản cái gì cơ?”
“Ờ thì…chính là không có để lại sẹo.

Nếu như vậy thì vết thương sau lưng ta chắc cũng không có sẹo đâu nhỉ?”
“Thuốc bột của ngươi tuy hơi tệ, nhưng cũng có ẩn chứa một lượng linh lực nhất định, có tác dụng chữa trị nên không để lại sẹo đâu.”
Trì Mục Dao nghe xong thở phào nhẹ nhõm.
Hề Hoài đột nhiên cười, hắn hỏi: “Đệ tử Hợp Hoan Tông các ngươi không phải đều xú mỹ sao? Còn để ý vết sẹo làm gì?”
“Nói chung là khó coi.”
“Nhưng mà sẹo trên người ngươi cũng đâu có ai thấy…” Hề Hoài nói tới đây bỗng dừng lại một chút, suy nghĩ gì đó, rồi đột nhiên giọng điệu chuyển sang hầm hầm: “Đợi tới lúc ra khỏi huyệt động, ngươi sẽ song tu cùng với người khác sao? Vẫn là nam giới luôn hả?”
Trì Mục Dao lập tức lắc đầu phủ nhận: “Không có đâu!”
“Nhưng mà ngươi là đệ tử Hợp Hoan Tông.”
“Tám mươi năm trước ta đã là đệ tử Hợp Hoan Tông rồi còn gì? Mà ta có song tu với ai đâu!”
“Nhưng ngươi vì muốn sống mà cùng ta song tu còn gì?”
“Ủa? Cái này không phải cũng vì muốn cứu ngươi ra sao?”
“Vậy nếu sau này cũng xảy ra tình huống sinh tử giống bây giờ, ngươi sẽ lại song tu với người khác đúng không?”
Trì Mục Dao nghe hỏi câu này xong thì nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời: “Không biết nữa…”
Hề Hoài được nước lấn tới, hỏi dồn dập hơn: “Không biết là sao?”
Trì Mục Dao bắt đầu cảm thấy câu chuyện trở nên ngày càng hoang đường, đành trả lời: “Không lẽ số ta xui tới vậy.

Lần nào cũng bị bắt nhốt trong động rồi dựa vào tu luyện mới phá vỡ được cấm chế? Cho nên vấn đề này không cần nghĩ, nghĩ cũng không được lợi lộc gì.

Không thể nào lại xảy ra thêm lần nữa được!”
Hề Hoài lại là người cực kỳ cố chấp, hắn khăng khăng hỏi: “Nếu thật sự gặp lần nữa thì sao?”
“Nói không chừng…chắc là có đi.”
Hề Hoài nghe xong chỉ cảm thấy máu dồn lên não, nhưng không biết là tại làm sao.
Cáu kỉnh một lúc, hắn đột nhiên đề nghị: “Nếu lên tới Trúc Cơ kỳ rồi mà ngươi thấy thọ nguyên vẫn không đủ dùng, có thể tới Khanh Trạch Tông tìm ta.”
“Hả?” Trì Mục Dao nghe mà hết cả hồn, cũng không biết nên đáp lại thế nào.
“Ta có rất nhiều thiên địa linh bảo, có thể giúp ngươi độ lên tới Kim Đan kỳ, tới lúc đó lại có thêm năm trăm năm thọ nguyên.”
Trì Mục Dao nghe xong cười khúc khích, dường như không bận tâm lắm, gối đầu lên cánh tay tủm tỉm trả lời: “Thật ra sống được thêm hai trăm năm là ta thấy lời rồi, không mong cầu gì hơn nữa.”
“Nếu không muốn song tu với người khác thì đừng có miễn cưỡng…Tới tìm ta là được.”
Trì Mục Dao không hiểu ẩn ý của Hề Hoài, mà Hề Hoài cũng có rõ ràng gì đâu.

Anh chỉ trả lời: “Ta không có định cùng với ai khác song tu thiệt mà.”
Hề Hoài nghe tiếng Trì Mục Dao cười, tự dưng nổi hứng tò mò.

Hắn muốn biết Trì Mục Dao cười lên trông như thế nào.

Cũng có thể nói hắn tò mò rốt cuộc người này dung mạo ra làm sao.

Nhưng Hề Hoài không có nói huỵch toẹt ra, chỉ hỏi: “Trong túi trữ vật của ngươi có pháp khí chiếu sáng nào không?”
Trì Mục Dao có, nhưng anh không muốn lấy ra, càng không muốn Hề Hoài nhận diện được mình, biết mặt nhau rồi làm sao sau này đào tẩu được.

Vì vậy mà anh lắc đầu: “Không có.”
“Vậy ta dạy ngươi công pháp, có thể thắp một ngọn lửa, cũng tiện chiếu sáng huyệt động một chút.

Chứ ở đây tăm tối ngột ngạt quá!”
“Huyệt động kín như vậy, thắp lửa sẽ thiêu đốt dưỡng khí, dẫn tới tình trạng thiếu oxy.”
“…” Tên này đang nói tiếng người sao? Nghe chẳng hiểu gì cả!
Trôi qua một lúc lâu, Hề Hoài vẫn chưa từ bỏ ý định: “Vậy thắp lửa một chút xíu thôi, trong nháy mắt, ta sẽ giúp ngươi xem qua vết thương.”
“Không cần đâu mà, không việc gì đâu.” Trì Mục Dao lại nhẹ nhàng cự tuyệt.
Trì Mục Dao không cho hắn xem mặt, hắn đành ở trong đầu tự tưởng tượng ra rất nhiều dáng vẻ của Trì Mục Dao.
Đại khái sẽ là bộ dạng thiếu niên tầm mười bảy, mừoi tám tuổi, diện mạo thanh tú, dáng người gầy.

Vì Trì Mục Dao không mấy khi rời khỏi tông môn nên làn da hẳn là trắng nõn.

Trên cái lưng ngọc ngà kia bây giờ đã có một vết sẹo lớn.
Vậy còn lúc Trì Mục Dao tự mình bôi thuốc trong bóng tối sẽ trông thế nào? Hắn đột nhiên tò mò tới rạo rực, nóng lòng tự hỏi phải làm sao mới thấy được dung mạo của Trì Mục Dao.
Xui cho hắn Trì Mục Dao đã bắt đầu đả toạ vận công chữa thương, trên đùi còn đắp chăn.

Mấy lúc thế này Hề Hoài thường không dám quấy rầy, để yên cho anh an tĩnh.


Tu vi Trì Mục Dao thấp quá, phân tâm một chút thôi cũng có thể tẩu hoả nhập ma.

Sau mấy canh giờ, đợi Trì Mục Dao đả toạ xong, Hề Hoài mới có thể bắt chuyện.
Ai ngờ Trì Mục Dao vừa đả toạ xong đã vùi mình trong chăn, cuộn tròn người xuýt xoa: “Trời lạnh quá đi! Nửa khắc thôi ta cũng không muốn rời khỏi chăn nữa.”
Hề Hoài vẫn kiên trì dụ dỗ người ta, hắn nói: “Vậy nhóm lửa sưởi ấm chút nha!”
“Đã bảo với ngươi lửa sẽ thiêu đốt dưỡng khí, à ừm, chính là không khí.

Hết dưỡng khí thì chúng ta sẽ càng ngột ngạt hơn nữa.”
Hề Hoài vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Nhưng…”
“Được rồi.

Ta muốn ngủ.”
“Lại ngủ?”
“Ừm.

Mấy lúc thân thể không thoải mái ta lại muốn ngủ nhiều hơn một chút.”
Hề Hoài đành ngậm miệng, cũng đúng là Trì Mục Dao đang bị thương, cần nghỉ ngơi nhiều hơn bình thường.
*
Hề Hoài không ngu, hết dò hỏi lại dụ dỗ mấy bận đã hiểu người ta không muốn cho hắn xem mặt.

Hắn cảm thấy rất khó hiểu, mà có cố hỏi thì Trì Mục Dao cũng không chịu giải thích.

Mặc kệ hắn tự cáu kỉnh với chính mình.
Đúng là cái đồ không biết tốt xấu!
Không biết điều!
Không cho ta xem ta thèm xem chắc!
Cục tức này hắn nuốt không trôi được, phải tìm chỗ khác trút giận.

Thế là hắn trách móc: “Lúc tu luyện ngươi đừng có mà ư ư a a được không? Ngươi rên to quá phiền chết đi được!”
Trì Mục Dao đang chuẩn bị vào việc thì nghe Hề Hoài dặn vậy, mặt đỏ lừ như gấc, ở trong bóng tối lặng lẽ gật đầu.

Anh ý thức được Hề Hoài không thể thấy mình xấu hổ cỡ nào, vội vàng nói: “Ừ.

Ta biết rồi.”
Đây là lần đầu tiên hai người tu luyện lại sau đợt Trì Mục Dao bị thương.

Lẽ ra hiện giờ phải không có gì xa lạ với nhau nữa, nhưng lần này Trì Mục Dao làm chậm chậm thôi, cố gắng nhịn để không phát ra âm thanh gì.
Hề Hoài đang phối hợp tu luyện, đột nhiên ngửi được mùi máu tươi.

Mới đầu Hề Hoài nghi là vết thương sau lưng Trì Mục Dao nứt ra rồi.

Sau đó lại nhớ tới Trì Mục Dao vui mừng khoe lưng mình không lưu lại sẹo.

Sẹo còn không có thì lấy gì mà mà nứt ra? Hai người lại không phải tu luyện lần đầu, sao lại đổ máu chứ?
Hắn nhíu mày, xác định xem rốt cuộc là mùi máu ở đâu xông tới.

Đột nhiên hắn nghĩ ra: “Êh, đừng có nói là ngươi cắn rách môi rồi nha!”
Trì Mục Dao không nói gì, nhưng động tác chợt ngưng lại một chút.
Hề Hoài xem như xác định được nguyên nhân, vội nói: “Ngươi không cần phải cố chịu như vậy đâu.

Nhưng nhỏ tiếng chút là được…”
Nhưng Trì Mục Dao vẫn một mực yên lặng.
Mùi máu tươi vẫn còn phảng phất.

Trì Mục Dao đúng là một tên ngốc, ai lại đi cắn môi mình nát ra như vậy? Vết thương sau lưng vừa mới lành đây thì môi lại rách rồi.
Rốt cuộc nguyên nhân vẫn do hắn.

Hắn đâu có cố ý để mọi chuyện thành ra như vậy…
“A Cửu! A Cửu à! Ta nói rồi, ngươi không cần cố chịu đâu.

Ta thực sự không có cảm thấy phiền mà, ta chỉ là…”
Chỉ là…nghe tiếng thở gấp của Trì Mục Dao sẽ không thể chịu đựng nổi.

Tim đập loạn xạ, tâm trí cũng trở nên hỗn loạn.


Hề Hoài nghĩ nếu không nghe nữa thì sẽ cảm thấy khá hơn một chút, sẽ bớt cảm thấy thống hận gông xiềng này tới vậy.
Nếu hỏi hắn điều gì làm nhiễu loạn tâm trí hắn, hắn sẽ không ngần ngại mà đáp rằng đó là tiếng thở dốc của Trì Mục Dao.

Nhưng lời này hắn nói ra không được, ấp a ấp úng như gà mắc tóc, vô cùng bực bội.
Lúc này, Trì Mục Dao mới nhỏ giọng đề nghị: “Ta không có cố ý rên thành tiếng…Ta từ từ sửa có được không?”
Câu này hỏi ra làm tim Hề Hoài run rẩy.

Nhưng so với việc Trì Mục Dao cắn răng im lặng còn khó chịu hơn.
“Sửa làm gì?” Hề Hoài nắm chặt tay.

Trì Mục Dao đúng là ngốc tới mức hết chịu nổi.

“Ngươi làm như thế nào cũng được, lúc nãy là ta chọc ngươi thôi được chưa? Là ta không đúng.
“Thật không?”
“Ừm.

Tính ta vốn luôn thô lỗ, ngươi để ý làm gì!”.

Hắn cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Sau đó, Trì Mục Dao đã thôi cắn môi, nhưng âm thanh so với mấy lần trước đã nhỏ đi nhiều.

Lúc trước Hề Hoài không nói gì, Trì Mục Dao cũng không để ý.

Lần này bị người ta nhắc nhở, Trì Mục Dao cũng cảm thấy trước giờ hình như anh hơi quá đà.

Nhưng mà cái giá của việc chịu đựng chính là tu luyện xong rồi mà anh vẫn còn sụt sùi nghẹn ngào mãi chưa hết khóc.
Tu luyện xong, Trì Mục Dao lại dùng thuật tẩy rửa giúp cả hai sạch sẽ.

Anh khoác chăn lên người đả toạ nói: “Ta đả toạ hấp thu linh lực đây nha!”
“Ngươi lại đây đi.”.

Hề Hoài đột nhiên gọi Trì Mục Dao.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cho ta xem môi ngươi đi, có bị thương nặng lắm không?”
“Không bị gì đâu.

Ta không cần.”
“Ngươi cứ lại đây đi.

Ta muốn chạm vào nguơi một chút thôi, chỗ nào cũng được.

Lại gần chỗ tay ta đây này.”
Hề Hoài muốn chạm vào Trì Mục Dao một chút, chỉ một chút thôi, bất kỳ chỗ nào cũng được, hắn đột nhiên trở nên khát khao vô cùng.

Đầu ngón tay của A Cửu rất lạnh, cơ thể y cũng lạnh như vậy sao? Cánh tay của A Cửu chắc là nhỏ lắm.

Môi A Cửu ra sao? Mỏng hay là dày, liệu trên môi y còn đang chảy máu không?
Nhưng tất nhiên là Trì Mục Dao không đồng ý: “Không cần đâu!”
“Vì lẽ gì vậy?”
“Không cần là không cần vậy thôi.” Trì Mục Dao chẳng buồn để ý tới hắn nữa, bắt đầu đả toạ tu luyện.
Tác giả có điều muốn nói:
Nhân vật chính trong truyện khác hắc hoá: Người thân bị sát hại, người yêu bị tổn thương.
Công trong truyện của tôi hắc hoá: kiềm chế quá độ..