Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 359: Đồng Quy Vu Tận




Đánh đấm kiểu này khiến Thiên Long có cảm giác điên máu, rõ ràng hắn có thể nhàn nhã né chiêu thức, thế nhưng còn phải giả vờ trúng chiêu, cái cảm giác này không ai hiểu đâu, nó bức bối khốn khổ lắm.

Oành… oành…

Như một cơn gió, ba tên lưng hùm vai gấu đứng trên không trung dội quyền dội chưởng như mưa xuống quả núi Thiên Long đang bên dưới, phải gọi là lôi đình sát thương, khiến đất đá bụi mù bay tán loạn khắp một thiên địa.

~ Hắn xong thật rồi.

Trong suy nghĩ của tất cả mọi người hiện lên một câu đó, chiến đấu Thiên Long vượt qua tầm hiểu biết của bọn họ, sát thương không có, mạng nhỏ mong manh, nhưng thân pháp lại ảo diệu đến thái quá, trợ thủ có khác, tuy đánh không đau nhưng được cái chạy là nhanh.

~ Tới luôn…

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên xuất hiện. Trong cơ thể mọi người Thác Lạc Mễ dong binh đột nhiên chạy buốt sống lưng một năng lượng mát lạnh, năng lượng tỏa ra toàn thân giúp bọn họ đang mệt mỏi trở lên sung sức khi giữa trận chiến, những người bị thương nặng nề cũng nhanh chóng có thể thấy vết thương hở đang khép lại chóng mặt.

Vù vù…

Mọi người trợn hết cả mắt lên, họ thấy Thiên Long như một cơn gió chạy đông chạy tây truyền năng lượng hỗ trợ vào người bọn họ, nhưng rất nhanh mọi người hiểu ý sao Thiên Long thoát được tới đây, lá độn phù đang nhẹ nhàng rơi trong gió, đó là tấm giấy đã hết chức nghiệp, Thiên Long dùng độn phù chạy qua đây giúp mọi người một tay.

~ Haha….

Cả đám Dong binh của Thác Lạc Mễ cười rộ lên, bọn họ nhìn ba tên to béo đang hùng hùng hổ hổ xa xa dội sát thương xuống đống bụi đá, không nhịn nổi cười vang lên.

~ Phách…

Phía khác, Đao Phách đưa đao lên ngực nằm ngang, hắn nạt một tiếng từ thân đao bắn ra một quả cầu



Ngao….

Một tiếng rống lớn phát ra thu hút sự chú ý của mọi người, Hàn Mặc Tử không thể đánh lại Đao Phách, hắn không ngần ngại hóa yêu thân, một con Bạch Mã Dực Sư trắng toát, đầu mọc một sừng kim quang lấp lánh, uy áp uy thú tỏa ra khiến mọi người khó thở. Trên xương sống có một đôi bạch dực trắng toát, sải cánh dài tận ba trượng.

Đừng tưởng hóa yêu thân sẽ làm ảnh hưởng nhiều đến chiến đấu, tuy thân thể yêu thú không thể linh động bằng nhân thể, thế nhưng nó lại là một bảo giáp vô địch, loài Mã tộc có thiên phú tốc độ, nên hoàn toàn không coi trọng khuyết điểm yêu thân.

Phành…

Móng ngựa trực tiếp đánh nát một quang cầu bay đến, chấn động làm thiên địa rung lắc dữ dội, cao thủ chiến đấu quả thực đáng sợ.

Đao khách hầm hừ ánh mắt, hắn đột nhiên toát ra một tầng đao khí quanh thân, bản thân hắn như hòa nhập vào trời đất, hắn sử dụng tuyệt kỹ của bản thân, Đao Phách làm lên tên tuổi hắn.

Ù Ù Ù…

~ Mọi người mau bịt tai lại.

Lãnh đại tỉ hét lớn, chỉ có nàng mới biết chiêu thức đáy rương của Đao Phách lợi hại cỡ nào, năm xưa khi bị truy sát nàng đã từng nếm trải.

Từng âm thanh ù ù nổi lên, thiên địa gió thoảng cây lay một âm thanh vang liền không dứt, âm thanh của phách đơn giản nhưng lại chứa áo nghĩa diệt thế sâu xa.

Vù vù….

Lập tức tất cả yêu thú hai bên đội hình chui ngay về túi thú nang của chủ nhân chúng.

Thiên Long cũng không dại chơi ngu, hắn tản đi ma khí nơi tai, hóa hai tai thành ma khí đặc, đảm bảo một vụ nổ siêu tân tinh cũng không làm gì được hắn.

Thân thể Đao Phách toát lên mỗ cỗ năng lượng đao nghĩa, không hổ danh đao phách lừng danh, nếu hắn ở Nhân giới nhất định sẽ có một thế lực khủng bố dưới quyền hắn khai sinh, đại đao huyết sắc đột nhiên hóa thành một tấm vải đỏ, nó xé không gian lượn lờ quanh thân Đao Phách.

Phành….

Phành…

Phành….

Theo từng nhịp vỗ của Đao Phách, từ thân tấm vải bắn ra vô số mây mù màu đỏ, cảnh tượng không khác gì sương mù máu, âm linh lãnh khốc, từng đợt vỗ của Đao Phách, một luồng xung kích âm thanh vang vọng, dù cho mọi người đang cố dùng mọi biện pháp để che tai lại, nhiều người trực tiếp ngũ quan túa máu hai mắt trợn trừng chết đứng.

Hàn Mặc Tử hóa Bạch Mã Dực nhưng không ai biết. Hắn đang phải chịu một áp lực mạnh mẽ từ Đao Phách, từng đợt sóng vỗ Phách của Đao Phách, hắn là kẻ đứng đầu mũi xào đương nhiên là kẻ chịu hành hạ nhất, biết danh của Đao Phách không phải hắn dùng đao tinh diệu, mà hắn có thể dung nhập áo nghĩa đao đạo vào Phách, từng đợt phách đánh ra chứa đao ý vô kể, nó không đi vào tai, nó là đánh thẳng vào linh hồn, những kẻ có linh hồn yếu nhất định sẽ bị phách đánh nát linh hồn chết trong vô vọng vô lực chạy thoát.

Trên giang hồ Đao Phách có tiếng có tăm, không phải hạng xoàng mà có thể đụng đến hắn.

Thiên Long nghiến răng lập tức ngồi bằng vận chuyển Nhân Uân huyết mạch, xác thực tai chỉ là một phần nhỏ thôi, nhưng Phách là đánh vào linh hồn, Thiên Long hiện tại tuy linh hồn cường đại, nhưng là cường đại trong vài cấp độ thôi, vượt quá hắn vẫn toang như thường, vì thế cần trấn tĩnh bản thân.

~ Kim Mã Đỉnh Chi.

Biết bản thân đứng đầu sóng thần, Hàn Mặc Tử hắn toàn thân hóa thành một cơn phong lực, lấy sừng kim quang trên đỉnh đầu làm trung tâm, một lực lượng cường đại gấp ba trăm lần lực phóng tên lửa được tạo ra, thế nhưng cũng không thể phóng với tốc độ siêu âm, Hàn Mặc Tử phóng sừng tới Đao Phách với tốc độ 40km/h.

Ca Sát… Ca Sát…

Tiến được lại gần Đao Phách nhưng lại bất thành, liền bị ba phách âm đánh lùi ba trượng, cày nát đất đá dưới chân lên chỉ với một lần lùi.

~ Aaa….

Hàn Mặc Tử rống lớn, hắn dồn toàn lực, nhắm mắt nghiến răng bỏ qua mọi phòng bị, trực tiếp tạo ra một lực phóng khủng khiếp không thể đo lường, phóng một phát hết tốc đến Đao Phách.

Sụt…

Sụt…

Đao Phách không thể thu lại Phách một cách nhanh gọn, liền bị sừng của Hàn Mặc Tử đâm ngập qua tim, Nhưng hắn cũng đã kịp hóa Đao của hắn từ vải thành bản thể, đâm ngập đao vào ngực Hàn Mặc Tử.

Bịch…

Cả hai rơi từ không trung xuống, Hàn Mặc Tử hóa lại Nhân thể nhưng vết thương vẫn còn đó, nơi ngực từ yết hầu chạy xuống gần tới bụng một cái rãnh dài nhìn có thể xuyên qua sau, đại đao quá to.

Đao Phách bị đâm lủng tim, hắn một tay bịp lại vết thương thối lui mười trượng, quét mắt nhìn đám huynh đệ, hiện tại đội hình của hắn rơi vào hạ phong.

Tuy bị đâm lủng tim, chết là điều không thể khác hơn, nhưng mà một điều, sức sống của cao thủ Động Hư rất mạnh mẽ, cho dù toàn thân nát hết, nhưng vẫn còn cái đầu, họ vẫn có thể giết được thêm vài người, đó gọi là ra tay lần cuối.

~ Ba Kền Dong Binh chỉ cần một người sống cũng đủ dựng lại cơ nghiệp.

Đao Phách hướng mặt nhìn trời, hắn nói vu vơ làm mọi người trở lên lạnh hết sống lưng, trên trán hắn đã không còn cái ấn ký nào, nhưng mọi người vẫn cảm thấy nguy hiểm luôn rình rập quanh đây, không khí trở lên máu tanh chưa từng thấy.

Ù ù…

Thân thể Đao Phách đột nhiên xuất hiện tia sáng chói mắt, nó liền tục hút những tia sáng từ thiên địa vào thân thể Đao Phách, nhìn Đao Phách không khác một chân nhân tái tạo chúng sinh.