Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 138: 138: Thu Phục






Diệp Trân Y như giải tỏa thống hận ra tay không khoan nhượng, mà Hoa Tiểu Niếp cũng được có cơ hội ra tay tàn nhẫn.

Lạc Tú Hồng chỉ hoàn toàn bất lực, toàn thân đầy máu tươi, da thịt be bét, chốc lát liền im lặng, không kêu nữa.
Lúc này Diệp Trân Y mới bình tĩnh, dừng tay lại, nàng một lúc giải tỏa nỗi thống hận, mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đôi chút.

Nhưng thay vào đó là sự trống rỗng, nàng điên cuồng tu luyện chờ đến một ngày trả thù, nhưng nhẹ nhàng như vậy, đơn giản chỉ dựa vào nam tử kia, làm nàng cảm thấy không được hoàn toàn thỏa mãn.
" Nếu đã tốt hơn thì dừng đi… Ta còn có chuyện với nàng ta.

"
Dạ Khinh Ưu đứng dậy, bàn tay vuốt ve trên gương mặt của Diệp Trân Y, quẹt đi một vết máu.

Diệp Trân Y ngây người, nàng gật đầu, hôn lên má hắn một cái rồi chạy đi tắm.

Hoa Tiểu Niếp cũng run lên, nhường đường, cúi mặt không dám nhìn.
Dạ Khinh Ưu tập trung nhìn Lạc Tú Hồng, thủ chưởng vừa ra, Lạc Tú Hồng liền tỉnh lại, nàng mờ nhạt nhìn thấy hắn, tràn ngập vẻ điên cuồng.
" Dạ Khinh Ưu, ngươi có biết kết quả của mình sẽ thế nào không.

Thê thảm, cực độ thê thảm.

Hahaha… "
" Vậy sao.

"
Dạ Khinh Ưu không thèm để ý, hắn vươn tay xé toạc cổ áo phía trước, làn da thịt đỏ bét màu đã khôi phục thành làn da trắng mịn.


Lạc Tú Hồng run lên, cảm thấy không ổn, giãy giụa thân.
" Ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ muốn ta...!"
" Hừ, ta thèm vào.

"
Dạ Khinh Ưu cho nàng cái ánh mắt khinh bỉ, hắn chỉ tập trung nhìn vào dấu ấn ở giữa khe ngực, một dấu ấn có chữ Thất Ma ẩn hiện trên đó.

Dạ Khinh Ưu cười nhẹ, tiếu tiếu ngước đầu trông bộ dạng hỗn loạn của Lạc Tú Hồng.
" Xem ra ta đoán không sai, ấn ký này chỉ có người của Thất Ma Chi Tội mới có.

Ngươi quả nhiên là cận thần của Tà Thần.

"
" Ngươi làm sao biết… "
Lạc Tú Hồng ngước đầu nhìn hắn, ánh mắt ác liệt, Dạ Khinh Ưu không hề trả lời, hắn chuyển mắt, bóng đen bao trùm như muốn nuốt chửng nàng.

Lạc Tú Hồng thân thể bị bóp chặt, run rẩy, nhưng khuôn mặt vẫn cười tươi.
" Dạ Khinh Ưu, ta sẽ làm cho ngươi hối hận… "
" Hối hận sao.

"
Thấy nàng cười, Dạ Khinh Ưu xoay chuyển ý nghĩ, hắn lấy ra Nghịch Đảo Càn Khôn nắm chặt trong lòng bàn tay, vươn tới xuyên vào trong cơ thể của Lạc Tú Hồng, đặt nó trong đó.

Lạc Tú Hồng vẻ mặt thay đổi, thay vào tái nhợt.

" Là Cấm thư, ngươi đây làm sao có… "
" Nghịch Tâm cũng là nghịch… Ta xem ngươi càng hận ta, thì tương đương sẽ càng ưa thích ta.

Khi đó ta tha hồ hỏi những điều ta muốn.

"
Dạ Khinh Ưu lạnh nhạt đáp, thật ra hắn cũng không biết nhiều về Nghịch Đảo Càn Khôn, chỉ thử nghiệm một lần trên cơ thể nữ tử, xem thử kết quả thế nào.

Đột nhiên Lạc Tú Hồng rú lên, âm thanh quặn quại điên cuồng như tu la, từ trong người nàng thoát ra một cái bóng màu đen hình thành nên một Mị Ma.
Mị Ma này làn da xanh, khuôn mặt xinh đẹp không kém Lạc Tú Hồng, mang theo nét quyến rũ hấp dẫn nam giới, là một cái yêu tinh mê chết người.

Ngay cả Dạ Khinh Ưu cũng không nhận ra Mị Ma này đang trốn trong người Lạc Tú Hồng.
Mị Ma sau khi thoát ly thân xác Lạc Tú Hồng, mắt dữ dằn nhìn hắn, trong đó mang theo hằng lũ những cơn hận thù chất chứa.

" Ngươi được lắm, có thể ép ta ra khỏi cơ thể nàng… "
" Hóa ra ngươi chính là kẻ trốn trong cơ thể của Lạc Tú Hồng, điều khiển tâm trí và hành động của nàng.

Ta thật không ngờ đó...!"
Dạ Khinh Ưu nhanh chóng hiểu ra, nhìn Mị Ma trước mắt nhiều phần tán thưởng, có thể trốn kỹ như vậy, chứng tỏ nữ tử này không hề đơn giản.

Mị Ma cười khúc khích, ánh mắt sóng chuyển, vẻ xinh đẹp gợi lên, hình dáng hoàn mỹ dần hình thành, hiện ra trước mắt là cơ thể nóng bỏng, ngực to, eo nhỏ, mông nhô, chỉ dựa vào việc nhìn nàng có thể khiến nam nhân bất chấp điên cuồng vồ vập.
" Nếu ngươi thích thì đến đây… Ta sẽ nói cho ngươi.

"

Giọng nói của Mị Ma như khúc nhạc du dương, mê hoặc điên đảo, nhưng Dạ Khinh Ưu lại không có bị nàng mị hoặc, hắn tiến đến một bước, dưới chân Mị Ma xuất hiện màn tối bao trùm cơ thể nàng, lôi nàng nhấn chìm vào trong màn đêm.

Dù đã chuẩn bị, nhưng Mị Ma cũng không thể phản kháng, run lên sợ hãi.
" Dừng lại… Đừng kéo ta xuống, đây rốt cuộc là thứ gì.

Không có ám hệ công kích nào như vậy, chẳng lẽ là… "
Nói đến câu sau, trong mắt Mị Ma hiện lên hoảng sợ, sau đó bị Dạ Khinh Ưu nhốt lại.

Hắn tạm thời chưa giết nàng, chỉ tạm thời giam cầm, về sau nàng ta còn có chỗ hữu ích.

Xử lý xong Mị Ma, lại chuyển hướng qua Lạc Tú Hồng, lúc này dáng vẻ của nàng giống như cũ vậy, nhưng nhìn càng nhiều thêm vẻ ngây thơ và thánh thiện.

Xem ra Nghịch Đảo Càn Khôn còn thay đổi khí chất trên người nàng.
Hoa Tiểu Niếp hoảng sợ, nàng không ngờ vừa chứng kiến một chuyện khó tin như vậy.

Trong chốc lát, Hoa Tiểu Niếp vẫn chưa thể tiêu thụ hết những gì xảy ra, Dạ Khinh Ưu bây giờ mới chú ý đến nàng, lạnh nhạt nói.
" Giờ ngươi muốn đi đâu thì cứ đi, ta không cản.

"
" Không, ta muốn ở lại.

"
Hoa Tiểu Niếp giật mình, nàng tự nhiên lại không muốn rời đi, dĩ nhiên trong lòng vướng mắc món nợ với hắn.

Dạ Khinh Ưu liếc nhìn nàng, hắn quay lưng bước đi, chỉ nói.
" Ta giao mọi chuyện cho Phượng Thiên Nhã trông coi, có gì thì ngươi cứ đến tìm nàng.

"
Nói xong, hắn chợt nhớ gì đó, liền mới đem ra Dị Giới Châu, thả đám nữ nhân ra ngoài, Phượng Thiên Nhã không hề cảm thấy ngoài ý muốn, mỉm cười nhìn những gương mặt mới.


Hoa Tiểu Niếp thì hết hồn, nhìn dung mạo những nữ nhân kia, hết thảy đều vượt trội nàng, trong lòng nảy sinh cảm giác tự ti.
Dạ Khinh Ưu thở ra một hơi, hắn giao Phượng Thiên Nhã phân phó, còn bản thân thì bước ra khỏi phi thuyền, chỉ mang theo Linh Lung, cũng vì nha đầu này nháo đòi đi theo.

Đại lục mới, tạo cho hắn cảm giác quái lạ, hình như lại sắp có chuyện xảy ra.
Diệp Trân Y vừa mới tắm gội sạch sẽ, tắm cả nước hoa thơm phức, nhưng Dạ Khinh Ưu đã đi mất.

Nàng hiện ra thất vọng, đắng chát cười, lại nhìn thấy một đám nữ nhân xa lạ, lần nữa hết hồn.

Nàng trước kia vừa xuất quan đã phải làm quen với tỷ muội mới, nhưng hình như vẫn không quen, lần này lại thêm vài người, tuy là có người quen biết, nhưng lại không có thân thiết.

Nhưng khi chuyển mắt thấy Tần Tử Tô, nàng mới ngoài ý muốn chạy đến bên cạnh, nắm lấy tay Tần Tử Tô.
" Tử Tô, hóa ra ngươi vẫn còn sống sao...!"
" Phu nhân là ai vậy? "
Tần Tử Tô bị nắm lấy tay sợ hãi rút tay ra, dường như muốn tránh né, Diệp Trân Y há miệng định nói gì đó nhưng Phượng Thiên Nhã đã nhanh chóng giải thích.

Nàng sau đó mới hiểu ra, thở dài lại dẫn Tần Tử Tô vào phòng, hiếm khi nàng nhìn thấy người quen, nếu quả thật không nhớ được, thì cũng đành thôi.
Lạc Uyên Đại Lục nằm trên Lục Uyên Tinh Cầu, ngoài Lạc Uyên Đại Lục ra còn có một Bắc Uyên Đại Lục cũng là một thượng vực nằm song song cách nhau bằng một đại hải Hắc Uyên.
Mỗi nữ nhân của hắn, trên người đều có ấn ký hắn để lại, cho nên muốn tìm các nàng không hề mấy khó khăn.

Xuất hiện tại Lạc Phong Thành, xem như thủ phủ náo nhiệt và sầm uất nhất Lạc Uyên Đại Lục, người người qua lại tấp nập, mỹ nữ anh tài, công tử tiểu thư đi đầy đường.
Có thể xuất hiện tại đây đương nhiên thân phận vô cùng cao quý, đặc biệt lần này lại là đợt tuyển sinh của tam đại học viện nổi danh trong Thượng Vực.
Nói đến tam đại học viện, đã có truyền thừa từ lâu, tuyển chọn tân sinh xuất sắc từ khắp các nơi.

Yêu cầu thiên phú, ngộ tính cực cao, tuyển chọn cực kỳ gắt gao.
Cũng nhờ vào danh tiếng tam đại học viện này, mà Lạc Uyên Đại Lục cũng vô cùng nổi danh, thường xuyên tập trung các thế lực lớn tề tựu.
Đặc biệt, điều quan trọng nhất là lần này tam đại học viện mỗi bên được năm trăm danh ngạch tham gia Vạn Vực Chi Tranh.