Ma Y Độc Phi

Chương 145: Lam Hạo Thần hiện thân




Edit: susublue

Mấy người lặng lẽ tới gần một căn nhà gỗ cạnh vách núi đen, bốn phía tối đen như mực, bọn họ đều thay trang phục dạ hành, cảnh giác nhìn chằm chằm chung quanh.

Bạch Vũ Mộng ngừng lại, yên tĩnh nằm úp sấp quan sát tình huống, chung quanh nhà gỗ có mấy người đang tuần tra, nhưng bọn họ đều buồn ngủ, những người này không hề cảnh giác, chỉ sợ ở đó có mai phục.

Xem nơi giam giữ lơi lỏng như vậy, Bạch Vũ Mộng nhíu mày, cô luôn cảm thấy bên trong có âm mưu, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nheo mắt lại nhìn qua khe nhỏ ở cửa sổ phòng.

Tuy rằng bên trong có ánh đèn mờ mờ, nhưng đại khái vẫn nhìn ra được, Bạch Vũ Mộng thầm kêu một tiếng không tốt, trúng kế rồi.

"Hiên, Vô Trần, hai người nhanh chóng dẫn mọi người chạy đi." Bạch Vũ Mộng nhanh chóng lên tiếng nhưng vẫn chậm một bước, chung quanh đã bị đèn đuốc sáng trưng bao vây.

Bạch Vũ Mộng hung hăng nhăn mày lại, sao cô lại ngu như vậy, nên sớm biết đây là một cái bẫy, dựa vào năng lực của Lam Hạo Thần thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện.

Nam Cung Vô Trần cũng nhăn mày lại, cùng Bạch Dật Hiên bảo vệ Bạch Vũ Mộng thật tốt, nhìn đám người trước mắt, dự cảm xấu càng lúc càng nhiều.

"Ha ha, thì ra đường đường là Bạch Vũ Mộng cũng sẽ có ngày này, Vũ nhi, chắc em cũng không ngờ đến có một ngày mình sẽ bại dưới tình huống như vậy!" Một giọng nam âm trầm vang lên phía sau đám người.

"Thế nào, Tôn Hình, anh rất đắc ý sao, tôi thua trong tay anh hai lần, có phải anh có cảm giác đạt được thành tựu không!" Bạch Vũ Mộng chế giễu nhếch môi.

Sắc mặt Tôn Hình trầm xuống, đẩy người trước mặt ra, nhìn cô gái xem trước mắt tuy rằng bản thân bị vây hãm nhưng vẫn không hề lo sợ, ánh mắt liền run rẩy.

Bỗng nhiên, anh lại nở nụ cười, "Vũ nhi, chúng ta đánh cược đi, được không?"

"Đánh cược? Không có hứng thú!" Bạch Vũ Mộng lạnh lùng từ chối, Tôn Hình co rút khóe miệng, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc mở miệng: "Em sẽ đồng ý, không muốn nghe thử xem chúng ta sẽ đánh cuộc gì trước sao?"

Bạch Vũ Mộng cúi mặt, không nói chuyện nữa, Tôn Hình thấy cô không nói chuyện, diendaffllequysdoon nên mở miệng nói thắng: "Chúng ta thử đánh cược xem Lam Hạo Thần có dám mạo hiểm vì em không."

Tôn Hình nói xong, Bạch Vũ Mộng liền kinh ngạc ngẩng đầu lên, phía sau Lam Thiển Hề cũng không dám tin: "Anh nói vậy nghĩa là anh tôi vốn không sao?"

"Hừ, tên đó thật sự rất tốt nhưng đợi lát nữa có còn tốt hay không thì không ai biết được." Tôn Hình nở nụ cười khát máu, mắt đầy vẻ điên cuồng.

"Sẽ không, anh ấy nhất định sẽ không đến, Tôn Hình, lần này anh đã tính sai rồi, Lam Hạo Thần nhất định sẽ không đến, anh ta sẽ không liều mạng vì một người không quan trọng như tôi." Bạch Vũ Mộng tự giễu nhếch miệng, đầy tự tin mở miệng nói.

Khóe mắt Tôn Hình co giật, có vẻ hơi nghi ngờ, do dự xem có nên tiếp tục hay không, nhìn thoáng qua mặt cô bình tĩnh, đột nhiên anh thấy không dám khẳng định.

Bạch Vũ Mộng tinh tế quan sát biểu cảm của Tôn Hình, nhìn anh có chút hoài nghi, như vậy là đủ rồi, nếu Lam Hạo Thần có đến thì cô cũng có cơ hội để chạy trốn.

Nhưng mà anh, sẽ đến sao...

"Hừ, đừng nghĩ là tôi đang đùa giỡn, đừng cho là tôi không biết, Bạch Vũ Mộng, cô là người đầy mưu mô, lời nói của cô ai biết được câu nào là thật, câu nào là giả." Tôn Hình đột nhiên nhổ nước bọt, giơ lên súng lục lên, họng súng tối đen như mực nhắm ngay vào người Bạch Vũ Mộng.

Bạch Vũ Mộng bước lên ngăn cản: "Tôi nói này, có phải anh bị bệnh không, không chiếm được liền muốn phá huỷ, đầu óc không bình thường sao."

Tôn Hình hoàn toàn tức giận: "Tôi muốn phá huỷ cô thì sao, tôi đối xử với cô tốt như vậy, nhưng cô đối xử với tôi thế nào, tìm được một người đàn ông tốt hơn là có thể đá tôi đi."

"Tôn Hình, anh có tốt hay không thì tự mà hiểu lấy, tôi nghĩ anh phải hiểu rõ hơn ai hết, lúc trước là ai phản bội ai trước, bây giờ lại đổ hết tội lên người tôi sao." Bạch Vũ Mộng tức giận nở nụ cười.

"Cô..." Tôn Hình bỗng nhiên không nói nên lời, trong lòng hung ác, khẽ cắn môi, động thủ bóp cò súng.

Bạch Vũ Mộng cẩn thận nhìn, đẩy Bạch Dật Hiên đang chắn trước mặt ra, chuẩn bị lắc mình tránh thoát phát súng trí mạng này, nhưng vừa xoay người đã rơi vào một vòng ôm ấm áp.

"Lam Hạo Thần, sao anh lại tới đây?" Bạch Vũ Mộng sốt ruột mở miệng, cố gắng kiềm nén sự vui sướng kích động trong lòng, bây giờ cô thật sự rất muốn bổ đầu anh ra xem trong đó có cái gì mà lại dám tới đây.

Biết là có nguy hiểm còn dám đến, có phải anh thật sự không sợ chết không!

"Tôi không sao!" Trả lời ngắn gọn như trước, giọng điệu lạnh như băng, nhưng lại dịu đi rất nhiều, mơ hồ còn có thể nghe ra sự tức giận.

"Lam Hạo Thần, anh đã xuất hiện rồi, Vũ nhi, tôi nói không sai mà, không ngờ anh ta lại si tình như vậy, thật sự đến đây một mình." Tôn Hình chậc chậc hai tiếng, vẻ mặt hèn mọn mở miệng.

Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng đẩy Lam Hạo Thần ra, cười nói: "Thế nào, anh ấy đã đến đây rồi anh lại bắt đầu không vừa lòng sao?"

Tôn Hình muốn cắn răng, anh quả thật rất khó chịu, nhìn thế nào cũng vẫn cảm thấy người đàn ông trước mắt này chướng mắt, anh cho rằng anh ta sẽ không đến, không ngờ lại thật sự mò đến đây.

"Ừ, tôi đang suy nghĩ làm cách nào để đưa đôi uyên ương số khổ này xuống hoàng tuyền đây, ai nha, thật là phiền toái, thật lãng phí tế bào não, hay là tự bản thân các ngươi chọn đi!" Tôn Hình nở nụ cười tà ác.

"Sao? Vậy nếu như chúng ta không chọn thì sao?" Lam Hạo Thần nhẹ nhàng nhíu mày, chân nhẹ lui về phía sau.

Nam Cung Vô Trần dừng lại, giả bộ không quan tâm phủi phủi quần áo, tỏ vẻ đứng xem kịch vui, hứng thú nhìn khuôn mặt của vặn vẹo Tôn Hình.

Ngay khi bọn họ đang nói chuyện thì Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng che trước mọi người rồi lén lút lui từng bước ra phía sau, mọi người phối hợp rất ăn ý, dien*dafnle3;quysdo0n giống như không có chuyện gì xảy ra.

"Quên đi, ta cũng hết nhẫn nại rồi, cho các ngươi chết một cách đơn giản đi, một phát súng sẽ bớt rất nhiều việc." Tôn Hình đột nhiên không kiên nhẫn mở miệng.

Đúng lúc này, mọi người đứng sau lưng Lam Hạo Thần cử động, cùng đánh về những hướng khác nhau, thuộc hạ của Tôn Hình đang vây quanh họ cũng nhanh chóng bị đánh bại.

"A, không hổ là Lam Hạo Thần, ở dưới mí mắt của tôi mà còn có thể động thủ, lên!" Tôn Hình vung tay lên, khóe miệng nở nụ cười, lạnh lùng đứng nhìn.

Lam Hạo Thần kéo Bạch Vũ Mộng cùng mọi người chiến đấu, vẫn còn cố muốn đánh lén Tôn Hình, không hề luống cuống tay chân.

Bạch Vũ Mộng giao hết người phía sau lưng cho Lam Hạo Thần, cùng hắn cùng vai sát chiến, gió lạnh trên núi nổi lên thổi vào mặt có chút đau, giống như dự báo đêm nay sẽ là một đêm không ngủ.

Lúc này đã gần đến giữa khuya, có một đám người từ một nơi bí mật gần đó chạy tới phía này, bọn họ che giấu hơi thở rất khá, cho nên khi đến gần đó mới bị phát hiện.