Ma Y Độc Phi

Chương 94: Ôn dịch




Edit: susublue

Lam Hạo Thần thấy kỳ quái đi tới cửa, muốn đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy một đội binh lính bên cạnh đi tới.

"Các ngươi đang làm gì?"

Lam Hạo Thần nhíu mày: "Chúng ta muốn vào thành thăm người thân, nhưng vì sao cửa thành lại đóng chặt?"

"Các ngươi vẫn nhanh chóng quay về đi, tòa thành này đã bị cách ly, bên trong xuất hiện ôn dịch, hiện thời đã chết rất nhiều người rồi, có lẽ người thân của các ngươi cũng đã sớm mất!" Trưởng thị vệ cảm thán.

"Mặc kệ sống chết thế nào, chúng ta đều muốn đi vào xem một cái, ngươi để chúng ta vào đi, mặc kệ kết quả như thế nào, đều là chúng ta tình nguyện đi vào!" Bạch Vũ Mộng thoáng mệt mỏi nói.

Bây giờ đã xảy ra ôn dịch, triều đình lại hạ lệnh phong thành, không biết có thái y ở trong đó không, hoặc là tiếp tế đồ đến, có lẽ phụ hoàng biết, nhưng cũng bất lực.

Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần, thấy được quyết định giống nàng trong mắt hắn, diễn(D@fnll3]quysdo0n dù sao bọn họ cũng không gấp, đây là con dân Lam Tường quốc, hai người không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết ở trước mắt mình được.

Trưởng thị vệ có chút do dự nhìn hai người, nói thật, bản thân cũng bị lòng hiếu thảo của bọn họ cảm động, nhưng, bên trên đã có lệnh, không cho ai ra vào.

Bạch Vũ Mộng thấy bọn họ do dự, cũng không tính khiến họ khó xử, lấy lệnh bài ra vào cung mà Lam Ngạo Thiên cho nàng ra, những người đó vừa thấy, đều bị dọa choáng váng, nhanh chóng quỳ xuống.

Vốn dĩ lần này không muốn bại lộ hành tung, nhưng không có cách nào khác, đến lúc đó nói là bọn họ quyết định ra ngoài du ngoạn, vừa đúng lúc gặp được chuyện này, nên ra tay giúp đỡ là được.

Trưởng thị vệ dè dặt cẩn trọng hỏi: "Không biết cái vị đại nhân giá lâm, đã đắc tội, xin các vị đại nhân không để bụng."

"Đây không phải là Chiến Vương và Chiến Vương phi sao?" Đột nhiên có một tiểu binh lầm bầm lầu bầu, may mắn hắn đã nhìn thấy bọn họ bọn họ lúc đại hôn, vẫn khó mà quên, vừa rồi cảm thấy có chút quen thuộc, không ngờ là bọn họ.

Trưởng thị vệ kinh hồn táng đảm quỳ xuống, không biết nên làm cái gì mới tốt, sao Chiến Vương và Chiến Vương phi lại tới nơi này?

"Ngươi đứng lên đi, chúng ta vi phục xuất tuần, nơi này đã có bệnh dịch, nên chúng ta ở lại xem thử, hiện tại đưa chúng ta vào trong đi!" Lam Hạo Thần lạnh lùng mở miệng.

Trưởng thị vệ nhanh chóng dẫn đường, sau khi vào thành, tình huống bên trong vô cùng thê thảm, nơi nơi đều là người chết và tiếng khóc, thậm chí có tiểu hài tử chết rất thê thảm.

Bạch Vũ Mộng đưa cho đám người Thu Hằng Duệ một viên thuốc, tạm thời chỉ có thể phòng ngừa nhiễm ôn dịch, nhưng đây không phải là biện pháp lâu dài.

"Phụ thân, phụ thân đừng rời khỏi ta, mẫu thân, phụ thân không cần ta nữa..." Đột nhiên nghe thấy tiếng khóc đau thấu tim gan.

Bạch Vũ Mộng đi qua, liền nhìn thấy một tiểu hài tử bẩn thỉu ôm một người mà cơ thể đã sớm lạnh ngắt khóc thút thít.

Bạch Vũ Mộng có chút đau lòng đi qua: "Tiểu đệ đệ, ngoan, đừng khóc nữa được không, phụ thân của ngươi ở trên trời sẽ luôn đi theo ngươi!" Vừa nói vừa lấy khăn ra lau mặt cho hắn.

Tiểu hài tử và mẫu thân của nàng đều kinh ngạc nhìn Bạch Vũ Mộng, còn tưởng là tiên nữ từ chín tầng mây đến cứu bọn họ, thân thể run rẩy, nói không ra lời.

Lam Hạo Thần nhìn tình cảnh này, trong mắt đầy sự sủng nịch.

Hốc mắt một đám binh lính phía sau đã ươn ướt, bọn họ vốn cho rằng, những người có địa vị cao đều khinh thường nói chuyện với người thấp hơn mình, nhưng hôm nay, lại thấy được Chiến Vương phi bình dị gần gũi.

"Tiên nữ, bồ tát, cầu ngươi cứu chúng ta, cầu ngươi cứu chúng ta!" Mẫu thân nam hài đột nhiên có chút kích động quỳ xuống trước mặt Bạch Vũ Mộng.

Bạch Vũ Mộng hơi sững sờ, sau đó nhanh chóng nâng bà ấy dậy, nhưng mọi người nghe được động tĩnh, đều vọt tới bên này, không ngừng dập đầu.

Trưởng thị vệ có chút bất đắc dĩ nhìn những người trước mắt: "Các vị, hai vị này là Chiến Vương và Chiến Vương phi, bọn họ nhất định sẽ giúp các ngươi, các ngươi về trước đi được không?"

Mọi người đều không ngờ người tôn quý như thế lại vào đây để giúp bọn hắn, có chút không dám tin ngây người tại chỗ.

"Các vị, chúng ta đã đến đây, thì nhất định sẽ giúp các ngươi, hiện tại, các ngươi đều trở về trước đi, đốt hết tất cả những đồ mà người nhiễm ôn dịch đã từng sử dụng qua." Bạch Vũ Mộng nói với mọi người.

Sau đó xoay người nhìn trưởng thị vệ: "Từ thị vệ, phiền người tìm một chỗ nào đó lớn một chút, sau đó cách ly người bị nhiễm ôn dịch và người chưa bị nhiễm ra!"

Từ thị vệ nhìn Bạch Vũ Mộng sắp xếp đâu vào đấy, Lam Hạo Thần cũng không có chút dị nghị, liền làm theo, trong lòng càng kính trọng vị Chiến Vương phi này.

Những người khác cũng đều cảm tạ hoàng ân đi làm chuyện được giao phó.

Bạch Vũ Mộng nhìn thoáng qua Mộ Túy Tình: "Tình Nhi, trước tiên chúng ta cần phải quan sát một chút, nếu ta đoán không sai, chúng ta có thể dùng thuốc của bệnh đậu mùa để chữa ôn dịch này."

Mộ Túy Tình gật đầu, không nói gì thêm.

"Vũ nhi, muội có biện pháp chữa ôn dịch sao, từ xưa đến nay, ôn dịch đều không có cách chữa." Thu Hằng Duệ có chút không hiểu dò hỏi.

Bạch Vũ Mộng gật đầu, không nói thêm nữa, dưới ánh mắt sùng bái của mọi người kéo Lam Hạo Thần rời đi, mà Lam Hạo Thần vẫn luôn cười ấm áp như vậy, Mộng Nhi của hắn, luôn thông minh, xinh đẹp như vậy!

Bạch Vũ Mộng vừa về tới phòng mà Từ thị vệ sắp xếp cho bọn họ, liền bắt đầu ngồi ở trước bàn trầm tư suy nghĩ, nàng không dám khẳng định phương pháp kia có tác dụng hay không, nhưng hiện tại chỉ có thể thử một lần.

"Thần, ta muốn đi thăm dò bệnh tình của dân chúng một chút!" Bạch Vũ Mộng dè dặt cẩn trọng nhìn Lam Hạo Thần nói, nàng sợ hắn sẽ không đồng ý, dù sao nếu không cẩn thận cũng sẽ nhiễm ôn dịch.

Không ngờ Lam Hạo Thần lại cười an ủi: "Mộng Nhi muốn đi thì đi thôi, nhưng, không thể rời khỏi ta nửa bước!"

Bạch Vũ Mộng có chút kinh ngạc khi nghe thấy câu nói của hắn, nhưng lại nhanh chóng bình thường trở lại, cho tới bây giờ Thần đều biết mong muốn của nàng, diễn[d@fn<lle3;quysdo0n cũng luôn cố gắng thực hiện những gì nàng muốn.

Bạch Vũ Mộng kêu Mộ Túy Tình, dù sao đều là người hiện đại, mọi người cùng nhau thương lượng sẽ tốt hơn.

Đi ở trên đường, đã không còn không khí trầm lặng như vừa rồi, nhưng vẫn không ngăn được không khí tuyệt vọng, Bạch Vũ Mộng cau mày đi về phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Vũ nhi, nếu không sai, thì dùng thuốc của bệnh đậu mùa là có thể trị, nhưng, phải làm thế nào để bọn họ tin tưởng chúng ta, dù sao, từ trước cho tới bây giờ ôn dịch đều không có thuốc chữa khỏi." Mộ Túy Tình có chút lo lắng nói.

"Bọn họ không có cơ hội lựa chọn, không phải sao, dù sao đều phải chết, không bằng thử một lần."

Đang nói, gặp phải một nam tử mặc quan phục đi đến, vẻ mặt tiều tụy không chịu nổi, vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, đi về phía bọn họ.

"Chiến Vương, Chiến Vương phi, không biết hai vị giá lâm, không có tiếp đón từ xa, mong rằng không trách tội, nhưng, trong thành đã đầy ôn dịch, mời Chiến Vương và Chiến Vương phi rời khỏi đây ngày nào sẽ tốt ngày đó" Nam tử có chút lo lắng khuyên nhủ.

"Ngươi là Huyện lệnh của thành này?" Bạch Vũ Mộng hơi nhíu mày hỏi.

"Đúng, hạ quan họ Triệu, Vương gia, Vương phi, mời theo hạ quan đến trạm dịch trước."

"Vương phi đã nghĩ ra phương pháp chữa khỏi ôn dịch, hiện tại, ngươi cứ dựa theo mệnh lệnh của Vương phi mà chuẩn bị, không được chậm trễ!" Lam Hạo Thần nhàn nhạt mở miệng.