Mặc Mạch

Chương 79: Cuộc sống (06)




Nói tóm lại, cuộc sống trong trường đại học của Tào Trạm mới đầu cũng chẳng đẹp đẽ như hồi học trung học, dù sao xã hội đại học phức tạp hơn nhiều lắm, chẳng cần tốn bao nhiêu công sức đã đập tan Utopia mà Khôn Kiền đã khổ công gầy dựng.

Tào Trạm mặc dù khuyết tật về trí lực, nhưng không ngốc tới nỗi chẳng phân biệt được sự thay đổi cùng khác biệt của hoàn cảnh xung quanh, bản tính của cậu vốn không thích nói chuyện với người xa lạ, ban đầu im lặng cùng xa cách có thể khiến người ta cảm thấy e dè, nhưng theo số lần trao đổi dần nhiều, chung quy sẽ bị người khác phát hiện vấn đề thiếu hụt bẩm sinh của cậu.

Quan hệ giữa người và người có đôi khi phức tạp thế đó, lúc ở Khôn Kiền, chỉ có mỗi Tưởng Thiên Hà ức hiếp cậu, nhưng đến khi vào đại học, người duy nhất có thể giúp cậu lại cũng chỉ có mỗi Tưởng Thiên Hà.

Cũng may chuyên ngành điêu khắc ngọc chủ yếu là lên lớp học lý thuyết, giao tiếp giữa các sinh viên với nhau cũng không nhiều đến nỗi sinh ra hiện tượng bạo lực học đường, nhưng Tào Trạm lại bị cô lập xa lánh, đến nỗi có lần vì trở về hơi muộn mà bị khóa cửa nhốt bên ngoài phòng ký túc xá.

Đầu óc cậu không thể hiểu rõ rất nhiều thứ, nhưng chí ít cậu hiểu được một điều, cái gì gọi là ác ý.

Những lời đồn đãi giữa các bạn học cùng lớp, vô số những ánh mắt thăm dò tìm hiểu hoặc là ghét bỏ khó chịu, những lúc lên giảng đường chẳng ai muốn ngồi bên cạnh cậu, khi trò chuyện cứ luôn bị người khác ngắt lời xen ngang, hay những lúc tập luyện chưa bao giờ được phân chia nguyên liệu tốt, đa số đều là phế liệu bị người khác chê bai bỏ lại, thậm chí bởi vì biết hoàn cảnh gia đình của cậu giàu có mà bị lợi dụng, vay tiền không muốn trả, hoặc mượn đồ của cậu xài rồi chẳng bao giờ trả lại, mấy việc thế này xảy ra như cơm bữa.

Tào Trạm từng lén gọi điện thoại cho Tưởng Thiên Hà, vừa khóc nức nở vừa nói, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu: “Tớ đâu có làm chuyện gì xấu đâu, tại sao bọn họ lại ghét tớ như vậy?”

Tưởng Thiên Hà cũng chẳng dạy cho cậu những đạo lý sáo rỗng, rằng bởi vì “Xã hội này vốn là thế đó” hay “Đây mới chính là hiện thực”, thay vào đó cậu chàng cúp thật nhiều giờ học bên trường mình chạy sang với Tào Trạm, đến nỗi dần dà ai cũng biết bên chuyên ngành điêu khắc ngọc có một vị sinh viên bàng thính nghiệp dư.

Tào Trạm về sau hay chuyện cũng có hơi ngại ngùng xấu hổ, bảo Tưởng Thiên Hà trở về lo học đi, đừng để ảnh hưởng đến tốt nghiệp.

Tưởng Thiên Hà ngược lại không để tâm lắm: “Tiếc là Lâm Mộ không có ở đây, nếu không kiểu gì nó cũng làm như vậy.”

Tất nhiên không chỉ Tưởng Thiên Hà thôi, nhóm các đàn em cả trai lẫn gái dù là giai đoạn khẩn trương gấp rút nhất của lớp 12 cũng ráng dành ra một chút thời gian ghé thăm Tào Trạm. Mạc Hiểu Hiểu và Lý Tử thì khỏi nói, dính nhau như hình với bóng, còn Lục Nhung thì dẫn theo Trần Mỹ Hoa.

Tổ hợp bọn họ có hai người bởi vì vẻ ngoài khá đặc biệt, nên vừa đến cửa học viện đã khiến cho khá nhiều người bu xem.

Trí lực của Trần Mỹ Hoa còn chậm chạp hơn cả Tào Trạm, nhìn thấy cậu lập tức hô gọi “Mê Mang” mấy tiếng liên tục. Mạc Hiểu Hiểu bởi vì trời nóng nên mặc quần short để lộ cả đùi, cũng thoải mái bày ra chi giả của mình, chẳng thèm bận tâm tới ánh mắt đánh giá của người xung quanh.

Tưởng Thiên Hà thấy bọn họ đến liền tặc lưỡi, cười nói: “Đội hình hoành tráng dữ.”

Lý Tử liếc nhìn đối phương một cái, bình tĩnh đáp: “Phải để đám người nào đó tận mắt chứng kiến, nếu không cứ tưởng mình là ánh sáng là tia chớp là thần thoại, cứ đu mãi trên cao thì sao.”

Cô bé này từ đó tới giờ vẫn luôn mặt lạnh mà miệng độc, nói lời này nói cũng không nhỏ tiếng, đám sinh viên đứng xung quanh cơ hồ ai cũng nghe thấy, có mấy người ngày thường vẫn luôn dẫn đầu trong việc cô lập xa lánh Tào Trạm nghe xong lập tức đen cả mặt, nhưng lại e ngại Lục Nhung với Tưởng Thiên Hà tướng tá cao to cường tráng như hai cái cột nhà, hoàn toàn không dám bước lên đôi co hay gây chuyện.

Tào Trạm nhìn thấy bọn họ cả người đều toát ra vui sướng, khăng khăng nhất định phải dẫn bọn họ đến căn-tin của học viện mỹ thuật mình ăn cơm, hết lòng cam đoan vừa ăn ngon lại còn rẻ.

“À, để tớ đi giao bài tập trước đã!” Tào Trạm bỗng sực nhớ ra chuyện này, cậu nhóc lên đại học rồi cơ mà cũng chẳng thay đổi gì so với lúc trước, cảm thấy mỗi ngày đều nên làm cho xong bài tập được giao, bởi nên chỉ cần gặp phải các buổi học cần thực hành liền kiên trì ngồi đục đẽo suốt ngày, hoàn toàn chẳng lề mề lười biếng như mấy tên sinh viên khác.

Tưởng Thiên Hà kề sát đầu lại gần hỏi: “Là bài tập của Phương đại sư hả?”

Tháng trước Tào Trạm vận may rớt trúng đầu, được Phương đại sư xem trọng, quyết định thu nhận làm đệ tử. Nên cứ đến cuối tuần là buổi sáng học ở trường, tới chiều sẽ phải đến xưởng điêu khắc của Phương đại sư làm học việc, luyện tay nghề, hai ngày cuối tuần đều ngâm mình ở nơi đó, ấy vậy mà lại giải quyết được một phần vấn đề bị bạn bè cô lập ở trường.

“Tớ được xài máy rồi!” Tào Trạm vô cùng kích động khoe ra, sau đó lấy mấy món tạo hình thô mà mình làm ra cho mọi người xem.

Dương chi bạch ngọc phẩm chất kết cấu càng quánh đặc càng mềm mại lại càng thượng hạng, mặt ngọc nhẵn nhụi mà ôn nhuận. Theo lý mà nói thì dùng máy điêu khắc cùng với dùng tay cảm giác hoàn toàn không giống nhau, những người mới học nghề đa số đều sẽ dùng một ít vật liệu thừa để luyện tập điêu khắc tìm cảm giác, rất hiếm khi trực tiếp dùng máy móc để điêu khắc nguyên liệu phôi thượng hạng.

Tào Trạm lấy từ trong túi nhung của mình ra một khối vật liệu nho nhỏ, kích cỡ tuy không lớn lắm nhưng là một khối dương chi bạch ngọc nguyên vẹn, một mặt được điêu khắc hình dạng đóa sen, vẫn còn hằn lại mấy dấu khắc màu đen chưa kịp dùng sáp chà bóng.

Đám người Tưởng Thiên Hà bên này đương nhiên không hiểu nhiều lắm về mấy thứ kia, chăm chú nhìn hồi lâu cũng chẳng rặn ra được lời khen ngợi nào.

Tào Trạm hết sức cẩn thận cất khối ngọc kia vào, cũng không bận tâm lắm bạn bè mình có hiểu hay không: “Lát nữa tớ phải giao cho sư phụ, còn đợi sư phụ cho điểm nữa.”

Tưởng Thiên Hà nghe vậy có chút nghẹn lời: “Ổng cũng đâu phải mở lớp dạy học, còn chấm điểm tác phẩm nữa hả?”

Tào Trạm vẻ mặt hết sức nghiêm túc đáp lại: “Sư phụ dữ lắm luôn đó, điểm mà không đạt chuẩn là bị mắng cho coi, lần trước Trương sư huynh lỡ điêu khắc cái đầu con khỉ hơi méo một chút thôi mà bị sư phụ mắng đến són ra quần luôn!” Cái câu ‘són ra quần’ này cũng là do Trương sư huynh tự mình hình dung, Tào Trạm chỉ học theo thuật lại thôi.

“…” Lý Tử cau mày, có hơi lo lắng hỏi, “Ông ấy có mắng anh không?”

Tào Trạm chớp mắt mấy cái, vô cùng đương nhiên nói: “Có chứ, sư phụ không hề coi tớ là một đứa ngốc, đối xử với mọi người đều bình đẳng như nhau, ai điêu khắc kém đều bị mắng hết.” Nói xong lại ngẫm nghĩ một chút, giống như tự thấy cách nói này của mình có vấn đề, vội vàng sửa lại, “Mà, mà cũng phải thôi, tại tớ hơi ngốc mà.”

Mọi người: “…”

Tào Trạm vội đến rịn cả mồ hôi trán: “Không phải như vậy, sư phụ cũng không có mắng nhiều lắm đâu, nhưng cũng không phải không mắng, tức là mọi người ai cũng đều bị mắng như nhau, như nhau hết á!”

Đám người kia chưa ai từng có kinh nghiệm bị danh sư nhận làm đệ tử, cơ mà nhìn vẻ mặt của Tào Trạm rất vui sướng không giống như giả vờ, bọn họ cũng không muốn nói ra mấy lời làm đối phương nhụt chí, chỉ có thể bóng gió xa xôi vài câu, ám chỉ Mê Mang nếu như có xảy ra ‘va chạm tay chân’ (đánh đòn này kia) thì nhất định phải nói cho người lớn biết, không được giấu diếm gạt mọi người.

Mê Mang nghe vậy hết sức ‘mê mang’ nói: “Đâu có đánh nhau đâu mà va chạm, sư huynh sư tỷ ai cũng tốt hết á, còn giúp tớ lựa vật liệu nữa.”

Lục Nhung thở dài, cuối cùng làm một câu tổng kết: “Đợi có dịp bọn tớ sẽ ghé thăm cậu.”

***

Lời của Lục Nhung đương nhiên không phải chỉ nói suông mà thôi. Lâm Mộ nhân dịp trở lại tham gia lễ kỷ niệm thành lập của Khôn Kiền, tranh thủ về sớm vày ngày rút thời gian chạy tới xưởng điêu khắc của Phương đại sư kia, cả một đám lập đội kéo nhau đi hết sức hoành tráng, thoạt nhìn cứ như đi gây sự không bằng.

“Không cho nghỉ hè luôn, Mê Mang phải ở chỗ đó làm, cả tuần làm năm nghỉ hai.” Tưởng Thiên Hà có vẻ hơi thành kiến suốt dọc đường đi cứ lải nhải miết, “Hên là còn phát tiền lương, nếu không có khác gì thuê lao động trẻ em đâu!”

Lục Nhung nghe tới đây không kềm được ngắt lời: “Mê Mang lớn rồi, không thuộc độ tuổi lao động trẻ em.”

Tưởng Thiên Hà tự có lý của riêng mình: “Như nhau cả, chỉ số thông minh của cậu ấy chỉ bằng đứa nhỏ, vậy tức là lao động trẻ em rồi.”

Lâm Mộ thì không khắc nghiệt tới như vậy: “Mê Mang ở đó học nghề thì ở lại càng lâu càng tốt chứ sao, như vậy mới học được nhiều, biết được nhiều, có câu cần cù bù thông minh đó thôi.”

Tưởng Thiên Hà: “Dạo trước tác phẩm của cậu ấy đoạt giải, mọi người cũng thấy mà đúng không, trên tin Wechat từng đăng đó, tuy không phải giải thưởng to tát gì cho lắm, nhưng hiện tại người ngoài ai cũng gọi cậu ấy là Tào tiểu sư phụ rồi.”

Lục Nhung ngẫm nghĩ một lát, nói: “Theo lý mà nói thì trong giới thủ công mỹ nghệ, học viên đại diện cho xưởng mình đi thi đấu, đa số đều là dùng con dấu của sư phụ, đến cả tên cũng chưa chắc được đề nữa, nhưng Phương đại sư không làm như vậy, ông ấy viết tên của Tào Trạm luôn.”

Tưởng Thiên Hà nghe vậy há miệng, giống như đến bây giờ mới ngộ ra điều này, khẽ cau mày, có hơi nghẹn lời không đáp lại được

Lâm Mộ vỗ đùi một cái, nói: “Thôi đừng băn khoăn nữa, tới đó rồi sẽ biết thôi.”

Tô Châu có tầm hai ba con phố chuyên buôn bán ngọc thạch quy mô lớn khá là nổi tiếng, có phố Thập Toàn nằm trong nội thành, bên Quang Tiền là quảng trường Việt Hải. Xưởng ngọc của Phương đại sư tọa lạc ở gần cuối phố Thập Toàn, bao gồm một loạt các mặt tiền cửa hàng, trên cao có treo một cái chữ ‘Bảo’, còn bên dưới là tên tiệm.

Phóng mắt nhìn toàn cái phố này, cũng chỉ có duy nhất nơi này dám trực tiếp treo tên cùng ngọc ấn làm bảng hiệu. Đám người Lâm Mộ đứng phía trước cửa tiệm to lớn tràn ngập khí thế, cảm giác dưới chân giống như đang lơ lửng.

Vẻ kiêu ngạo hùng hổ của Tưởng Thiên Hà mới nãy lúc trên xe đã sớm biến mất tăm mất tích, cậu chàng run giọng hỏi: “Chúng… Chúng ta đi… đi vào hả?”

Lâm Mộ thở hắt một hơi: “Chứ không lẽ giờ quay đầu đi về?”

Cũng chỉ có mỗi Lục Nhung mặt mày vẫn bình tĩnh, hôm nay cậu dẫn theo cả Trần Mỹ Hoa, bà nội lúc này đang tò mò quan sát cửa tiệm trước mắt, sau đó vô thức vươn tay tính đẩy cửa vào.

Lục Nhung không kịp ngăn bà lại, cửa đã bị đẩy ra, bên trong có một người đang ngồi cạnh khay trà gỗ gụ, có vẻ như đang pha trà, đối diện ngồi một người khách, cả hai đều đồng loạt quay đầu nhìn sang.

Người pha trà khá lớn tuổi, trên mũi đeo mắt kính, từ đầu đến chân cực kỳ giản dị, gương mặt nhìn có vẻ như rất hay nổi giận, bằng chức là dấu hằn giữa hai đầu lông mày rất rõ ràng, lúc này đang lạnh lùng nhìn đám bọn họ.

“Tìm ai?” Người nọ hỏi.

Lâm Mộ giật mình phản ứng, bình tĩnh đáp: “Cháu tìm Tào Trạm.”

Người nọ nhướng mày, thái độ cẩn trọng hẳn ra, hỏi lại: “Cậu là cái gì của nó?”

Lâm Mộ: “Cháu là bạn cậu ấy.”

Người nọ lại đánh giá Lâm Mộ một lát, sau đó lướt qua nhìn Tưởng Thiên Hà với Lục Nhung, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên người Trần Mỹ Hoa, mặt mày trầm ngâm một lát, bỗng khẽ hô lên một tiếng: “Mỹ Mỹ?”

Bà nội thấy người xa lạ kêu tên mình, không lên tiếng đáp lời, lúc này bà cảm giác có hơi sợ hãi, cả người rụt ra sau lưng Lục Nhung trốn tránh. Người nọ giống như hiểu được cái gì, khẽ ngước cằm chỉ về phía trên lầu: “Mê Mang ở trên lầu, lên đó tìm đi.”

Lại nhắc nhở thêm một câu: “Coi chừng đụng phải đồ đạc đấy, lỡ mà làm rơi vỡ, Mê Mang ký hợp đồng bán thân ở đây suốt đời cũng không đủ bồi thường đâu.”

Lâm Mộ: “…”