Mặc Nhiễm

Chương 29: Phiên ngoại 3: Khổ tận cam lai




Mắt nhìn người khác đều nhi nữ song toàn, mình nỗ lực nhiều năm như vậy bụng đều không động tĩnh gì, Mộ Dung Hiên nằm nghiêng ở trên giường, vuốt bụng bằng phẳng của mình, ở đây đã từng cũng có sinh mệnh tới, mà thôi, mệnh định sẵn không nên quá cưỡng cầu, một lòng từ lâu ở ngày qua ngày thất vọng cũng lạnh xuống…

Tần Ẩn tắm rửa xong, nhào tới trên người Mộ Dung Hiên, lúc, nhào tới Mộ Dung Hiên trên người, “Hiên nhi, chúng ta đêm nay lại cố gắng một chút?”

“Ngủ đi!” Mộ Dung Hiên kéo chăn đắp kín, nhắm mắt lại.

Tần Ẩn thấy vậy, thở dài, ở bên tai Mộ Dung Hiên nói, “Hiên nhi, hài tử sẽ có.”

“Ừ” thanh âm nhẹ không thể nghe thấy.

  • ··



Mộ Dung Hiên cả người thay đổi mệt mỏi ăn không vào vật gì vậy, cả ngày buồn ngủ, không chút tinh thần, đối cái gì đều không nâng nổi hứng thú, người cũng mắt thường có thể thấy được đã ốm đi, cái này làm Tần Ẩn đau phá hủy, ngày ngày nghĩ biện pháp đùa Mộ Dung Hiên, làm đồ ăn ngon cho Mộ Dung Hiên.

Mộ Dung Hiên nhìn Tần tam công tử đã từng chẳng bao giờ xuống trù phòng, hôm nay có thể làm đầy một bàn thức ăn hắn thích, nhìn khuôn mặt hắn cũng gầy gò không ít, thở dài, kéo qua hắn, thấy trên tay vết thương thật nhỏ, thở dài, gắp thật nhiều thức ăn ở trong bát Tần Ẩn, “Ăn nhiều một chút.”

Tần Ẩn cũng gắp một ít thức ăn cho Mộ Dung Hiên, cười nói, “Ừ, ngươi cũng ăn nhiều một chút.”

Mộ Dung Hiên bưng bát lên, đồ ăn mới vừa phóng tới bên miệng, liền cảm thấy buồn nôn, lập tức nghiêng đầu nôn, trong dạ dày không vật gì, vẫn cảm thấy buồn nôn mãnh liệt, Mộ Dung Hiên hận không thể đem ngũ tạng lục phủ đều phun ra ··· sợ đến Tần Ẩn vọi vàng vỗ lưng Mộ Dung Hiên, phái người đi tìm đại phu đến, Mộ Dung Hiên nôn xong, viền mắt đều đỏ, khóe mắt mang theo nước mắt, vô lực tựa ở trong lòng Tần Ẩn, thở hổn hển ···

Tần Ẩn đau lòng đút Mộ Dung Hiên uống một chút nước, đem Mộ Dung Hiên nhẹ nhàng đặt lên giường, người trong lòng trọng lượng nhẹ bỗng trát đau lòng của Tần Ẩn.

Đại phu tham mạch một hồi cau mày một hồi thở dài, nhìn Tần Ẩn kinh hãi, “Phu thân thể người vốn không sai, nhưng thời gian mang thai nhưng không qua nổi hành hạ như thế, thì là ăn không vào cũng muốn ăn nhiều một chút, không phải hài tử dinh dưỡng đâu tới? Hiện nay, phụ thể và hài tử lỗ lã đều rất lớn, nên hảo hảo điều dưỡng mới là ··· “

Mộ Dung Hiên khuôn mặt khiếp sợ, tịnh không có nghe rõ đại phu nói, chỉ là không được tin hỏi, “Ta mang thai?”

“Đúng vậy, đều hơn ba tháng đi, phu nhân làm khó không biết, hài tử quá khuyết thiếu dinh dưỡng một chút không hiện mang thai, phụ thể cũng rất vô lực, tiếp tục như vậy, hài tử sẽ gặp nguy hiểm ···” đại phu nhứ nhứ thao thao nói xong một đống lớn, liền thấy Tần Ẩn và Mộ Dung Hiên ôm đầu khóc rống, “Cái này, chỉ cần nuôi thật tốt, sẽ không xảy ra vấn đề gì ···” đại phu còn tưởng rằng là mình hù dọa hai người bọn họ, nhanh lên an ủi ···

“Là, cẩn tuân lời dặn của đại phu.” Hai người nín khóc mà cười, thưởng đại phu thật nhiều ngân lượng.

Hai người đều rất coi trọng hài tử này, vì hài tử, Mộ Dung Hiên cho dù ăn không vào vật gì, cũng thường xuyên buộc mình ăn, cho dù ăn xong đều nôn hết, Tần Ẩn nhìn Mộ Dung Hiên ghé vào bên giường nôn lợi hại, rất vô lực, “Hiên nhi, ăn không vào liền đừng ăn.”

Mộ Dung Hiên nôn xong, hư nhược nói, “Như vậy sao được, ăn nhiều một chút hài tử nhiều ít đều có thể hấp thu điểm.” Sắc mặt tuy rằng rất tái nhợt, khóe miệng lại mang theo cười, cả người nhưng thật ra rất vui vẻ, vì hài tử, hắn cam nguyện ăn bất kỳ đau khổ nào.

Tần Ẩn bất đắc dĩ nhờ Thanh Y của Thần Y cốc nhờ giúp đỡ, lão Cốc chủ đi du ngoạn, đem Thần Y cốc giao cho Thanh Y, cũng không dung Thanh Y từ chối, Thanh Y cả ngày lẫn đêm ở  người thừa kế, tưởng sớm ngày đem Thần Y cốc giao ra, lúc nhận được thư rất là hài lòng, lập tức chạy tới Tần phủ.

Có Thanh Y bang trợ, trạng huống Mộ Dung Hiên chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, cuối cùng cũng nhiều ít có thể ăn một chút gì, sắc mặt cũng hồng nhuận không ít. Cái này thai tới không dễ, Mộ Dung Hiên cực kỳ cẩn thận, cơ bản nằm trên giường tĩnh dưỡng, rất sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tuy rằng Thanh Y nhiều lần kiến nghị nên hoạt động nhiều mới dễ sinh, nhưng Mộ Dung Hiên tình nguyện sinh sản trắc trở cũng không muốn hài tử có cái gì ngoài ý muốn, thấy Mộ Dung Hiên cẩn thận đến tận đây, Thanh Y cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ là ở lúc Mộ Dung Hiên bụng, phối hợp ghim kim cộng thêm khiến hai người thỉnh thoảng làm chuyện phòng the, kích thích sản khẩu mở.

Thanh Y cũng rất hy vọng đứa bé này có thể bình an sinh hạ, năm đó ở dưới tình huống như vậy tự tay đón tử anh cũng là nỗi đau cả đời nàng, vì có thể để cho Mộ Dung Hiên an sinh, Thanh Y đặc biệt dựng một chỗ để đứng sinh, một lan can cao đến ngang ngực Mộ Dung Hiên, để Mộ Dung Hiên đến lúc đó bám ở phía trên dùng sức, đại khái hai bên vai dài, từ trên cao treo hai dải lụa, có thể kéo, hai bên trái phải còn có một cái ghế mang theo tựa lưng để trên đường nghỉ ngơi, đồ dùng sinh sản đầy đủ mọi thứ.

Bụng Mộ Dung Hiên đã đủ tháng, tứ chi như trước tinh tế, thời gian mang thai sở khổ cực bổ đi vào dinh dưỡng đều bị hài tử hấp thu sạch sẻ, Tần Ẩn rất là yêu thương, nhìn eo thon của Mộ Dung Hiên lại mang theo một cái bụng lớn như vậy, Mộ Dung Hiên quả thực rất vui vẻ hài tử hấp thu dinh dưỡng hấp thu tốt như vậy, nhất định sẽ rất khỏe mạnh.

“Không sai biệt lắm liền hai ngày này đi, tận lực ăn nhiều một chút gì, có thể lại nhiều một chút thì cố đi nhiều một chút.”

Thanh Y chẩn xong mạch, ban đêm  Mộ Dung Hiên liền phát động, Tần Ẩn cảm thụ được bụng dưới tay cứng rắn thoáng cái giật mình tỉnh giấc, liền thấy Mộ Dung Hiên, cau mày, trên mặt mang tế tế mồ hôi hột, Tần Ẩn cũng không có đánh thức Mộ Dung Hiên, chỉ là mềm nhẹ xoa bụng của hắn, muốn cho hắn có thể có nhiều thời gian ngủ hơn, đến rồi sau nửa đêm, Mộ Dung Hiên vẫn bị đau tỉnh, ánh mắt nửa tỉnh nửa mê nhìn Tần Ẩn.

“Hiên nhi, ngươi đây là muốn sinh, đừng sợ ta đi kêu Thanh Y.”

Mộ Dung Hiên thoáng cái níu lại Tần Ẩn, “Đừng ··· ừ ··· còn sớm ··· chờ ngày mai lại kêu đi…” Tần Ẩn vừa nghĩ, trở lại trên giường ôm Mộ Dung Hiên, lúc đau, liền xoa bụng Mộ Dung Hiên, hôn miệng Mộ Dung Hiên nói một chút việc phân tán sự chú ý của hắn, lúc không đau để Mộ Dung Hiên ngủ thêm một lát, cả đêm cũng cứ như vậy chịu đựng qua…

Ngày thứ hai Thanh Y tới, Tần Ẩn đang ở đút Mộ Dung Hiên ăn cái gì đó, Mộ Dung Hiên buộc mình ăn thật nhiều, vì một hồi có thể có đầy đủ thể lực sinh hạ hài tử, Thanh Y kiểm tra một chút và Tần Ẩn cùng nhau đem Mộ Dung Hiên đỡ vào sinh thất, “Ngươi trước đỡ hắn đi nhiều đi một chút, hài tử xuống nhanh hơn.”

Thanh Y ở một bên chuẩn bị, Tần Ẩn đỡ Mộ Dung Hiên ở bên cạnh đi, cùng với nói là đi không bằng nói là lê từng bước, bụng Mộ Dung Hiên đã rất trụy, chân đã không thể khép lại, cứ như vậy di chuyển, một chút cật lực lê, “Tần ca, ngươi thích nam hài hay nữ hài.”

“Hiên nhi sinh, nam hài nữ hài ta đều thích.”

“Ta cũng hiểu được dù nam hài hay nữ hài, khỏe mạnh là tốt rồi ·· ừ ···” Mộ Dung Hiên đột nhiên ôm bụng thân thể nghiêng về trước, Tần Ẩn vội vàng tiếp được, Mộ Dung Hiên ghé vào trong lòng Tần Ẩn nức nở, hai chân không ngừng run rẩy, dưới thân tích tích lịch lịch chảy ra nước “Thanh Y, Hiên nhi vỡ nước ối.”

“Tẩu tử ngươi liền ghé vào trên lan can, nương lan can dùng sức, muốn nghỉ ngơi liền lôi hai cái vải này từ từ ngồi xuống nghỉ một lát, ca ngươi liền ở bên cạnh nhìn tẩu tử, vuốt eo hắn, giảm bớt một chút gánh vác của phần eo.” Tần Ẩn vội vàng học ở bên người Mộ Dung Hiên một chút một chút vuốt hông của Mộ Dung Hiên.

“Tẩu tử, một hồi đau, ngươi hãy dùng lực, nín thở, từ từ dừng lực dài.” Thanh Y kiểm tra một chút tình huống, vỗ chân Mộ Dung Hiên tách ra hai bên.

“Ừ ···” Mộ Dung Hiên hít sâu một hơi, khuôn mặt đều nghẹn đến đỏ bừng, hai đấm nắm chặt, ghé vào trên lan can hướng dưới thân đưa khí lực, “Hắc ~ “

“Lại lần nữa”

“Ừ ~ a ~ hô ··· không được ··· ta không sinh được···” Mộ Dung Hiên dùng vài lần lực, hài tử đi xuống dưới, nhưng không bao lớn tiến triển.

“Đừng nóng vội, trước nghỉ một lát. Uống nước.” Thanh Y và Tần Ẩn cẩn thận đỡ Mộ Dung Hiên ngồi xuống, Mộ Dung Hiên uống một chút nước, bụng lại bắt đầu đau, lôi vải ở dưới sự trợ giúp của Tần Ẩn giùng giằng đứng lên.

“A ····” Mộ Dung Hiên từng lần một số chết dùng sức, rốt cục thấy được hy vọng, đầu của đứa bé để ở tại sản khẩu, “Tẩu tử nỗ lực lên, sắp xong rồi.”

Mộ Dung Hiên cười cười, hít sâu một hơi, nâng lên hơi nghiêng chân, “A a a ····” liều mạng đem đầu của đứa bé nặn ra bên ngoài cơ thể.

Đầu hài tử sau khi đi ra, tiến triển thong thả, đến rồi chạng vạng đều còn chưa có đi ra, Mộ Dung Hiên từ lâu mệt không được, đã không thể ngồi xuống đứng lên, tựa ở trong lòng Tần Ẩn nghỉ tạm, hai chân mở rộng, đứng đều chết lặng, Thanh Y vừa nhìn tình huống không tốt.

“Tam ca, ngươi ôm chặt tẩu tử.” Trực tiếp hai tay đắp lên trên bụng của Mộ Dung Hiên, hung hăng áp đi xuống, Mộ Dung Hiên bộc phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể không ngừng trượt, hai chân mở rộng uốn lượn cứ như vậy ngã vào trong lòng Tần Ẩn phối hợp dùng sức.

“A a a a ···” Thanh Y vững vàng tiếp nhận trẻ con, Mộ Dung Hiên lực kiệt, bị Tần Ẩn đỡ đến trên ghế.

“Đem con ôm cho ta xem” Thanh âm khàn khàn suy yếu lại không giấu được chờ mong và vui sướng, “Thật là đẹp mắt” Mộ Dung Hiên ôm chặt hài tử trong lòng, Tần Ẩn ôm Mộ Dung Hiên, như là chiếm được thỏa mãn lớn nhất trên đời.