Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1210: Bắt Đầu Sử Dụng James






- -----
Chương 1213: Bắt đầu sử dụng James.

“Ngưỡng mộ quá.”
Sinh sống ở một chốn thiên đường thế này, không có áp lực về mọi mặt, sống tự tại như một vị thần tiên, không bị gò bó là điều mà Mộ Thiển ngưỡng mộ nhất.
Nhưng đáng tiếc, cô không hề thuộc về nơi này.
“Mặc dù ở đây không cần phải lo về việc ăn uống, nhưng tôi vẫn cảm thấy bên ngoài tốt hơn.”
Hàn Đống uống rượu trái cây, đặc sản của Ẩn Tộc, cảm khái nói: “Mặc dù ở đây tiêu sái tự tại, địa phương rất lớn, nhưng cũng chỉ là một nước nhỏ, cũng lắm chỉ to bằng ba lần Hải Thành, không thú vị gì cả.”
Nghe thấy anh ta nói như vậy, khóe môi Mộ Thiển nhếch lên, không nói gì.
Nhìn bữa trưa thịnh soạn trên bàn, Mộ Thiển không muốn ăn.
Không phải bởi vì thức ăn ở đây không ngon, mà là trong lòng cô có rất nhiều chuyện suy nghĩ, khiến tâm trạng cô nặng nề, sao còn khẩu vị ở ăn cơm chứ? Đặc biệt là lúc này cô đang ở trên tầng, chị gái ruột của cô Thượng Quan Tuyết ở ngay dưới tầng.
Từ nhỏ đến lớn, cô hoàn toàn nghĩ cô là trẻ mồ côi, chưa từng nghĩ tới mình có ba, mẹ và chị gái.
Một người phải chịu đựng nhiều chuyện như vậy, nhưng ai có thể biết khi cô muốn sống một cuộc sống bình tĩnh đơn giản, những người thân mà cô đã mong đợi mười mấy năm này đột nhiên xuất hiện, cho cô áp lực vô cùng lớn.
“Uống chút canh đi.”
Cảm thấy sắc mặt của Mộ Thiển không tốt lắm, Mặc Cảnh Thâm cũng không ép Mộ Thiển ăn cơm, mà lại múc cho cô một bát canh đầy, đưa cho cô: “Canh bồ câu, để em bồi bổ thân thể.”
“Em không có khẩu vị.”
Mộ Thiển phất tay, uống một hớp nước lọc trên bàn.
Ba người ngồi trên tầng ăn một lúc, sau khi ăn xong bữa trưa thì xuống dưới tầng thanh toán.

Khi Hàn Đống thanh toán, Mộ Thiển đứng trong đại sảnh tầng một, nhìn toàn bộ đại sảnh, không hề thấy bóng dáng của Thượng Quan Tuyết.
Mặc Cảnh Thâm biết Mộ Thiển đang nghĩ cái gì, cũng biết cô đang lo lắng cái gì, anh nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình: “Em ngồi xe cả một buổi sáng chắc cũng mệt rồi, anh đưa em đi nghỉ ngơi nhé.”
“Vâng.”
Ba người bước ra khỏi khách sạn, trực tiếp đi thẳng đến khách sạn cao cấp đã đặt phòng.
Đặc điểm kiến trúc Ẩn Tộc là gác xép, cao nhất chỉ có năm tầng, không có thang máy, phòng cách rất phục cổ, khiến người ta cảm thấy thư thái khi đắm mình trong đó.
Nhưng thân phận của Mộ Thiển lại không giống, việc ở đây khiến cô lúc nào cũng cảm thấy căng thẳng, sợ hãi.
Trở về phòng, Mộ Thiển rửa mặt, rồi nằm trên giường nghỉ ngơi.
Người có thai rất dễ buồn ngủ, cô nằm một chút là ngủ luôn.
Mặc Cảnh Thâm đắp chăn xong cho cô thì quay người rời khỏi phòng.
Bên cạnh là phòng của Hàn Đống.
Mặc Cảnh Thâm gõ cửa, Hàn Đống mở cửa: “Boss?”
Anh ta cung kính gọi một tiếng, lui về sau mấy bước, mở cửa phòng ra.
Mặc Cảnh Thâm đi vào, đứng trong phòng khách, hỏi: “Thế nào rồi, tìm được Bạc Dạ chưa?”
“Vẫn chưa.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Hàn Đống lắc đầu: “Người mà tôi cử ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa tra được bất kỳ manh mối gì cả.


Nếu như tôi không đoán sai… Bạc Dạ nhất định là bị người khác bắt đi, tình huống...!vô cùng nguy hiểm.”
Bạc Dạ có thân thủ rất tốt, người bình thường căn bản không thể lại gần.
Nhưng năm sáu ngày sau khi anh ta đến Ẩn Tộc, người đã biến mất không còn tăm tích, nhưng thể đã bốc hơi khỏi thế giới vậy.
“Lần cuối cùng anh ta xuất hiện ở đâu?”
Mặc Cảnh Thâm chỉ cảm thấy sự việc không đơn giản, nhưng đây là Ẩn Tộc, có rất nhiều chuyện anh không thể nắm giữ được.
“Người được cử đi điều tra không hề tìm thấy giám sát của Bạc Dạ, chắc là bị người có địa vị ở Ẩn Tộc động chân động tay rồi.

Người vẫn còn đang điều tra, Boss đừng quá lo lắng.”
Nói không lo lắng, nhưng thật ra Hàn Đống đã có chút lo lắng rồi.
Đây là Ẩn Tộc chứ không phải là Hải Thành.
Người của Ẩn Tộc đều không có hảo cảm với người bên ngoài, hơn nữa luật pháp của Ẩn Tộc không hề bảo vệ cho người bên ngoài.
“Cử thêm người, tiếp tục tìm.”
“Vâng.”
Hàn Đống gật đầu.
Khuôn mặt cúi thấp khẽ nâng lên, ánh mắt lóe lên nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm, mím môi, có chút khó xử nói: “Mấy năm gần đây người xâm nhập vào Ẩn Tộc không hề nhiều.

Chuyện này rất khó xử lý.”

Bây giờ người ngoài đến Ẩn Tộc, không có bất kỳ người nào có thể ở được trên hai năm.
Cho nên cho dù sắp xếp người ở Ẩn Tộc, vậy thì đến say thời gian hai năm cũng sẽ bị trục xuất ra ngoài.
Đây là quy tắc của Ẩn Tộc.
“Sau này sẽ cử người qua.”
Mặc Cảnh Thâm lại nói: “Cậu đã bận rộn cả buổi sáng rồi, cũng đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, có chuyện gì thì Boss phân phó cho tôi.”
“Ừ.”
Mặc Cảnh Thâm đáp lại một tiếng, quay người rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Đứng trong hành lang, anh rút một điếu thuốc, châm lửa, rồi dựa vào tường im lặng hút thuốc.
Chính vào lúc này, một người phục vụ đi từ cuối hành lang đến, đẩy xe đồ ăn.
Khi đi qua Mặc Cảnh Thâm, thì giơ tay ném khăn giấy vào trong thùng rác bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, thuận thế đưa cho Mặc Cảnh Thâm một mẩu giấy, sau đó tự nhiên rời đi.
Anh nhận mẩu giấy bằng tay trái rồi đút vào trong túi, rồi tiếp tục hút thuốc, nhưng khóe mắt lại nhìn vào máy giám sát ở trên hành lang.
Cho đến khi hút xong điếu thuốc, anh ném tàn thuốc vào trong trong thùng rác, rồi mới quay người bước vào phòng.
Trong phòng, Mặc Cảnh Thâm mở tờ giấy ra, bên trên là một dãy số điện thoại và một câu.
Mặc Cảnh Thâm nhìn Mộ Thiển đang ngủ trên giướng, sau đó đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Đứng trong phòng tắm, nhìn bồn rửa mặt, anh bước tới, cúi người, một tay chống lên bồn rửa mặt, một tay lần mò dưới bồn rửa mặt.
Chỉ mất mấy phút, anh đã tìm được một cái điện thoại bên dưới.
Anh mở điện thoại ra, gọi cho điện thoại được ghi trong tờ giấy.
“Tút tút tút.”
Điện thoại kêu vài tiếng, đối phương mới tiếp điện thoại: “Ông chủ?”
Người ở bên kia điện thoại là James, cũng là bậc thầy thiết kế hệ thống an ninh hàng đầu cho biệt thự ngự cảnh.

James là nhân tài kỹ thuật hàng đầu của nước C, là đối tượng được vô số người ngưỡng mộ, ít người biết anh ta chính là một đại tướng dưới tay Mặc Cảnh Thâm.
Hàn Triết thậm chí còn không biết sự tồn tại của anh ta.
“Điện thoại này có an toàn không?”
Ở Ẩn Tộc, tất cả điện thoại di động của người dùng đều bị giám sát, chưa kể bọn họ còn là người ngoài vào đây, đương nhiên càng dễ giám sát hơn.
“Yên tâm, điện thoại này tôi đã xử lý rồi, không có bất kỳ người nào nghe được đâu.”
James là người làm việc đáng tin cậy nhất, Mặc Cảnh Thâm cũng rất yên tâm về anh ta.
“Lập tức giúp tôi điều tra một người.”
“Ai?”
“Bạc Dạ và Nghê San San.”
“Không vấn đề gì.”
“Đúng rồi, lấy tốc độ nhanh nhất để điều tra những mối quan hệ xung quanh tộc trưởng của Ẩn Tộc, cả tung tích của Mặc Viên và Cẩm Điềm Điềm.”
“Được, tôi lập tức đi làm ngay.”
“Vất vả rồi, chú ý an toàn.”
Mặc Cảnh Thâm nhắc nhở một câu.
Thân ở Ẩn Tộc, làm việc gì cũng phải kỹ lưỡng chu toàn, làm việc gì cũng phải cẩn thận.
Phải biết rằng nơi này không phải là Hải Thành, không quen thuộc địa bàn, đến cả nhân mạch cũng đều rất khó để thiết lập được.
Người bên cạnh Hàn Đống đều đi tìm Bạc Dạ, vậy thì trọng tâm phương hướng bên phía James sẽ được đặt ở bên Ẩn Tộc.
Bao nhiêu năm nay, Mặc Cảnh Thâm ít khi dùng đến James.
Khi bắt đầu cuộc đấu súng giữa Mặc Viên, Đường Tứ, Hàn Triết và Chanh Tử ở khu biệt thự Lâm Hồ, James cũng nghe tin mà đến, chỉ đáng tiếc khi người đến thì cuộc chiến đã kết thúc rồi.
Lần thứ hai sử dụng James là để anh ta thiết kế hệ thống an toàn cho biệt thự Ngự Cảnh..